Tổng Tài Truy Thê : Cô Vợ Cũ Và Đứa Con Thiên Tài

Chương 1433: Đúng, cháu yêu cô ấy




Anh ta cảm thấy hối hận vì điều đó! Anh ta hận chính bản thân mình đến chết! Anh ta không thể chấp nhận được chuyện như thế này lại tiếp tục xảy ra lần thứ hai.



Đường Duy bỗng thay đổi nét mặt, ánh mắt như nhuốm lên vẻ tuyệt vọng sâu thẳm: “Diệp Kinh Đường, chú còn muốn xem… vở kịch không thể yêu này một lần nữa sao?”



Diệp Kinh Đường liền sửng sốt nhìn cậu bé trước mặt~ Không phải, Đường Duy đã không còn là một cậu bé như trong trí nhớ của anh ta nữa, giờ đây cậu đã là một chàng trai hô mưa gọi gió với một khí phách ngạo nghễ ngay thẳng, giống như anh ta vào những năm đó… không ai có thể sánh bằng.

truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.





“Cháu không muốn hối hận…” Đường Duy không biết lấy đâu ra sức lực, vươn tay siết chặt lấy tay của Diệp Kinh Đường như muốn anh ta có thể cảm nhận được toàn bộ sức lực và sự quyết tâm của cậu: “Cháu không muốn hối hận nữa, chú Diệp Kinh Đường, chú hãy giúp cháu nhé, cháu hiểu rõ cái cảm giác đó, nó còn hơn là cái chết nữa… Nếu cháu mất đi Tô Nhan thì cháu…”



Đường Duy rưng đỏ đôi mắt: “cháu… sống còn ý nghĩa gì nữa chứ?”






Câu nói này của Đường Duy như một mũi kim đâm thẳng vào trái tim của Diệp Kinh Đường.



Đúng vậy, trong những năm qua, anh ta đã nhiều lần tự hỏi bản thân mình, sống như một xác chết không hồn thì có ý nghĩa gì nữa cơ chứ?



Anh ta biết, anh ta biết rõ cái cảm giác đó nó khó chịu đến nhường nào.



Cái cảm giác tự tay đẩy người mình yêu ra xa, cuối cùng đến khi muốn quay lại thì hoàn toàn bất lực khi chính mình cũng không thể làm gì được nữa, nó còn đau hơn bất kì hình phạt tàn nhẫn nào trên thế gian này.



Diệp King Đường cảm thấy sốc.



“Vì chuyện của Diệp Tiêu, gia đình Tô Nhan đã phải chịu thiệt thòi tại buổi lễ đính hôn” Đường Duy trầm giọng: “Cô ấy thật sự đã tha thứ cho Diệp Tiêu sao? Cô ấy là một người hiếu thẳng, làm sao có thể dễ dàng tha thứ, chẳng qua chỉ là..”



Đường Duy đưa mắt nhìn và cố ý nói với một giọng điệu rất là đau khổ: “Chẳng qua chỉ là vì.. chú là chú Diệp Kinh Đường…”



Đường Duy ngụ ý, Tô Nhan cũng chỉ vì nể mặt của Diệp Kinh Đường nên mới nói tha thứ: cho Diệp Tiêu.



Cho nên trên thực tế, đối với Tô Nhan mà nói sự tồn tại của Diệp Tiêu cũng giống như một vết thương cũ ở trong lòng cô.










Trong lòng Diệp Kinh Đường cảm thấy áy náy, huống hồ Đường Duy mỗi câu mỗi chữ lại đang tự trách lương tâm mình như thế, anh ta có thể coi như đang nhìn Đường Duy từng bước trưởng thành hơn, nếu Đường Duy lại đi vào vết xe đổ của chính mình thì hẳn là anh ta cũng sẽ vô cùng đau lòng.



Vì anh ta biết cái cảm giác đó nó đau khổ và tuyệt vọng đến nhường nào.



Hơn nữa… chưa nói đến chuyện con gái của Khương Thích hiện giờ đang đứng trước mặt anh ta, điều đó càng làm cho Diệp Kinh Đường cảm thấy đau lòng.



Khương Thích à… con gái của em thật sự giống em y như khuôn đúc…



Sẽ thật tuyệt nếu như cô bé lớn lên trong sự bảo vệ của anh, nhưng…



Diệp Kinh Đường nở một nụ cười tự chế giễu chính mình, ba của con bé, Hàn Nhượng hẳn là cũng rất mạnh mẽ để có thể bảo vệ con bé.



“Chú nhìn Khinh Yên xem”



Đường Duy vội vàng nói: “Khinh Yên chính là minh chứng tốt nhất mà chú và dì Khương Thích đã bỏ lỡ. Hiện tại em ấy và chú Hàn Nhượng đang sống rất hạnh phúc với nhau, nhưng chú lại chỉ có một mình”



Từ Thánh Mân toát mồ hôi lạnh vì sợ hãi, câu nói này của Đường Duy chẳng khác nào là đâm một nhát chí mạng vào tim của Diệp Khinh Đường sao?



Đường Duy tiếp tục nói: “Chú Diệp Khinh Đường, chú nhìn cháu xem, cháu vì không muốn mất đi Tô Nhan nên cháu mới đến tìm chú, cháu nghĩ chỉ có chú mới có thể hiểu được cháu, tuy rãng hiện tại bên cạnh Tô Nhan cháu không là gì hết, cũng giống như chú lúc trước, nhưng lần này, cháu muốn thay đổi kết cục.



Trái tim Diệp Khinh Đường quặn lại: “Chú hiểu rồi, cháu không muốn dính dáng gì với Diệp Tiêu mà lại muốn đối tốt với Tô Nhan thêm một lần nữa~- Đường Duy, cháu yêu Tô Nhan, phải không?”



Ngay lúc đó, Từ Thánh Mân trông thấy Đường Duy ngẩng đầu lên, vẫn là vẻ mặt vô cảm không chút thay đổi đó, thốt ra cũng giống như bao lời thề khắc cốt ghi tâm khác, thậm chí không hề lo lắng suy nghĩ rằng sau câu trả lời đó là có bao nhiêu sóng to gió lớn thế nào.



Cậu gần như trả lời ngay mà không cần phải suy nghĩ: “Đúng vậy”



“Cháu yêu cô ấy”