Nói xong lời này, Bạc Nhan trực tiếp quay người rời đi ngay trước mặt Đường Duy, rõ ràng vừa rồi còn do cậu tìm người đến cứu có trong dầu sôi lửa bỏng, vậy mà bây giờ lại bị cô hình dung hời hợt đến không đáng nhắc tới.
Đường Duy nhìn Bạc Nhan: “Đây là cô đang cố ý lấy chuyện của hai năm trước để nhắc nhở tôi sao?” "Nếu như anh không làm thì tôi có thể nhắc nhở anh được cái gì chứ?"
Bạc Nhan cười: “May là nhờ có anh thương hại tôi, bây giờ tôi cũng không cần áy náy với anh. Nhìn theo góc độ này, trái lại tôi thật sự có thể yên tâm thoải mái cả một đời này.”
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Yên tâm thoải mái.
Hầu kết của Đường Duy giật giật lên xuống, Lam Thất Thất đến tìm Bạc Nhan nói chuyện phiếm, không có chú ý đến bầu không khí bên này, trực tiếp kéo cô đi.
Đường Duy vẫn im lặng đứng tại chỗ, cho đến khi Từ Thánh Mẫn đụng cùi chó vào cậu: "Này, cậu làm sao vậy?” "Không có gì.
Đường Duy không nhịn được giơ tay lên: “Đừng có giả vờ ngạc nhiên như vậy." “Còn không phải do tôi thấy cậu..
Tử Thánh Mẫn do dự một chút có nên nói tiếp hay không, sau khi ngầm lại thì thấy kệ đi, dù sao Đường Duy cũng sẽ không đánh nhau với mình, dứt khoát nói luôn một lần: “Còn không phải do tôi thấy cậu bị Bạc Nhan vứt bỏ vẻ mặt khó coi đứng một mình ở chỗ này hay sao" “Con mẹ anh
Đường Duy vừa buông tay xuống thì lập tức giơ lên lại: “Có phải anh cảm thấy tôi sẽ không đánh anh hay không, hả?"
Từ Thánh Mẫn cười né tránh, Đường Duy còn muốn nói thêm gì đó, từ phía đối diện truyền đến một giọng nói, cậu quay đầu nhìn lại thì thấy R7CKY và Ventus một trắng một đen đang đứng ở phía đối diện.
Năm tháng trôi qua cũng không mài mòn được chút khí chất nào trên người của bọn họ, giống như chỉ trôi qua bên cạnh bọn họ mà không lấy đi cái gì cả.
Thì ra nhiều năm như vậy rồi, Kỳ Mặc trước sau vẫn lẻ loi một mình, từ đầu đến cuối bên cạnh anh ta chỉ có Lạc Phàm. Đường Duy thu biểu cảm lại, cho dù ở bên ngoài tùy tiện cỡ nào không ai bì được cỡ nào, thì ở trước mặt của Kỳ Mặc, có lẽ cậu vẫn mãi mãi là đứa trẻ năm tuổi có trí thông minh siêu phàm kia.
Cậu thấp giọng nói: “Thầy, đã lâu không gặp. “Nếu như không phải Bạc Nhan mời bọn tôi đến dự sinh nhật ba của con bé"
Kỳ Mặc cười đi lên phía trước: “Thì có lẽ phải cách một khoảng thời gian nữa chúng ta mới gặp lại nhau đấy
Kỳ Mặc luôn cảm thấy Bạc Nhan đang giúp đỡ Đường Duy gọi hết đám người bọn họ trở về. Rất có thể là do cô bé đã phát hiện ra được Đường Duy nhớ bọn họ.
Đường Duy có chút xúc động: "Không phải mấy năm nay hai người vẫn ở nước ngoài sao? Lần này trở về bao lâu? Có định ở lại lâu dài không?” "Hu?"
Kỳ Mặc cười đi đến trước mặt cậu: “Em mong là thấy nản lại đây bao lâu? “Em mong là "
Đường Duy cắn răng nói: “Hai người có thể mãi mãi ở lại
Bạch Thành" “Vậy được, đúng lúc chúng tôi đã phiêu lưu ở bên ngoài lâu như vậy rồi.”
Kỳ Mặc duỗi lưng một cái, nhìn Lạc Phàm một chút: "Hay là định cư ở thành phố này nhỉ? Giữa Bạch Thành và Hải Thành anh chọn một cái đi?"
Đây là đang hỏi Lạc Phàm.
Lạc Phàm hít sâu một cái: “Vậy cứ xem Đường Duy ở đâu. "Vậy thì ở Hải Thành đi.
Đường Duy đưa tay cùng chạm nắm đấm với Lạc Phàm như chào hỏi: “Hai người các người cũng nên sống bình yên một chút, hơn nữa."
Lạc Phàm và Kỳ Mặc đều đang chờ Đường Duy nói tiếp. “Hai người đều không định tìm bạn gái cho mình sao?” Đường Duy cười cười: “Hay là có ý định cứ sống như vậy cả đời đây?” “Có thể ở trong mắt của rất nhiều người, chúng tôi làm như thế này chính là bất kính với tổ tông. Không con không cháu
Kỳ Mặc vẫn xem Đường Duy như một đứa bé: "Chẳng qua là cuộc sống mà dù sao cũng là sống cho chính mình, hài lòng hay không đương nhiên là do bản thân tự quyết định. Không có bất cứ ai có thể khoa tay múa chân, bao gồm cả ba mẹ của cậu. Nhưng mà ba mẹ của bọn tôi chưa từng gây áp lực lên bọn tôi, dù sao thầy và Lạc Phàm đều không phải con trai duy nhất trong nhà, nên không quan tâm đến chuyện này. “Vì bản thân vui vẻ sao?"
Đường Duy lẩm bẩm câu nói này, không biết vì sao, bỗng nhiên lại nghĩ đến Bạc Nhan.