Bạc Nhan nhìn Tô Nghiêu cười híp mắt, nụ cười như vậy luôn khiến Tô Nghiêu cảm thấy kì lạ.
Bởi vì trước kia, Bạc Nhan không bao giờ có vẻ mặt như vậy. Cô nhát gan, yếu đuổi, thực sự chưa bao giờ xa cách lại dối trá. “Khi nào ba tỉnh ngủ thì chúng ta đi đến công ty xem một chút đi.”
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Bạc Nhan vẫy tay với Tô Nghiêu, rồi trở về phòng ngủ của mình, một giờ sau Tô Kỳ tỉnh lại, nhìn xuống dưới nhà, thấy hai đứa con một trai một gái đang cùng chơi game, trong thoáng chốc, anh ta cảm thấy cuộc sống như vậy cũng tốt, ít nhất có hai đứa con và không phải lo nghĩ gì về nửa đời còn lại.
Chỉ là một mình, có chút cô đơn. “Nhan Nhan, sao hôm nay thức dậy sớm vậy?".
Sau khi thức dậy và đi tắm rửa, Tô Kỳ sảng khoái đi xuống lầu, Bạc Nhan pha cho anh ta tách cà phê, sau đó hỏi: "Bữa sáng ba muốn ăn gì?" "Mì ống” “Được.”
Bạc Nhan đi thẳng vào phòng bếp nấu nướng, Tô Nghiêu và Tô Kỳ nhìn nhau, hai người họ đều cảm thấy không thể tin được.
Có chuyện gì xảy ra vậy, Bạc Nhân càng ngày càng khác trước kia. Bây giờ cũng có chút trưởng thành nha.
Bạc Nhan lúi húi trong bếp hai mươi phút, mang ra hai phần mì ống, đặt trước mặt Tô Kỳ và Tô Nghiêu, dùng khăn lau sạch dao dĩa rồi nhẹ nhàng đặt xuống, sau đó quay người rót cho chính mình một ly sữa nóng, cô nở một nụ cười rồi ngồi xuống: "Ba có gì muốn nói sao?" “Con trồng thục nữ quá.
Tô Kỳ ngẩn người: "Ba không nghĩ con gái của mình lại hiểu chuyện như vậy, ôi chao, ba cảm động quá.
Bạc Nhan bên cạnh cười không ngừng: "Làm sao vậy, ba bỗng cảm thấy con gái mình trở thành thục nữ sao?"
Tô Kỳ gật đầu: “Đúng vậy, cuối cùng con cũng ra dáng người chị. Trước đây, ba còn lo nghĩ con ở bên ngoài sẽ bị người ta bắt nạt.
Bạc Nhan nghe vậy, sắc mặt thay đổi, rồi sau đó cúi xuống sửa lại tóc của mình, nói khẽ: “Trước đây, con làm ba lo lắng vậy sao?" "Đúng vậy.” Tô Nghiêu vừa nói vừa cuộn mì: "Bởi vì chị quá nhu nhược, ai cũng có thể bắt nạt chị. Hơn nữa lúc đó chị không thường nói, càng không giải thích, nhưng dáng vẻ hiện tại thì lại khác.
Bạc Nhan thở dài, nhớ tới trước kia phải chịu nỗi nhục không thể chống trả, chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng, cô cũng nhớ đến cặp mắt lạnh thấu xương của Đường Duy.
Cậu ta từ đầu đến cuối hầu như đều đối xử với cô như vậy, bất kể như thế nào, trong mắt cậu ta, cô không là gì cả.
Bạc Nhan lắc đầu làm cho mình quên đi, sau đó nở một nụ cười rồi uống sữa, lẩm bẩm nói: "Ai rồi cũng sẽ thay đổi.. ít nhất sau khi rời khỏi cuộc sống của Đường Tiểu Duy, cô nhận thấy càng phải yêu bản thân mình. “Được rồi, mặc kệ con như thế nào, con vẫn là cô chủ của nhà họ Tô.” Tô Kỳ xoa đầu Bạc Nhan: “Hôm nay con đi theo ba đến công ty, còn Tô Nghiêu thì sao? Con có muốn cùng đi không?” “Con.." Tô Nghiêu dừng lại: "Con cũng không phải con ruột của ba, con tới Tô Thị làm gì chứ?"
Tô Kỳ cố ý nói: "Vậy con có thể làm công cho ba, làm tổng giám đốc cũng là làm công cho ba, được chứ?"
Tô Nghiêu mang vẻ mặt phức tạp: "Đúng là, ai thèm quan tâm chuyện công ty lớn của ba, nhất định là chị không làm được nên bạ mới muốn bồi dưỡng con!” “Thằng nhóc thổi này, không biết tốt xấu gì cả.” Tô Kỳ ăn xong buông bộ đồ ăn xuống, sau đó lau miệng, đứng lên dẫn hai đứa con một trai một gái đi ra ngoài: “Đi thôi, hôm nay vừa hay có một cuộc họp hội đồng quản trị, cho các con gặp gỡ các lãnh đạo điều hành công ty.
Đây nghĩa là Bạc Nhan chính thức bước vào công ty nhà họ Tô, đi vào cái vòng tròn luẩn quẩn