Tổng Tài Truy Thê : Cô Vợ Cũ Và Đứa Con Thiên Tài

Chương 1131: Xử lý thủ tục, không phụ trách nữa




"Bạn gái mới gì chứ.



trước giờ con chưa từng có bạn gái mà."



Đường Duy buồn cười mà giải thích: "Thật sự không có, ba à, ba nghĩ nhiều rồi."



"Còn giả vờ nữa."



Rõ ràng Bạc Dạ không tin: "Con đang diễn với ai đấy? Ăn mặc như vậy trở về, không phải là con chưa làm cái gì đó chứ?" "Cái đó.



Ngược lại không..."



"Nếu mà con làm gì con gái nhà người ta rồi, nhớ phải chịu trách nhiệm đấy."



Bạc Dạ còn nói thêm một câu: "Tuổi còn nhỏ thì đừng có làm đàn ông đều cảng."

truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.





"Lúc đầu không phải ba cũng như vậy hay sao...



Đường Duy lẩm bẩm: "Hơn nữa con chịu trách nhiệm, chịu trách nhiệm cái rầm á...



Người ta cũng không muốn con chịu trách nhiệm..."



Cô ấy còn nói cả đời cũng không muốn qua lại với nhau nữa kìa.



Không sao cả, vậy thì cứ cả đời cũng không muốn qua lại với nhau luôn đi, đối với Đường Duy mà nói, nhiều nhất thì cậu chỉ mất đi một món đồ chơi mà thôi, tùy tiện tìm một ai đó đều có thể lấp đầy chỗ thiếu sót đó.



"Cái gì?" Nhưng mà Bạc Dạ vừa nghe xong liền nhíu hàng lông mày lại: "Mấy đứa đã làm cái gì rồi, Đường Duy ba cảnh cáo con, bớt làm ra ba cái chuyện vô bổ gì đó nghe chưa...






"Ai da ba yên tâm đi, con làm việc gì trong lòng đã có cân nhắc, Đường Duy đi về phía cầu thang: "Đi ngủ thôi, ngày mai đến phiên của con phát biểu trước cờ."



"Mặt người dạ chó.



Còn phát biểu dưới cờ nữa chứ...



Con kiêu ngạo quả đấy."



Bạc Dạ chế nhạo con trai của mình: "Con đừng có học mấy cái xấu xa đấy."



"Con học mấy cái xấu xa à?" Đường Duy giống như nghe được lời giễu cợt vậy, quay đầu lại cười cười, khuôn mặt đẹp đến mức khiến người ta kinh ngạc còn xuất sắc cả Bạc Dạ năm đó nữa.



Cậu đáp lời: "Con không thể học mấy cái thói hư tật xấu được."



Bởi vì chính bản thân cậu chính là một kẻ xấu xa! Bạc Dạ trợn mắt há mồm nhìn Đường Duy đang bước lên lầu, đợi đến sau khi thấy bóng dáng của con trai mình biến mất ở trên lầu, người làm cha như ông mới ngồi phịch trên ghế số pha lẩm bẩm: "Sao thằng nhóc thổi này lại vô liêm sỉ hơn mình năm đó chứ?" Nhưng mà đêm hôm nay Bạc Nhan cũng không có thoải mái dễ chịu như Đường Duy.



Nhậm Cầu phải tốn rất nhiều công sức mới khiến cho Tô Nghiêu tỉnh táo lại, lại cùng với Tô Nghiêu chịu đựng kích thích mà an ủi Bạc Nhan.



Tranh chấp không ngừng suốt cả một ngày mới xem như ổn thỏa, cả ba người đều ngủ cùng nhau trong khách sạn, bởi vì sử dụng quá nhiều tinh thần cùng sức lực khiến cả ba vô cùng mệt mỏi.



Lúc tỉnh dậy nhìn ra ngoài cửa sổ một cái đã thấy ánh mặt trời buổi trưa chói gay gắt.







Nhậm Cầu chống đầu ngồi dậy, nhìn thấy Bạc Nhan và Tô Nghiêu đang ngủ ở bên cạnh, hai chị em tựa sát vào nhau, Tô Nghiêu vươn cánh tay ra làm đệm phía sau ót cho Bạc Nhan, dáng vẻ vô cùng an tĩnh.



Nhậm Cầu nhìn chằm chằm cảnh tưởng này vài giây, cậu không đeo mặt kính nên giảm đi vài phần phong độ trì thức, ngược lại tăng thêm vài phần lạnh lùng trầm ổn.



Thiếu niên cứ nhìn như thế một hồi lâu mới đưa tay đến bên mép giường, cầm lấy mắt kính đeo lên.



Trên tròng kính có ánh sáng phản quang lại, sau đó mở trở lại hình dáng hội phó hội học sinh vừa nho nhã lịch sự vừa đẹp trai, cậu lay lay Tô Nghiêu: "Dậy đi."



"A..."



Tô Nghiêu đang buồn ngủ mông lung mở mắt ra, nhìn thấy Bạc Nhan ở bên cạnh mình, thiếu niên suýt chút nữa lập tức tỉnh táo lại, sau đó gương mặt nóng lên trong nháy mắt: "Khốn nạn...



Cắn phải đầu lưỡi của mình.



"Kích động như thể làm gì?" Nhậm Cầu cười vui vẻ: "Dậy đi, chúng ta trễ mất rồi, chắc là bị trừ điểm rồi."



"Không phải hội học sinh mấy người ghi chép việc chuyên cần hay sao?" Tô Nghiêu nhảy xuống giường, chỉnh sửa lại quần áo của bản thân, cả một đêm không cởi quần áo, may mà bình thường cậu ta ăn mặc sạch sẽ, nếu không sợ là cả người đều thúi hoặc.



Cậu đứng ở chỗ đó nhìn Nhậm Cầu, cả người Nhậm Cầu vẫn mặc đồng phục, không có nhúc nhích gì cả, Tô Nghiêu nói với cậu ta.



"Cậu giúp tôi xóa hết là được mà."



"Không học hành chăm chỉ, chỉ biết làm sao để đi con đường bất chính thôi."



Nhậm Cầu sửa sáng lại ống tay áo: "Cậu là học sinh lớp nào của khối mười.



Đợi lát tớ đưa cậu đi."



"Lớp A đó."



Tô Nghiêu chỉ vào chính mình: "Hotboy lớp mười của trường mới chuyển đến mà cậu cũng không nhận ra à?" "Ha ha, cậu còn tự dát vàng lên mặt mình à?" Nhậm Cầu đi rửa mặt, động tác của hai người cũng vô cùng rón rén, rất sợ đánh thức Bạc Nhan còn đang say giấc.



"Đúng rồi, giấy chứng nhận hôm qua chị cậu ký đó, nhớ mang theo" Nhậm Cầu ám chỉ, chỉ vào phần văn kiện đang đặt ở đầu giường gần chỗ Bạc Nhan: "Chuyện của chị ấy tớ về trường xử lý.






"Được rồi, làm phiền cậu rồi."



Tô Nghiêu lặng lẽ đứng đó nói: "Không đúng...



cảm ơn cậu."



"Không cần thiết" Nhậm Cầu khoát khoát tay: "Vì Bạc Nhan tớ mới làm như thế thôi."



"Cậu thích chị ấy à?" Cái người làm em bất thình lình thốt ra câu hỏi như vậy khiến cho Nhậm Cầu lập tức ngây ngẩn.



Lúc lấy lại tinh thần rồi, Nhậm Cầu đẩy mắt kính một cái, đôi mắt phía sau cặp kính ôn như như gió xuân tháng hai, cậu trả lời: "À đúng thế, thích chứ.



Lần đầu tiên nhìn thấy chị ấy tớ đã thích rồi."







Tô Nghiêu đột nhiên cảm thấy trái tìm rất đau nhưng lại không thể nói rõ vì sao lại như thế, chỉ có thể buồn bực hỏi: "Sao lại thích chị ấy chứ?" "Lần đầu tiên thấy chị ấy, chị ấy đang ở sau lưng Đường Duy.



Nhậm Cầu nhớ đến việc này, khỏe miệng không tự chủ được mà mang theo chút ý cười: "Cô gái nhỏ núp ở sau lưng Đường Duy, có vẻ như rất sợ Đường Duy vậy, sau đó Đường Duy lại tỏ ra ghét bỏ chị ấy, chị ấy vẫn cười cười quây quanh Đường Duy.



Lúc đó tớ cảm thấy chị ấy rất dễ thương."



"Vậy à?" Tô Nghiêu bĩu bĩu môi một cái, lại đi đến trên giường nhìn một cái: "Sao tớ lại không phát hiện ra vẻ dễ thương của Bạc Nhan vậy...



"Vậy sao?" Nhậm Cầu lại dùng câu nói của Tô Nghiêu hỏi ngược trở lại vô cùng thích thú, sau đó nói: "Thời gian càng lâu cậu sẽ biết được tính cách của chị ấy đáng yêu bao nhiêu.



Tô Nghiêu bị Nhậm Cầu dùng ánh mắt này nhìn đến độ rùng cả mình sợ hãi, vội vàng khoát khoát tay: "Đừng mà đừng mà, Chỉ cần chị của tớ không tiếp tục thích Đường Duy, xem như tớ khẩu đầu cảm tạ rồi."



Lúc hai người đánh răng rửa mặt trong phòng tắm xong rồi bước ra thì thấy Bạc Nhan đang xoa xoa đôi mắt đôi mắt lim dim buồn ngủ, ngồi ở trên giường.



Tô Nghiêu bước đến hỏi: "Chị tỉnh rồi à?" "Ù."



Bạc Nhan nhìn hai người bọn họ với vẻ mặt mờ mịt: "Hai người..."



"Bọn em phải quay trở về trường học rồi, cúp học hết cả buổi sáng rồi."



Nút thắt của Tô Nghiêu xiêu vẹo cầu thả, Bạc Nhan bước xuống giường tiến về phía trước thắt lại cà vạt cho cậu ấy.



Thấy Bạc Nhan tiến sát gần mình như thế, lại thắt cà vạt cho mình, Tô Nghiêu cảm thấy hơi thở của mình cũng dần trở nên ồ ồ: "Chị làm gì vậy...



"Em thắt như thế này xấu quá."



Bạc Nhan cười cười, sau đó lùi lại về phía sau hai bước: "Như vậy nhìn đẹp hơn rồi đấy.



Được rồi, đến trường học đi, không làm mọi người trễ giờ nữa đâu.



"Có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại."



Nhậm Cầu bày ra dáng vẻ giống như đang gọi điện thoại vậy "Hôm qua đã lưu lại số điện thoại chưa đấy?" Bạc Nhan nói: "Đúng rồi...



Chuyện sau này...



làm phiền em rồi."



"Cứ giao cho tôi."



Nhậm Cầu và Tô Nghiêu tạm biệt Bạc Nhan xong liền đi ra khỏi cửa, hai người gọi xe đến trường học, đúng vào thời gian vừa kết thúc tiết học thứ nhất của buổi chiều, thầy cô giáo và các bạn học khác đều đang đi lại khắp nơi trên hành lang.



Mắt của Tô Nghiêu rất tốt, trong thoáng chốc đã nhìn thấy được Đường Duy giữa đám người.



Còn có Từ Dao ở bên cạnh Đường Duy đang đi song song cùng với cậu.



Hai người họ sóng vai nhau cùng bước đi, giống hệt như một đôi vậy.



Lúc này, Tô Nghiêu cảm giác được cơn giận dữ trong lòng vừa được đề ép vào tối hôm qua bỗng chốc đã tăng vọt lên đến đỉnh điểm!