Người đàn ông run lên, đôi mắt đỏ tươi: “Thực lực của chúng ta không bằng Vinh Nam sử dụng sức mạnh của quân đội quốc gia.”
Hôn Lễ Chỉ không tin tưởng trợn to hai mắt: “Vậy thì cứ để Vinh Nam đi trước. Tha thứ hay không là một chuyện. Nếu anh ta muốn giúp thì cứ để anh ta giúp
Đường Thi giọng nói nghẹn ngào, nhưng lại mang theo một tia thống khổ cổ chấp: “Ngải Tư, sống phải thấy người chết phải thấy xác, nếu các vị có thể thể giúp đỡ, tôi có thể tìm tất cả mọi người nguyên vẹn trở về!”
Ngay cả khi.. ngay cả khi đó là một cái xác..
Ngải Tư không nói chuyện, anh ta cảm thấy khiếp sợ khi vào thời điểm suy sụp này mà Đường Thi vẫn có thể duy trì thái độ cực đoan đau đớn mà vẫn lý trí như vậy, rồi sau đó anh ta gục đầu trước mặt cô: “Tôi… Tôi thay thế ngài ấy… Cảm tạ cô Đường Thi đã khoan dung…”
Đây không phải là khoan dung..
Đây là can đảm đập nồi dìm thuyền!
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Đường Thi không nói chuyện, đôi mắt đỏ bừng vì bị gió thổi, sau đó xoay người. “Đi.”
“Đường Thi, cô thật sự trở về sao?”
“Ở cáng phụ cận ở vài ngày đi.”
Khương Thích nằm lấy ống tay áo của Đường Thi: “Chúng ta ở cảng chờ tin tức, được không?”
Đường Thi nói xong một câu kia, rốt cuộc cũng không chịu được kích thích, cô ngất đi.
Đường Thi cảm thấy mình đã mơ một giấc mộng rất dài. Trong giấc mơ, khi đó cô đã kết hôn với Bạc Dạ, sau khi nhận được giấy chứng nhận, anh nhét nó vào túi, nói với Đường Thi: “Đây cũng chỉ là cho em một danh phận mà thôi. Nhưng em lại mơ tưởng hão huyền rằng tôi thực sự yêu em sao?”
Đường Thi trong mộng cười nhìn anh: “Bạc Dạ, cho dù anh không còn yêu tôi nữa thì kiếp này tên tôi vẫn luôn được ghi trên cùng một hàng vợ chồng với anh.” Cô ngoan cổ như vậy, xuyên thủng bức tường phía nam mà không thèm quay đầu nhìn lại, ngã trên người Bạc Dạ nhiều lần như vậy, nhưng cô còn muốn tiếp tục lựa chọn cùng anh dây dưa với nhau.
Hình như có ai đó đang chậm rãi hát bên tai cô. “Để tôi theo sát em, để tôi vì em mà viết một quyển tiểu thuyết khủng bố, ai khả nghi, ai đáng thương, ai vô tội, ai sống tạm bợ, tôi đã xem đến kết quả cuối cùng rồi.”
Kết quả cuối cùng.
Bạc Dạ, kết quả cuối cùng giữa chúng ta là gì? “Để tôi thể chỗ em kế thừa quá khứ, sáng tạo cái mới, khắc cốt ghi tâm giống như một cuốn tiểu thuyết ngôn tình
Giữa Đường Thi và Bạc Ta, cuộc đời này đã vượt qua nhiều phạm vi của bao cung bậc cảm xúc. rất
Khoảng thời gian Đường Thi ở cùng Bạc Dạ, Đường Thi hận anh, hận không thể nhìn thấy anh triệt để đau đớn, hối hận không kịp.
Nhưng khi Bạc Dạ chết, Đường Thi lại cảm thấy chính mình trống rồng.
Làm thế nào mà điều đó có thể xảy ra?
Con người thực sự có thể được thuần hóa ư?
Bạc Da… Tôi bị anh lạnh nhạt, bị anh đối xử lạnh lùng đến thẩu xương, bị anh đối xử đến thống khổ đau đớn. Cho nên mỗi một lần, khi cùng với Bạc Dạ lấp đầy nhau ở phía sau, Đường Thị đều cảm thấy nhanh chóng đau đớn. “Máu càng chảy, tay càng đau, tim càng trống rỗng, da thịt càng đau. Chỉ có tình cảm thiên đao vạn quả mới sống động”
Đường Thi ở trong mơ đón mưa rên gió dữ chạy vội, bên tai cô truyền đến một tiếng lại một tiếng kêu của Bạc Dạ. Như một lời nhắc nhở, như một lời nguyền, nhưng Đường Thi biết cô đã không thể thoát ra khỏi cơn ác mộng mà Bạc Da để lại cho cô suốt cả cuộc đời.
Bạc Dạ đã dùng chính cái chết của mình để thành toàn cho Đường Thi, cũng là thành toàn cho chính mình.
Cô sẽ nhớ đến anh, cô sẽ ở trong đêm khuya tĩnh lặng tuyệt vọng nghĩ về anh. Người đàn ông mà cô vừa yêu vừa hận, nhưng cuối cùng cô thậm chí còn không nắm chặt tay anh.
Đường Thi cả một buổi chiều mới mở mắt ra, mọi người đang ngồi xung quanh cô, liên nhìn thấy cô tỉnh lại, từng người từng người một đôi mắt đều đỏ bừng ngạc nhiên nói: “Tỉnh lại, tỉnh lại rồi!”
Cô quay đầu lại, nhìn thấy Tùng Sam và Đường Dịch, hai người anh trai đang ngồi cùng nhau nói với Đường Thi: “Cuối cùng em cũng tỉnh rồi.”
Đường Thi gật gật đầu, sau đó nói: “Mọi người đều..”
“Tìm được rồi.”
Tiểu Nguyệt Lượng qua một tiếng khóc lên: “Anh Lam Minh của tôi không sao rồi, mọi người ở trên một hòn đảo biệt lập và đã được tìm thấy hết!”
Đường Thi trong chốc lát chưa bao giờ cảm thấy tim mình có thể đập nhanh như vậy. “Thật sao? Đều không có việc gì sao?”
Thanh âm nói chuyện của cô run run: “Cơn bão này… cuối cùng, nó đã qua rồi sao?”
Khương Thích tiến lên, đau lòng ôm lấy Đường Thi: “Không có việc gì, Đường Thi, mọi người đều không sao cả. Đường Thi… Cuối cùng chúng ta cũng được cứu rỗi rồi.”
Mọi thứ đã kết thúc, dù theo nghĩa nào đi nữa.
On Lê Chi xoa xoa lông mày: “Em gái tôi ở phòng bệnh bên cạnh, hai người nếu nhàm chán thì qua bên đó chơi một chút di.”
Phương Phương vừa lau nước mắt vừa than thở: “Ai lạ gì các người chứ! Chúng tôi đi thăm Ôn Minh Châu một lần, anh lại xem chúng tôi như kẻ trộm mà canh chừng, tên khốn nạn chỉ mê em gái mình, chúng tôi không thèm đi đấy!”
Hôn Lễ Chỉ nói: “Cô làm phụ nữ làm sao lại thiếu tố chất như vậy?”
Phương Phương nói: “Tôi không có tố chất như thế đấy, có vấn đề gì không? Tên cuồng em gái như anh rất đắc ý sao?”
Mối quan hệ giữa mọi người dường như đã tốt lên và dịu đi rất nhiều, Đường Dịch vẫn còn dán băng gạc trên mặt, nói với Đường Thi: “Còn có chỗ nào không thoải mái sao?”
Đường Thi lắc đầu, sau đó nói với Tùng Sam: “Anh…”
“Ừ” Tùng Sam biết Đường Thi muốn hỏi cái gì, bèn đáp lại Đường Thi bằng một câu đơn giản nhất: “An tâm đi.”
Đường Thi hít một hơi sau đó cùng mọi người chớp mắt: “Một giấc ngủ dậy có thể nghe thấy tin tức này thật sự là tốt quả… Lúc nãy tôi còn tưởng mình đang nằm mơ nữa cơ”
Khương Thích nhéo nhéo tay Đường Thi một cái: “Đau không? Nếu đau thì là sự thật đó.”
“Đau quá đi” Đường Thi cười đến híp mắt lại: “Đau muốn chết”
Nhưng không ai nhắc đến Bạc Dạ, ai cũng không nhắc một lời, cứ như đã hẹn với nhau từ trước vậy. Ngay cả Diệp Khinh Đường cũng im lặng không nói tiếng nào.
Sau đó, mọi người giải tán. Trong đêm khuya thanh vắng, có người gõ cửa phòng bệnh của Đường Thi. Đường Thi vừa lúc ngủ không được liền tỉnh, dứt khoát cho “Mời vào.” người đi vào.
Cửa mở ra, Đường Thi có chút giật mình: “Vì sao lại là anh?” Tô Kỳ cũng có chút kinh ngạc: “Em còn chưa ngủ sao? Vốn là muốn bí mật tới xem em một chút..”
Đường Thi bật cười: “Anh gõ cửa, ngủ say đến mấy cũng sẽ bị anh đánh thức đó.”
“Không xong, tôi quên mất”
Tô Kỳ xấu hổ cười cười: “Tôi theo thói quen gõ cửa, em bị tôi đánh thức sao?”
“Không có.” Đường Thi lắc đầu, sau đó cúi người từ dưới giường lỗi ra một cái ghế đầu nhỏ. “Ngồi đi, tôi vừa rồi không ngủ được. Cùng tôi nói chuyện một lát được không?”
Tô Kỳ gật đầu, sau đó đi vào ngồi xuống. Anh ta liếc nhìn vết thương trên người Đường Thi: “Không sao chứ?”
“Đều là vết thương nhỏ ngoài da mà thôi.”
Đường Thi ra vẻ nhẹ nhàng cười cười: “Không thành vấn đề, sau hai tháng sẽ ổn thôi.”
Nhìn thấy vẻ mặt của Đường Thi, Tô Kỳ liền vươn tay sờ sờ đỉnh đầu cô: “Hà tất phải mạnh miệng chứ?”
“Diệp Kinh Đường cũng đã nói lời này với tôi.”
Đường Thi buông xuống ánh mất, như là hồi tưởng lại: “Lúc trước ở trên boong tàu đợi tin tức của đội tìm kiếm cứu nạn, Diệp Kinh Đường đã đợi cùng tôi, nói tôi là đồ ngốc”
“Đúng vậy.”
Tô Kỳ không kìm lòng được, nói với Đường Thi: “Em là đồ ngốc.”
“Ngốc đủ rồi, tôi sẽ không ngốc nữa.”