Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ

Chương 67




Chương 67

Thi Nhân nhanh chóng đứng dậy, vẻ mặt lo lắng: “Nhưng tôi không tìm thấy mẹ đâu.”

“Anh sẽ phái người đi tìm ngay.”

Sắc mặt của Tiêu Vinh không tốt lắm, tại sao lại có sai sót trong thời khắc quan trọng này chứ, nếu Tiêu Khôn Hoằng đuổi kịp, Thi Nhân sẽ không thể rời đi.

Thi Nhân đi đến khu vườn mà mẹ cô thường đến, nhưng tìm kiếm một lúc lâu cũng không thấy mẹ.

Mẹ cô đã đi đâu?

Có khi nào người nhà họ Thi đến đây rồi không? Không, nếu có người của họ Thi ở đây thì cô không thể nào không biết.

Thi Nhân đi trước tòa nhà của viện điều dưỡng, đột nhiên lo lắng, mẹ ơi, mẹ đang ở đâu?

“Thi Nhân!”

Tiêu Vinh nhìn lên và thấy một người phụ nữ đang đứng trên đỉnh của tòa nhà, anh ta có một dự cảm xấu, liệu mạng về phía Thi Nhân.

Thi Nhân đột nhiên cảm thấy điều gì đó, cô nhìn lên và thấy mẹ mình, và đầu óc cô bỗng trống rỗng.

Thi Nhân nói lớn: “Mẹ ơi”

Trong giây tiếp theo, người như một tờ giấy mà rơi từ trên mái nhà xuống, phịch một tiếng rơi xuống trước mặt Thi Nhân, máu đỏ tươi chảy ra khiến cô gần như bị mù.

Mọi thứ xung quanh cô mất đi màu sắc, mọi thứ trở nên đen trắng.

Thi Nhân bước tới một cách máy móc, cố gắng ôm lấy mẹ mình, tại sao? “Thi Nhân đừng nhìn nữa, đừng nhìn.”

Tiêu Vinh ôm Thi Nhân, cố gắng chặn cảnh tượng kinh khủng này.

“Đừng ngăn cản tôi, mẹ tôi còn nằm nơi đó, gọi bác sĩ, gọi bác sĩ!”

Thi Nhân hét lên rồi đẩy Tiêu Vinh ra, chạy đến bên cạnh mẹ cô, đưa tay ra che vết thương: “Mẹ, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Bác sĩ sẽ đến ngay.”

Nhưng dù cô có che lại bằng cách nào thì máu tươi vẫn không ngừng chảy ra.

Khi xe cấp cứu chạy tới, Tiêu Khôn Hoằng cũng đến nơi.

Anh nhìn thấy người phụ nữ đang quỳ trên vũng máu, hoảng loạn cố gắng cầm máu cho người nằm dưới đất, tay không ngừng run rẩy.

Tiêu Khôn Hoằng liếc nhìn người phụ nữ trên mặt đất, trong lòng như bị cái gì đó quật mạnh một cái.

“Cậu đến đây làm gì?”

Tiêu Vinh đứng bên cạnh Thi Nhân, không biết phải nói gì.

Làm thế nào mà trở nên như thế này?

“Bây giờ anh hài lòng chưa?”

Tiêu Khôn Hoằng đột nhiên đứng dậy, dùng sức đấm cho Tiêu Vinh một cú thật mạnh, sau đó mạnh mẽ túm lây cổ áo Tiêu Vinh, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống, sau đó ném anh ta xuống đất.

Tiêu Vinh không kịp chuẩn bị nên bị đánh ngã, kinh ngạc nhìn người đàn ông đã đứng lên: “Chân của cậu đã hồi phục sao?”

“Thất vọng?”

Tiêu Khôn Hoằng lạnh lùng nhìn:

“Đây là lần cuối cùng tôi cho anh cơ hội.”

“A! Các người đang làm cái gì vậy, tại sao không cấp cứu cho mẹ tôi, tại sao lại dùng vải trắng che cho bà ấy?”

Thi Nhân hét lên và ném tấm vải trắng ra xa, đôi mắt trống rỗng bi thương, không thể rơi một giọt nước mắt nào.

“Các người không cứu thì tôi sẽ tự cứu.”

Khi Thi Nhân muốn ôm lấy mẹ cô, một người nào đó đã kéo cô thật mạnh: “Đủ rồi, mẹ cô mất rồi!”

“Tôi không tin, các người đang gạt tôi, đang gạt tôi!”

Thi Nhân hét lên và cắn người đàn ông trước mặt, Tiêu Khôn Hoằng mạnh mẽ ôm cô vào lòng, không cho cô rời đi.

Lúc này, trợ lý mới cho một ánh mắt và yêu cầu bác sĩ nhanh chóng đưa người quá cố đi.

Thi Nhân nhìn thấy mẹ mình đang quấn khăn trắng được khiêng trên cáng, hai mắt lập tức đỏ lên: “Các người muốn đưa mẹ tôi đi đâu, không được đưa bà ấy đi.”

“Thi Nhân, bình tĩnh!”

Chát! Thi Nhân vung mạnh tay tát Tiêu Khôn Hoằng một cái, mắt cô đỏ hoe nói”Anh mới phải là người nên bình tĩnh lại chứ không phải tôi.”

Trên mặt Tiêu Khôn Hoằng lưu lại dấu năm ngón tay và vết máu tươi.

Đôi mắt đen của anh đặc biệt trầm lặng: “Mẹ em đã…”

“Câm miệng!”

Thi Nhân lại tát anh thêm một cái, túm lấy cổ áo anh, hằn học nói: “Mẹ tôi không sao, anh không được nguyền rủa mẹ tôi.”

Lúc này, Thi Nhân giống như một con thú nhỏ trên bờ vực của sự tuyệt vọng, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Tiêu Khôn Hoằng chặt nhẹ lên gáy cô, Thi Nhân hai mắt tối sầm ngất đi trong vòng tay anh.

Anh ôm Thi Nhân trong vòng tay của mình rồi sải bước rời khỏi đây.

Tiêu Vinh ngây người nhìn cảnh này, anh ta đột nhiên bật cười, sau đó che mặt lại, âm thanh khiến người ta vô cùng sợ hãi.

Anh ta thực sự muốn giúp đỡ Thi Nhân, mặc dù anh ta cũng có ý muốn giáo huấn Tiêu Khôn Hoằng.

Nhưng mà anh ta lại không ngờ hôm nay mẹ của Thi Nhân lại nhảy khỏi tòa nhà!

Ba ngày sau, nhà tang lễ.

Mưa to như trút nước, bầu trời u ám dường như đang khoét một lỗ hỏng.

Thi Nhân ngơ ngác ôm tro cốt của mẹ, cô như không nghe thấy gì, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của riêng mình.

Tiêu Khôn Hoằng mặc một bộ đồ đen cài bông hoa trắng trên ngực, sự kết hợp giữa màu đen và trắng khiến anh giống một quý tộc thời Trung Cổ.

“Mọi người đều ở đây để tiễn mẹ.”

Anh nhìn xuống và thấy Thi Nhân đi chân trần, ngồi xổm trước mặt cô, giọng anh rất nhỏ, vì sợ làm cô sợ.

Thi Nhân không trả lời.

Tiêu Khôn Hoằng giữ chân cô, lau sạch sẽ trên ống tay áo rồi mang giày vào.

Động tác của người đàn ông rất nhẹ nhàng, như thể anh đã biến thành một người khác.

Ánh mắt Thi Nhân cuối cùng cũng thay đổi, cô khó khăn nói: “Nếu tôi muốn mẹ con Vương Ngọc San chết thì sao?”

Giọng cô khàn khàn, giống như cái máy thổi bị hỏng.

Ba ngày, đây là câu đầu tiên Thi Nhân nói.