Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ

Chương 408




Chương 408

Thi Nhân nhớ lại, nhiệt độ trên mặt tăng lên, cô vì để nịnh nọt anh chỉ nói một câu dễ nghe thôi mà.

Đúng là kiểu nịnh bợ như thế này không hợp với cô chút nào.

Sau đó cô nhìn lên trần nhà: “Em quên rồi, em có gọi anh là gì à?”

“Ừ, có.”

Tiêu Khôn Hoằng nhìn cô chăm chú: “Gọi một lần nữa, anh sẽ cho em đi cửa sau.”

“Tổng giám đốc đẹp trai phóng khoáng.”

“Không phải cái này, mặc dù cái em nói là sự thật.”

“Tổng giám đốc Khôn Hoằng? Anh Khôn Hoằng?”

Tiêu Khôn Hoằng duỗi tay cầm tài liệu: “Anh còn có chuyện cần giải quyết, em về trước đi.”

Đây là đang đuổi người sao.

Thi Nhân kéo tài liệu trong tay anh, không ngừng chuẩn bị tâm lý, nhưng đến lúc nhìn anh thì một chữ cũng không nói ra được.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Tiêu Khôn Hoằng rất kiên nhẫn.

Cô mím khóe miệng: “Ông, ông xã.”

Giọng nói rất nhỏ, gần như không nghe thấy gì cả.

“Hả? Em vừa nói gì cơ?”

Tiêu Khôn Hoằng làm ra vẻ rất chăm chú nhìn cô, khiến Thi Nhân tức đến mức giơ chân, cô đỏ mặt muốn bỏ đi, nhưng lại bị người ta kéo vào trong lòng: “Định chạy sao?”

“Anh buông tay ra trước đi!”

“Em vừa nói gì, anh không nghe rõ.”

“Không nghe rõ thì chịu đi, cơ hội chỉ có một thôi.”

Khuôn mặt Thi Nhân đỏ bừng, nhưng bị anh ôm trong lòng không chịu thả, dùng ánh mắt bắt cô phải nói.

Đúng lúc này, ở bên ngoài trợ lý Tiêu gõ cửa nói: “Tổng giám đốc, cuộc họp sắp bắt đầu rồi.”

Tiêu Khôn Hoằng bóp cằm cô: “Cơ hội chỉ có một lần. Anh đi làm việc trước.”

“Đợi đã.”

Cô kéo tay anh, cúi đầu nói: “Ông xã.”

Lỗ tai của Thi Nhân chỉ thiếu nước rỉ máu, hai chữ này thật khiến người ta phải ngại ngùng.

Tiêu Khôn Hoằng nhìn dáng vẻ xấu hổ của cô, cánh môi mỏng không kìm được nhếch lên, nhưng anh rất cố gắng kìm chế lại: “Được rồi, anh sẽ bảo trợ lý sắp xếp.”

“Được rồi, em đi trước đây.”

Thi Nhân vừa bước được một bước đã bị kéo lại vào lòng anh hôn mấy phút, người đàn ông nhẹ nhàng xoa mặt cô nói: “Đi thôi.”

Thi Nhân chạy trối chết.

Anh nhìn bóng dáng cô vợ nhỏ rời đi, sau đó sờ sờ cánh môi, nhìn trợ lý Tiêu nói: “Sắp xếp một chút chỗ Hách Liên Thành, bảo luật sư của tập đoàn đi xử lý.”

“Hả?”

Trợ lý Tiêu không hiểu lắm.

Không phải là muốn chỉnh Hách Liên Thành sao? Sao lại bảo luật sư của tập đoàn đi bào chữa giúp Hách Liên Thành rồi?

“Nể mặt tên đó đã từng chăm sóc cho ba đứa nhỏ, cũng chỉ là một tên tướng bại trận thôi mà, không cần để ý.”

Tiêu Khôn Hoằng ném ra mấy câu này rồi lách người đi.

Trợ lý Tiêu có đôi mắt to to, có nghi ngờ nho nhỏ.

Về vấn đề của Hách Liên Thành, từ lúc nào mà ông chủ lại rộng lượng như vậy chứ?

Chậc chậc, đúng là uy lực của bà chủ không hề nhỏ nha, chỉ vậy mà đã dỗ được người rồi.

Đến thời gian tan làm, bên ngoài tuyết càng lúc càng lớn. Tiêu Khôn Hoằng kết thúc buổi họp sớm hơn định: “Hôm nay chỉ đến đây thôi, hôm nay mọi người tan làm sớm một chút, chú ý an toàn.”

Mọi người nghe được tin tức này thì nhất thời vui vẻ hét lên thành tiếng!

Tan làm trước giờ, lại còn do ông chủ nói, hôm nay chính là một ngày tuyệt đẹp.

Phòng thiết kế cũng đã nhận được tin tức.

Triệu Nhược Trúc cầm tài liệu, tìm Thi Nhân: “Tổ trường Hồi, hôm nay chị không đến bên kia có vẻ hơi bất mãn, có lẽ lần sau chị phải đi rồi. Đối phương đánh giá cao thiết kế của chị.”

Ngày hôm nay đã không công rồi.

“Ừ, xin lỗi em nha, hôm nay đã không thể đi cùng em được.”

“Không sao đâu ạ, hôm nay nhờ phúc của chị mà mọi người có thể tan làm sớm. Hôm nay tuyết rất lớn, trận tuyết này rơi rất lớn, có lẽ trên đường sẽ kẹt xe.”

Tan làm sớm?

Thi Nhân đứng lên nhìn tuyết bên ngoài, đúng là rất lớn.

Cô xoay đầu lại cười nói: “Vậy ngày mai gặp nhé, về nhà cẩn thận một chút.”

“Bye bye.”

Thi Nhân nhận diện mống mắt mở máy điện thoại ra, gửi một tin nhắn cho Tiêu Khôn Hoằng: “Mấy giờ thì đi?”

“Ngay lập tức, đợi anh ở cửa thang máy.”

Thi Nhân đi đến cửa thanh máy, vừa đúng lúc Tiêu Khôn Hoằng đi từ trên xuống, cô bước vào: “Bọn trẻ ở bên kia chắc sẽ không có vấn đề gì chứ?”

Trận tuyết hôm nay rất lớn.

Trên đường tuyết rơi rất nhiều, mặt đường cũng rất trơn.

“Bọn trẻ tan học sớm, bây giờ chắc đã về đến nhà rồi.”

Tiêu Khôn Hoằng nắm tay cô: “Em đừng lo lắng, anh đã sắp xếp ổn rồi.”

“Vâng, em tin anh.”

Thi Nhân thấp giọng nói: “Trước đây, nếu gặp trường hợp thế này, em sẽ rất lo lắng, sợ bọn trẻ về nhà không có ai đón, sợ bọn trẻ gặp chuyện không may, sợ có kẻ xấu vào nhà cướp bóc.”

“Về sau sẽ không như vậy nữa, anh sẽ thu xếp tốt mọi chuyện cho em. Nếu anh không nhớ tới lời này, em hãy nhắc nhở anh, anh sẽ không để em phải một mình gánh vác chuyện này nữa.”

Người đàn ông đứng bên cạnh cô, bàn tay to lớn nắm lấy bàn tay nhỏ, ánh mắt kiên định mạnh mẽ.

Thi Nhân nhìn hai bóng người trong thang máy, cô cảm thấy giờ phút này, hình như cũng rất tốt thì phải?

Nếu mẹ nhìn thấy được, vậy thì chắc cũng sẽ mừng thay cho cô!

Trận tuyết này rơi suốt một đêm, bên ngoài trở thành một thế giới tuyết.

Bởi vì tuyết rất lớn nên trường học cho phép nghỉ một ngày.

Thi Nhân nhìn ba đứa nhóc ở nhà, bọn chúng cứ nhao nhao muốn thử tuyết bên ngoài, cô cũng xin nghỉ một ngày để ở chơi đùa bên cạnh bọn nhỏ.

Sáng sớm, lúc gần ra cửa, Thi Nhân đưa cho Tiêu Khôn Hoằng một cái áo lông cừu: “Anh mặc vào đi, bên ngoài rất lạnh.”

“Hôm nay em không đi làm sao?” Tiêu Khôn Hoằng nhìn thấy cô không thay quần áo, có chút ngoài ý muốn.

“Hôm nay các con nghỉ, em muốn ở bên chúng chơi tuyết, tránh cho chúng bị cảm. Một mình mợ Hồng không thể để ý được cả ba đứa.”

Tiêu Khôn Hoằng ngẩng đầu nhìn ba đứa trẻ, chúng đã thay quần áo, thậm chí còn mang cả xe trượt tuyết, đã bắt đầu thảo luận đến chuyện muốn xe trượt tuyết lớn.

Phòng khách trở nên rất náo nhiệt. Anh nhìn một lát, thu tầm mắt lại: “Ừ”

Tiêu Khôn Hoằng ra khỏi biệt thự, ngẩng đầu nhìn lên trời, nhìn cả tuyết đọng ven đường.

Tuyết đã ngừng, bầu trời xanh thẳm sạch sẽ.

Anh đứng ở cửa, trong tay cầm cái áo lông cừu, rất ấm áp.

Tiêu Khôn Hoằng nhìn trợ lý Tiêu: “Hôm nay tôi không đến tập đoàn.”

Trợ lý Tiêu ngơ ngác, vì sao?

“Đúng rồi, nếu vậy thì hôm nay có thể không đến tập đoàn, có thể làm việc tại nhà, xin nghỉ cũng sẽ không bị trừ lương, không tính khảo hạch.”

“Vâng thưa sếp.”

Tiêu Khôn Hoằng khẽ nhếch khóe miệng, nhìn anh ta: “Cậu cũng quay về nghỉ ngơi cho tốt đi, sau này để cho người mới chạy việc, đừng khắt khe với chính mình quá.

Lão Tiêu ở bên cạnh anh cũng đã nhiều năm, cũng rất vất vả.

Trợ lý Tiêu gật đầu, nhìn bóng lưng của người đàn ông kia, vành mắt đột nhiên ươn ướt.

Lúc còn sống có thể nhìn thấy cảnh này, thật sự rất vui.

Cho nên mặc kệ đã trải qua những gì, chung quy lại cũng đã thay đổi tốt đẹp rồi không phải sao?

Ban đầu Thi Nhân muốn đưa các con đến vườn hoa sau nhà, để cho các con chơi tuyết ở trong này, cho nên cô không bảo người đến dọn dẹp tuyết ở đây.

Cô xách ba đứa nhỏ: “Muốn chơi gì thì chơi, nhưng phải uống hết bát canh gừng này thì mới được đi.”

Mợ Hồng đã nấu sẵn canh gừng, đặt ở trên bàn.

Ba đưa trẻ anh nhìn em, em nhìn anh, đều không muốn uống.

“Phải uống hết, nếu không thì không thể đi”

Thi Nhân nhìn bọn nhỏ, cuối cùng chúng cũng phải đồng ý, bịt mũi uống uống từng ngụm từng ngụm, giống như đang uống thuốc độc vậy.

“Mẹ, con uống xong rồi.”

Đứa bé thứ nhất đã uống xong.

Cuối cùng thì Mạc Tiểu Bắc và Mạc Tiểu Nam cũng uống xong, ánh mắt trong suốt nhìn cô.

Thi Nhân mỉm cười: “Các con đi chơi đi!”

“Mẹ, mẹ chơi cùng bọn con đi.”

“Mẹ không chơi đâu.”

Thi Nhân còn chưa thay quần áo xong, kết quả lại nghe thấy giọng đàn ông truyền đến từ bên cạnh, cô xoay đầu lại nhìn thấy Tiêu Khôn Hoằng thì Sợ ngây người.

Anh không đi làm sao?