Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ

Chương 385




Chương 385

Không khí trong văn phòng rất căng thẳng, giống như một ngày có gió mưa ập đến.

Người đàn ông ngồi trước ghế, không ngừng đọc tài liệu và giải quyết công việc, các giám đốc điều hành cũng chẳng thể theo kịp sếp lớn.

Đây gọi là thất bại trong tình yêu mà thành công trong công việc đấy ư?

Nhưng bọn họ thật sự không chịu nổi nữa rồi, sớm muộn gì cũng sẽ đột tử tại nơi làm việc mất thôi!

Bà chủ Tiêu nhanh đến cứu mạng với! Nhanh mang sếp di di

Trợ lý Tiêu nhìn thoáng qua điện thoại ở trên bàn, SỢ rằng cái điện thoại này cũng som đi đời, nếu bà chủ vẫn không gọi điện thoại đến thì không biết sếp sẽ làm ra việc gi nữa đây. Hiện tại sếp như một cái nói áp suất, bát cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.

Hai người này không biết đang giảng co cái gi nua!

Rõ ràng Hách Liên Thành đã giải thích, hơn nữa cậu cũng đã đi điều tra, tối hôm qua bà chủ thật sự là đến khách sạn gặp bà Hách, phòng chừng bà Hách bên kia cũng níu không nổi.

Cái khách sạn kia cũng đúng là nơi người nhà họ

Hách sinh sống.

Ảnh chụp kia có lẽ là người khác chụp bừa.

Tin xấu ở trên mạng cũng toàn là những việc không có thật, nói cho quá lên.

Nhưng cho dù là như thế nào, hai người này vẫn không có thay đổi gì, ai cũng không chịu tiến lên một bước và chủ động củi đầu.

Giây tiếp theo, Tiêu Khôn Hoằng rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, rút ra một phần tài liệu ném lên bàn: “Đây là tài liệu do bộ phận thiết kế bàn giao. Nếu như bon họ đã hết thời rồi thì nhanh đổi người khác đi.”

Trợ lý Tiêu nhíu mày: “Tôi sẽ bảo bọn họ chỉnh sửa lại ngay.”

Cuối cùng cũng tìm được lối thoát – bộ phận thiết kế !

Nếu bà chủ chậu đến gặp mặt sép thì tốt rói. “Sửa không tốt thì ngày mai không cần tới đây nữa dâu!”

Tiêu Khôn Hoằng kéo kéo cà vạt, ánh mắt lạnh lùng, nhưng điện thoại bỗng nhiên vang lên một tiếng, sắc mặt của người đàn ông lập tức thay đổi.

Khụ khu, anh không chút để ý còn cảm một phần tài liệu đến lật xem, làm bộ làm tịch.

Bây giờ mới biết gửi tin nhắn cho anh hà?

Trợ lý Tiêu ở bên cạnh nhìn: Ai da, rõ ràng là kẻ trong nóng ngoài lạnh mà, còn giả bộ cái gì chứ.

Sếp đi, tài liệu này anh đã xem mười phút rồi đó, cậu dám cam đoan rằng một chữ sếp cũng chưa xem vào đầu.

Tiêu Khôn Hoằng chậm rì rì cầm điện thoại bên cạnh đến, nhìn thấy màn hình trồng không, sau đó ánh mắt chuyển đến tên người gửi, sắc mặt anh lập tức trở nên u ám – Diệp Tranh.

Sao lại là cậu ta?

Ngón tay anh trượt xuống, bà chủ nhỏ vẫn không có động tĩnh gì như cũ, nhấp vào vòng bạn bè của cô, còn đăng bài. Aaaaa, thật là muốn chọc anh tức chết mà.

Tiêu Khôn Hoàng thấy tin nhắn Diệp Tranh gửi: “Anh ba, chỗ này là thánh địa hẹn hò đấy, rất thich hợp để anh nói xin lỗi với chị dâu.”

“Biến đi, xin lỗi cái gì? Vì sao phải xin lỗi chứ?”

Tiêu Khôn Hoằng đen mặt trực tiếp xoá Diệp Tranh, để điện thoại qua một bên, tức giận nhìn tài liệu.

Tầng dưới, bộ phận thiết kế.

Tài liệu bản vẽ thiết kế bị trả về.

Triệu Nhược Trúc cầm bàn thảo thiết kế bị trà lại, đi vào văn phòng của Thi Nhân: “Tổ trường Mạc, có rành không?”

“Làm sao thế?”

Thi Nhân nhìn sắc mặt của Triệu Nhược Trúc và tài liệu cô ta ôm trong tay: “Bàn vẽ bị trả về à?”

“Ha ha ha, đúng vậy, tổ trường Mạc thật thông minh

Triệu Nhược Trúc đặt tài liệu trước mặt cô: “Chúng ta đến thào luận một chút, xem chỗ nào xảy ra vấn để đi.”

Tuy rằng cô ta càm thấy vấn để không phải ra nắm ở bản thảo thiết kế, mà là do người duyệt, nhưng bọn họ cũng không thể vạch trần được.

Thi Nhân nhìn thoáng qua, nhiu mày: “Vậy chọn lại một bản chủ để di, để anh ấy tự mình chọn.”

“Được.”

Triệu Nhược Trúc thờ phào nhẹ nhõm, hiện tại sếp với bà chủ giận dỗi nhau, cuộc sống của những người như bọn họ cũng chẳng tốt là bao.

Tầng dưới còn đỡ chán, tầng trên mới là địa ngục.

Những người trong bộ phận thư ký gần như không thể nhịn được nữa, mỗi lần đến văn phòng chủ tịch đều cảm thấy khó chịu như xuống mố, bây giờ bọn họ đếu đăng ảnh Thi Nhân trong vòng bạn bè.

Thi Nhân nhìn thoáng qua những thiết kế kia, vẫn cảm thấy bàn này rất tốt.

Tiêu Khôn Hoằng nói không đủ tiêu chuẩn, cũng không nói nguyên nhân, đây không phải rõ là bởi lông tìm vết à?

Cô cắn răng, sửa thì sửa, ai sợ ai chứ?

Thi Nhân vẫn luôn ở lại văn phòng để tăng ca, lúc đi một chuyến đến phòng trà nước, lại nghe được có người đang bàn luận về mình ở bên trong. “Tôi đã sớm nói rồi, cái cô Thi Nhân này dựa vào cách đen tối xấu xa để lấy được chức vị, sớm muộn gì cũng sẽ bị kéo xuống thôi.”

“Cũng không thế nói như vậy được, người trong cuộc cũng nói bức ảnh kia chi là hiểu lắm. Tôi cũng cảm thấy không tin cho lắm.”

“Người trong cuộc giải thích thì có ích lợi gì, miễn là chuyện không bắt được tại trận thì đều phủ nhận thôi. Nếu thật sự không có việc kia thì sao hôm nay sắc mặt của sếp lớn lại khó coi như thế, nghe nói còn trả lại bản thảo của bộ phận thiết kế cơ.” Ba người phụ nữ ghé vào cùng nhau: “Thật vậy à?”

“Tất nhiên là thật rồi, các cô chưa thấy được vẻ mặt khó coi của sếp đâu, hù chết người đấy. Sao có thể không có chuyện gì, đều là người ngoài hóng tin, tôi dám đàm bào Mạc Hồi có vấn đề!”

“Tôi cũng muốn xem cô có thế đảm bảo cái gi?”

Thi Nhân đi vào phòng trà nước, người ở bên trong tức khắc hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt đều thay đổi.

Các cô không nghĩ đến sẽ bị Thi Nhân nghe thấy, không xong rồi.

Trong đó có cô gái xinh đẹp nhất đứng lên, bộ dang đúng lý hợp tình nói: “Không muốn bị người nói, trử khi mình đừng làm.” A!

Thi Nhân di đến, ánh mắt lạnh lùng: “Tôi làm cái gi? “Mọi người đều đã biết, cô ở chỗ này hung hăng cái gì, cũng không phải một mình tôi nói “

“Nhưng cô thật đen đủi, bị tôi bắt được.”

Thi Nhân giơ tay cẩm cà phê trên bàn, đổ thẳng lên đầu đối phương, lập tức có tiếng thét chói tai của cô gái vọng ra từ phòng trà nước: “A!”

Đối phương cũng không nghĩ Thi Nhân dám làm như vậy!

Một câu không hợp thì đổ cà phê luôn!

Hai cô gái khác vội vàng né tránh, khó tin mà nhìn Thi Nhân, suy cho cùng ngày thường cũng không nhìn ra được Thi Nhân dũng mãnh như thế. Chẳng lẽ cô không sợ bị ảnh hưởng không tốt?

Thi Nhân buông cái ly: “Khua môi múa mép linh tinh thì sẽ phải trả giá đắt. Sau này tôi thấy một lần là đổ một lần, nếu là các người không tin thì có thể thử xem.”

Ba cô gái biết không chiếm được thứ gì tốt, chỉ có thế xám xịt mà rời di. Ai có thể nghĩ Thi Nhân có thể “cứng” như vậy! Chuyện ở phòng trà nước truyến ra ngoài rất nhanh.

Mọi người đều biết bà chủ Tiêu nghe được có người nói lung tung ở phòng trà nước, kết quả kẻ đó bị đổ cà phê, còn nói sau này gặp một lần, đổ một lắn.

Mọi người đếu sôi nổi ngậm miệng lại, không dám nói lung tung, sợ đổ cà phê.

Hiện tại mặc kệ thế nào, Thi Nhân cũng là bà Tiêu, bọn họ không thể chọc vào!

Văn phòng ở tầng cao nhất.

Tiêu Khôn Hoằng từ trong miệng Tiêu trợ lý biết được chuyện này, môi mỏng mím một cái: “Đúng là con mèo hoang nhỏ mà.”

Không chịu bất kỳ thua lỗ nào.

Ngoài mặt bà Tiêu nhìn văn văn tĩnh tĩnh, ôn nhu hiển thục, tuy nhiên lúc nổi giận lên thì rất dũng mãnh.

Đặc biệt là khi bà chủ nhỏ làm mẹ, tính cách lớn hơn trước rất nhiều.

Người đàn ông xoay cái bút trong tay, nhàn nhạt mà mở miệng: “Bộ phận thiết kế bên kia thế nào rồi, khi nào thì có thể giao lại?”

“Nghe nói bà chủ vẫn ở văn phòng tăng ca, giữa trưa cũng ăn cơm hộp. Chắc là sẽ nhanh thôi, hay là tôi lại đi thúc giục lần nữa?”

Ăn cơm hộp?

Sắc mặt Tiêu Khôn Hoằng trở nên có chút quái quải: “Cũng không phải tôi bào cô ấy ăn cơm hộp, tôi cũng không nói phải xong trong hôm nay.”

Trợ lý Tiêu: Không, ngài có nói. Làm không xong, không thể tan tẩm.

Người đàn ông dù bên ngoài thì cứng miệng, song bên trong lại mềm lòng.

Cô ấy cử bướng bình như vậy à? Không chịu tới tìm mình sao?