Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ

Chương 374




Chương 374

Ngày hôm sau, bình minh ló rạng.

Khi Tiêu Khôn Hoằng mở mắt ra, anh nhìn lên trần nhà, ngửi thấy mùi thuốc khử trùng vương trong không khí.

Anh hơi sững người, sao lại ở bệnh viện?

Tiêu Khôn Hoằng đảo mắt nhìn quanh, Diệp Tranh đang ngủ trên chiếc giường nhỏ ở bên cạnh, hiển nhiên, tối qua anh ta đã trông anh cả đêm.

Tiêu Khôn Hoằng ngồi dậy, tay xoa xoa thái dương, cảm giác đầu óc vẫn hơi choáng váng.

“Anh Hoằng, anh tỉnh rồi sao?”

“Ừ, sao tôi lại ở trong bệnh viện?”

“Anh bị ngất.”

Diệp Tranh ngáp một cái rồi ngồi dậy: “Hôm qua anh đột nhiên bị ngất, làm bọn em sợ hết hồn.”

“Vợ tôi đâu?”

“Chậc chậc, đúng là đôi vợ chồng son, cũng không hỏi xem em ngủ có ngon không, vừa tỉnh dậy là đã hỏi vợ rồi.”

Diệp Tranh lơ đãng trả lời: “Tối hôm qua em đã bảo chị ấy về trước rồi, bọn trẻ vẫn còn đang ở nhà. Anh cũng không mắc phải bệnh gì nghiêm trọng, đâu cần tất cả mọi người phải tới đây trông nom? Vẫn cần chút thể diện đúng không nào?”

Tiêu Khôn Hoằng thở phào một hơi, anh tựa vào đầu giường, nói: “Lão Tiêu đã nói với cậu rồi đúng không?”

“Ừ, em đã biết hết rồi.”

Diệp Tranh đứng dậy rồi rót một cốc nước ấm đưa cho Tiêu Khôn Hoằng: “Lão Tiêu đã đích thân đi điều tra cả đêm, sẽ có kết quả sớm thôi.”

Khụ khụ, trợ lý Tiêu không thể nói dối trước mặt Tiêu Khôn Hoằng, vậy nên mới ra ngoài điều tra.

Tiêu Khôn Hoằng cũng không hề nghi ngờ gì cả, anh tựa vào đầu giường, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, ánh mắt mịt mờ u ám: “Có phải cậu cũng thấy rất kinh tởm?”

Dù sao thì anh cũng cảm thấy rất ghê tởm.

Ghê tởm tới mức anh không thể nào chấp nhận được, đồng thời cũng chán ghét chính những người nhà họ Tiêu của mình.

“Chuyện này đâu trách anh được, anh không phải loại người giống như ông cụ Tiêu, điều này chứng tỏ ông ấy không hề dạy anh điều xấu. Cũng may khi ấy cha anh tính tình cố chấp, nhất quyết muốn cho anh ở bên cạnh để nuôi dưỡng.”

Nói không chừng, cha của anh Hoằng cũng đã biết được chuyện gì đó.

Tiêu Khôn Hoằng vẫn thờ ơ bất động như cũ, anh cầm cốc nước nhưng không hề uống một ngụm nào.

Một lúc lâu sau anh mới lên tiếng:

“Nếu như Tiêu Vinh thật sự là con riêng, vậy chuyện này tôi nên làm như thế nào đây?”

Đây chính là nghiệp mà ông cụ Tiêu đã gây ra.

Chẳng những đã hại Tiêu Vinh, mà còn hại tất cả những người có liên quan tới bọn họ.

Diệp Tranh thở dài một hơi: “Đối với chuyện này thì em cũng không biết nên nói sao, Tiêu Vinh tuy rằng rất thảm, nhưng anh ta cũng đã hại chết ông cụ Tiêu. Đây là ân oán giữa anh ta và ông cụ, chuyện gì phải ra chuyện đấy. Em thấy không thể gộp chung chuyện này với ân oán giữa hai người được. Nếu như thả Tiêu Vinh ra, vậy thì sẽ là mối đe dọa đối với chị dâu và các bé con.”

Nhắc đến vợ và các con, lúc này Tiêu Khôn Hoằng mới có phản ứng.

Phải rồi, Tiêu Vinh bắt buộc phải biến mất, như vậy thì vợ con anh mới có thể được an toàn.

“Anh Hoằng, nếu như chuyện này là thật, Tiêu Vinh tuyệt đối sẽ không để yên đâu, không thể thả hổ về rừng được. Dù sao người mắc nợ anh ta cũng là ông cụ Tiêu, không phải là anh! Nếu nói đúng ra thì là anh ta nợ anh mới phải!”

Diệp Tranh biết Tiêu Khôn Hoằng đã bị lay động.

Bởi vì hổ thẹn!

Nhưng bây giờ thoát được, vậy thì sẽ xảy ra hậu họa khôn lường.

Tiêu Khôn Hoằng ngửa cổ uống cạn cốc nước, ánh mắt bỗng chốc trở nên sắc bén, anh cất giọng lạnh lùng: “Cậu nói rất đúng.”

Anh đã nợ Thi Nhân và các con quá nhiều, không thể vì nhà họ Tiêu mà khiến họ phải rơi vào nguy hiểm.

Như vậy thật không công bằng!

“Anh Hoằng, anh có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi. Cả một đời này, con người ta không thể làm chuyện gì cũng không thẹn với lòng. Dù sao thì chuyện của Tiêu Vinh cũng đã bê bối như thế, anh ta sẽ không vì anh mềm lòng mà sau này nương tay với anh đâu.”

Nếu đã thành ra như này thì tốt nhất là không nên tha.

Tiêu Khôn Hoằng đặt chiếc cốc sang một bên, đôi lông mày chau lại, anh đưa tay lên bóp trán: “Sao tôi cứ có cảm giác đầu óc choáng váng”

“Anh bị hạ đường huyết, lại thêm việc tức giận quá độ nên ngất xỉu. Em nói anh nghe, sau này có lẽ chị dâu sẽ giám sát anh sát sao đó, để tránh việc anh lại bị hạ đường huyết rồi ngất nữa.”

Ôi chúa ơi.

Tiêu Khôn Hoằng đột nhiên cảm thấy thật sự đau đầu.

Nếu như để cô vợ bé nhỏ của anh biết được, anh bị ngất xỉu vì hạ đường huyết, chắc chắn cô sẽ rất tức giận.

Kể từ lần đầu anh bị ốm, Thi Nhân đã theo dõi nghiêm ngặt việc ăn uống của anh.

Nhưng anh cứ hễ ăn uống không đúng giờ, trợ lý Tiêu sẽ hóa thân thành một tên gián điệp, lúc nào cũng báo cáo lại cho cô.

Tiêu Khôn Hoằng cũng không nghĩ nhiều: “Tôi còn tưởng trong đầu mình có cái gì cơ, dạo này cứ luôn thấy hoa mắt chóng mặt.”

“Di chứng sau khi đầu bị chấn động đó.”

Diệp Tranh nhìn anh bằng ánh mắt không hài lòng: “Cũng may có chị dâu trông chừng anh, bằng không e là anh đã phải chết trẻ mất rồi, đến lúc đó sẽ có người đàn ông khác thay thế vị trí của anh, ví dụ như người nhà họ Hách chẳng hạn.”

“Câm miệng! Cậu không nói thì cũng không ai nghĩ cậu câm đâu.”

Tiêu Khôn Hoằng bỗng chốc tối sầm mặt, chuyện gì nên nói thì mới nói, chuyện gì không nên nói thì đừng có nhắc đến chứ?

Anh tức giận nhìn Diệp Tranh: “Rót cho tôi một cốc nước nữa.”

Sau này anh sẽ chăm chỉ tập luyện, ăn uống điều độ đúng giờ, còn lâu anh mới nhường cơ hội này cho người đàn ông khác, nhất là người đàn ông trước giờ luôn chầu chực như hổ đói kia.

Anh ta không có cửa, đừng nói đến cửa nhà, cửa sổ cũng đừng mơ.

Chẳng mấy chốc, Thi Nhân đã đưa các bé con tới trường, sau đó cô đi thẳng tới bệnh viện.

Trước cửa bệnh viện, cô đã bị cánh nhà báo và phóng viên vây chặt, cũng may có dẫn theo vệ sĩ đi cùng, nếu không thì chỗ canh mà cô chuẩn bị cho anh cũng bị chèn tới đổ mất.

“Bà Tiêu, tình hình của chủ tịch Tiêu thế nào rồi ạ, nghe nói anh ấy đã được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, chuyện này là thật sao?”

“Bà Tiêu, nếu như Tiêu Khôn Hoằng lại phát bệnh nặng một lần nữa, chuyện hợp tác với nhà họ Mạc liệu có xảy ra vấn đề gì không?”

“Bà Tiêu, nếu như tập đoàn Quang Viễn không đủ năng lực để tiếp nhận vụ hợp tác với nhà họ Mạc, vậy các người có ý định nhường cơ hội này cho người khác không?”

Những câu hỏi của đám phóng viên, tất cả đều là nhằm vào Tiêu Khôn Hoằng.

Hơn nữa nội dung câu hỏi đều không mang ý tốt, tất cả bọn họ đều cho rằng Tiêu Khôn Hoằng đang mắc bệnh nặng, muốn được chia sẻ lợi ích từ anh!

“Khiến mọi người thất vọng rồi, những lời đồn đoán vừa rồi đều sẽ không xảy ra đâu. Tiêu Khôn Hoằng vẫn rất khỏe, anh ấy không sao cả.”

Lần đầu tiên Thi Nhân cảm thấy tức giận đến thế, cô nhìn cánh phóng viên rồi nói: “Suýt chút nữa thì các người đã chen đổ cả canh tôi nấu rồi, tránh ra hết đi, tôi đang cáu, không muốn tiếp nhận phỏng vấn.”

Cô lửa giận đùng đùng xách hộp canh đi vào trong bệnh viện.

Vệ sĩ đã chặn hết đám phóng viên ở bên ngoài, không cho bọn họ lại gần.

Thi Nhân lên thẳng tầng cao nhất, cô cầm hộp canh vào phòng bệnh, sau đó nghe thấy trong phòng có người đang nói chuyện.

“Anh Hoằng, anh nói xem, cái tính khí chó dở này của anh, cũng chỉ có Thi Nhân mới chịu được thôi. Đổi lại là người khác, ai có thể dung túng cho anh chứ?”

“Sao, cậu có ý kiến à?”

“Cậu có giỏi thì tự đi kiếm một cô vợ đi.”

Diệp Tranh đột nhiên cứng họng, nếu như anh ta có thể tìm được thì đã tìm từ lâu rồi.

Còn cần ở đây xem người ta ân ái sao?

Cộc cộc cộc, đúng lúc này có tiếng

người gõ cửa.

Diệp Tranh bước từng bước dài về phía cửa: “Ai thế? Tới đây tới đây.”

“Ừm…Hai người vẫn chưa ăn sáng đúng không, tôi mang hai phần tới, cả hai cùng ăn đi.”

“Thế thì ngại quá”

Diệp Tranh mặc dù nói lời khách sáo, nhưng không hề có ý định rời đi mà ngồi luôn xuống chiếc ghế cạnh giường, đợi cô đưa đồ ăn.

“Không có gì đâu, tối qua cậu đã trông ở đây cả một đêm rồi, vất vả cho cậu quá.”

Diệp Tranh cảm giác được luông khí lạnh đang lan tỏa phía sau, anh ta liếc nhìn Tiêu Khôn Hoằng: Đây là do chị dâu đặc biệt chuẩn bị cho em đấy nhé.

Tiêu Khôn Hoằng: “Không thấy mất thể diện à?”

Diệp Tranh: Thể diện là cái gì vậy, có ăn được không?

Thi Nhân đặt phần còn lại xuống trước mặt Tiêu Khôn Hoằng: “Ăn đi.”

“Cùng ăn.”

“Em ăn rồi, em vừa đưa bọn nhỏ đi học, tối qua bọn chúng đã rất lo lắng cho anh.”

Ánh mắt Tiêu Khôn Hoằng bỗng chốc trở nên ấm áp dịu dàng: “Hôm nay anh có thể xuất viện rồi.”

“Thế thì còn gì bằng, người bên ngoài kia đã đồn đại anh thành ra thế nào rồi, tới lúc đó tốt nhất là anh hãy bước ra ngoài cho bọn họ tự vả mặt!”

Thi Nhân nghĩ tới những lời vừa rồi của đám phóng viên, đến giờ vẫn còn thấy tức giận.