Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ

Chương 355




Chương 355

“Anh ba, Tiêu Vinh hiểu rõ anh nhất, cũng biết nút thắt của anh như thế nào. Nếu như anh ta cố ý, vậy anh buông tha cho anh ta, vậy thì Tiêu Vinh không phải sẽ đạt được mục đích rồi sao?”

Diệp Tranh càng nói càng cảm thấy phân tích của mình là đúng.

Người đàn ông Tiêu Vinh đó quá xảo quyệt, nếu không cẩn thận sẽ bị trúng kế.

Đặc biệt là vào thời điểm quan trọng này, ngộ nhỡ đó đều là do Tiêu Vinh bị ép sợ rồi, nên mới nghĩ ra phương pháp này thì sao?

Không phải là không có khả năng đó.

Tiêu Khôn Hoằng đặt chai rượu trong tay xuống, anh xoa xoa huyệt thái dương: “Tôi sẽ cho người đi điều tra lại.”

Diệp Tranh nói không sai.

Nếu đây lại là một lời nói dối thì sao?

Khi nghe được hung thủ ở phía sau chuyện này chính là ông cụ, anh đã tự loạn đầu trận tuyến đến thế này rồi, còn cứ mãi suy nghĩ về những lời Tiêu Vinh đã nói.

Là anh, là nhà họ Tiêu đã nợ Tiêu Vinh và Bạch Mỹ Đình.

Anh thậm chí còn nghĩ đến việc có nên buông tha cho Tiêu Vinh hay không, chỉ cần anh đưa người ra nước ngoài, anh ta sẽ vĩnh viễn không thể nào quay trở lại.

Lời nói của Diệp Tranh đã khiến anh tỉnh táo lại.

Tiêu Vinh, người anh trai trên danh nghĩa của anh, anh ta thực sự là hiểu rất rõ anh, còn biết được điểm yếu của anh là gì.

“Anh ba, hiện tại đừng uống rượu nữa.”

“Tôi không sao, hôm nay uống một chút thôi.”

Tiêu Khôn Hoằng đã lâu không hút thuốc và uống rượu rồi, hôm nay tâm trạng đột nhiên bị Tiêu Vinh phá hoại, đầu óc anh nhất thời rối bời, chỉ muốn thư giãn một chút.

“Anh ba, cơ thể anh còn chưa hoàn toàn bình phục, uống nhiều dễ dàng chết trẻ đấy. Đến lúc đó, những người đàn ông khác sẽ lấy vợ của anh, đánh đập con của anh, anh phải làm sao đây?”

“Ai dám?”

Sắc mặt của Tiêu Khôn Hoằng tối sầm lại, ly rượu anh còn đang cầm trong tay nhất thời cũng cảm thấy không ngon nữa.

Anh do dự một chút, rồi đặt ly rượu xuống, buồn bực nói: “Mang trà cho tôi.”

“Được, em lập tức lấy ngay.”

Diệp Tranh quay đầu lại liếc mắt ra hiệu cho trợ lý Tiêu ở bên ngoài, cuối cùng cũng không uống nữa. Máu tụ trong não của anh ba vẫn chưa lành, ngộ nhỡ uống rượu lại xuất hiện thêm vấn đề gì, thì anh ta biết giải thích với Thi Nhân như thế nào đây?

Tiêu Khôn Hoằng không uống rượu nữa, nhưng tâm trạng của anh cũng không tốt lắm.

Ước chừng là do lâu quá không có uống rượu rồi, nên có chút chịu không nổi.

“Anh ba, kỳ thật nếu muốn ép Tiêu Vinh, cũng không phải là không có cách nào khác. Em gái của anh ta không phải vẫn đang ở viện điều dưỡng sao?”

Khi đó Bạch Mỹ Đình là người đầu tiên gặp tai nạn và cũng bị người ta phát hiện ra rằng cô ấy đang mang thai.

Sau khi Bạch Mỹ Đình tự sát, em gái của Tiêu Vinh cũng xảy ra chuyện, sau đó vì có vết xe đổ trước đó của Bạch Mỹ Đình, anh ta vẫn luôn cho người đến trông coi, mặc dù người chưa chết, nhưng có vấn đề về tâm thần.

Mãi cho đến bây giờ, mặc dù đã nhiều năm trôi qua như vậy, cô ấy vẫn luôn sống trong viện điều dưỡng.

Rõ ràng lúc trước cô ấy cũng là một cô gái có tính tình vui vẻ và tốt bụng, nhưng kết quả lại bị tên khốn già đó hãm hại thành ra thế này.

Tiêu Khôn Hoằng nhíu mày, anh thật sự không muốn lôi cô ấy vào chuyện này lắm.

“Anh ba, em cũng không nói sẽ bắt anh làm điều gì, chỉ cần dùng người trực tiếp uy hiếp anh ta là được. Nếu như Tiêu Vinh có thể lợi dụng chuyện này để tính kế anh, vậy anh còn do dự làm gì nữa?”

“Tôi biết rồi, cậu để tôi nghĩ lại đi.”

Tiêu Khôn Hoằng nhắm mắt lại, muốn nghỉ ngơi một chút.

Diệp Tranh cũng không nói thêm cái gì, anh ta biết rằng những chuyện đã xảy ra vào năm đó, bất kể là đối với Tiêu Khôn Hoằng hay là Tiêu Vinh đó đều là một đòn giáng mạnh đả kích không hề nhỏ.

Cuộc sống vĩnh viễn đều cứ cẩu huyết như vậy.

Ngày hôm sau mở phiên toà.

Thi Nhân vẫn luôn nhớ kỹ ngày hôm nay, nếu Tiêu Vinh thực sự bị kết án, thì cuộc sống của cô mới thực sự khôi phục bình lặng.

Nhưng khi cô lướt đọc facebook, thì cô lại phát hiện ra một chuyện ngoài ý muốn.

“Tiêu Vinh đã tự tử trong trại tạm giam và đang được đưa đến bệnh viện để cấp cứu.”

“Tiêu Vinh sợ tội tự sát, mở phiên tòa đã bị hoãn lại.”

Bên dưới có nhiều người bình luận về sự việc này, có người bình luận rằng anh ta chết rất tốt, cũng có người lại bình luận rằng bên trong sự việc này còn có nội tình khác.

Khi Thi Nhân đọc đến đây, cả người cô không khỏi sửng sốt, anh ta lại đi tự sát sao?

Một người như Tiêu Vinh, tố chất tâm lý tương đối vững vàng, thậm chí còn có thể nói là vững vàng đến mức dị thường, làm sao có thể tự sát được?

Cô không tin điều đó.

Thi Nhân gọi một cuộc điện thoại cho Tiêu Khôn Hoằng, nhưng không ai trả lời, cô lại gửi một tin nhắn zalo: “Anh đang bận à? Tiêu Vinh đã tự sát rồi, anh có biết được chuyện này chưa?”

Vào lúc này, ở phía bên kia.

Sắc mặt của Tiêu Khôn Hoằng không được tốt lắm, vừa sáng sớm anh đã đến đây tìm gặp Tiêu Vinh, muốn hỏi rõ mọi chuyện trước khi mở phiên tòa.

Kết quả Tiêu Vinh vẫn nói những lời như trước đó đã nói.

Khi anh lấy em gái đang sống ở viện điều dưỡng để uy hiếp Tiêu Vinh, thì sắc mặt của Tiêu Vinh mới trở nên lạnh lùng: “Cậu có tư cách gì mà dùng cô ấy để uy hiếp tôi? Tiêu Khôn Hoằng, nhà họ Tiêu các người thật sự vô liêm sỉ đến mức này sao?”

“Không phải anh cũng lợi dụng sự việc này để công kích tôi sao? Nếu như anh sớm đã biết được chuyện này rồi, tại sao anh lại không thương lượng trước với tôi, mà mới đi nói với tôi vào lúc này?”

Phía bên Tiêu Khôn Hoằng vẫn chưa tìm thấy được hành tung của ông quản gia.

Nghe nói rằng ông ta đã về quê, nhưng người được cử đi cũng không tìm được ông quản gia. Tiêu Vinh phụt cười thành tiếng: “Cậu đã đi tìm ông quản gia đúng không? Nhưng lại không tìm thấy chứ gì, tôi làm sao có thể dễ dàng cho cậu tìm được nhân chứng quan trọng như vậy. Về phần tại sao tôi chỉ đợi đến lúc này mới chịu nói, bởi vì làm như vậy mới có độ khó và tính thử thách thôi. Cậu không cảm thấy như vậy sao?”

Khi có được những bằng chứng xác thực mới thật sự có tính thách thức nhất, không phải sao?

“Khi còn chưa tìm được nhân chứng quan trọng, tôi làm sao biết được những lời của anh nói là sự thật?”

Ánh mắt Tiêu Khôn Hoằng tràn đầy nỗi hàn ý: “Hay là tôi đích thân đi hỏi em gái của anh nhé, có lẽ cô ấy sẽ cho tôi câu trả lời chính xác.”

“Cậu dám, Tiêu Khôn Hoằng cậu đừng đến quấy rầy cô ấy, cô ấy đã đủ đáng thương rồi.”

Phản ứng của Tiêu Vinh rất gay gắt.

Nếu không phải có cửa kính chặn lại, e là anh ta đã có thể xông ra đánh Tiêu Khôn Hoằng một trận rồi: “Cô ấy cũng là em gái của cậu, trước đây cô ấy cũng từng gọi cậu là anh trai.”

“Khi năm đó khi anh tính kế tôi, nếu như tôi xảy ra chuyện, vậy thì vợ và con cái của tôi cũng rất đáng thương. Thế nên rất xin lỗi, con người của tôi luôn rất ích kỷ, đó là em gái của anh, chứ không phải em gái của tôi.”

Vẻ mặt của Tiêu Khôn Hoằng lạnh lùng, anh vẫn luôn cẩn thận quan sát biểu hiện của Tiêu Vinh.

Anh muốn biết rốt cuộc anh ta đang tính toán cái gì.

“Tiêu Khôn Hoằng, cô ấy gọi cậu là anh trai, cô ấy tin tưởng nhà họ Tiêu đến như vậy, nhưng cậu lại không bảo vệ tốt cho cô ấy, còn để cho cô ấy xảy ra chuyện ở nhà họ Tiêu. Cậu nợ cô ấy, cậu không thể làm những chuyện tổn thương đến cô ấy.”

“Chỉ cần anh nói cho tôi biết ông quản gia đang ở đâu, thì tôi có thể sẽ không đi hỏi cô ấy nữa”

Hai người đàn ông đối mắt nhìn nhau, ánh mắt sắc lạnh.

Một người thì toàn thân u ám, tựa như một con ma bò ra khỏi địa ngục.

Một người thì toàn thân lạnh lùng, tựa hệt như quỷ sa tăng cao cao tại thượng.

Cuối cùng Tiêu Vinh cũng bị đánh bại, anh ta chật vật nhìn Tiêu Khôn Hoằng: “Tôi có thể nói cho cậu biết ông quản gia đang ở đâu, nhưng nếu như tôi không nói dối, cậu dự định sẽ bồi thường chúng tôi như thế nào?”

“Tôi có thể giữ lại mạng sống của anh”

Nếu thật sự đúng như lời Tiêu Vinh nói, anh sẽ buông tha cho Tiêu Vinh một lần này.

Tiêu Khôn Hoằng tiếp tục nói: “Nhưng tôi sẽ không thả anh ra ngoài, thế nhưng tôi sẽ không giở thủ đoạn, chẳng hạn như để anh chết một cách âm thầm lặng lẽ trong ngục giam.”

“Tiêu Khôn Hoằng, ở trong mắt cậu, đây chính là bồi thường sao? Cậu đang bố thí cho ăn mày đó à?”

“Hẳn là anh nên biết là giữa hai chúng ta sớm đã không còn tình nghĩa gì với nhau nữa. Về sau vai trò duy nhất phù hợp với chúng ta chính là đối thủ.”

Tiêu Khôn Hoằng liếc nhìn đồng hồ: “Thời gian của anh không còn nhiều đâu, hãy trân trọng cơ hội đi.”

Tiêu Vinh hung tợn liếc nhìn anh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Xem như cậu lợi hại, nhưng tốt nhất là cậu nên nhớ những gì cậu đã hứa lúc nãy, cũng đừng nhúng tay vào.”

Tiêu Vinh cho Tiêu Khôn Hoằng một địa chỉ, ngay sau đó anh ta lại làm ra một biểu hiện rất kỳ lạ.

Trong giây tiếp theo, Tiêu Vinh liên trực tiếp ngã xuống đất, sắc mặt trở nên tái xanh, cả người không ngừng run rẩy, miệng sùi bọt mép.