Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ

Chương 314




Chương 314

Mặt dù Thi Nhân đi theo anh lên tầng cao nhất, nhưng vẫn luôn không cho anh sắc mặt tốt.

Một mực nghiêm lại khuôn mặt nhỏ, nhìn Tiêu Khôn Hoằng chỗ nào cũng không vừa mắt.

Tiêu Khôn Hoằng lại luôn mỉm cười trước mặt cô, dáng vẻ thì cẩn thận từng li từng tí ở trước mặt cô, người trong ban giám đốc, lãnh đạo cấp cao đều nhìn đến ngây người.

Đây, đây còn là tổng giám đốc Hoằng mà trước đây bọn họ quen biết chứ?

Cái người cao quý lạnh lùng trước đây, xưa nay không gần nữ sắc, bên người cũng không có người phụ nữ nào.

Cũng như từ trước tới nay chưa từng thấy được tổng giám đốc Hoằng, đối xử với ai tốt tính như vậy.

Không phải là không có phụ nữ chủ động dâng đến tận cửa, ngay cả đàn ông cũng có, nhưng kết quả cuối cùng đều khá là thảm thương.

Mặc dù trên mạng đang luôn lan truyền rằng Tiêu Khôn Hoằng đã chuyển nhượng toàn bộ tài sản dưới danh nghĩa mình cho Thi Nhân, nhưng mọi người vẫn giữ thái độ hoài nghi.

Dù sao thì cặp vợ chồng tình cảm sâu đậm với nhau trước mặt truyền thông cũng có rất nhiều, và cũng có rất nhiều là đang diễn trò.

Làm gì thật sự có người đàn ông nào thành công, mà sợ vợ như vậy, đem toàn bộ tài sản của mình đều chuyển giao hết, trong đó nhất định có nội tình.

Nói không chừng chính là vì để đối phó với Tiêu Vinh, nên mới cố ý làm như vậy.

Rất nhiều người đều nghĩ như vậy, nhưng kết quả có vẻ như hoàn toàn không phải như thế.

Hôm nay tận mắt nhìn thấy tổng giám đốc Hoằng ra vẻ đáng thương trước mặt phu nhân, bọn họ mới được mở mang tầm mắt.

Hóa ra tổng giám đốc Hoằng cao quý lạnh lùng, cũng có ngày hôm nay, quả nhiên là vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà.

Đối mặt với ánh mắt của nhiều người như vậy, sắc mặt Thi Nhân rất khó coi.

Cái người đàn ông này giống hệt như keo da chó, có kéo cũng kéo không ra.

Cô sốt ruột, vội vàng mở miệng: “Anh đi xử lý chuyện công việc trước đi, không cần ở bên cạnh em.”

“Hết giận rồi sao?”

Tiêu Khôn Hoằng nhéo mặt của cô: “Công việc làm sao quan trọng bằng việc dỗ em được chứ?”

Anh vừa nói, quay đầu nhìn về phía đám người đang làm bóng đèn, khuôn mặt trở nên lạnh lẽo, giọng điệu biểu hiện không vui: “Nhìn đủ rồi, có đẹp không?”

“Khụ khụ khụ khụ” Lập tức truyền đến tiếng ho khan của rất nhiều người.

Một vị giám đốc trong đó ngẩng đầu nhìn lên trần nhà: “Ai da, phòng họp hẳn là đã mở, có chút nhớ trà trong phòng họp đó quá.”

“Khụ khụ, tôi cũng vậy, đi cùng đi.”

“Đi đi, đều đi uống trà thôi.”

Không nhìn thấy được ánh mắt ác liệt của ông chủ nhìn đám bóng đèn là bọn họ hay sao?

Ài, thật không ngờ được Tiêu Khôn Hoằng ở trước mặt người khác giả bộ lạnh lùng cao quý, ở trước mặt của phu nhân lại phải hạ thấp bản thân để nâng người ta như cũ à.

Cũng không biết vì cái gì, bọn họ vừa nghĩ đến một màn này lúc nãy, tâm tình không hiểu sao lại vui vẻ.

Nếu như nhất định phải dùng một từ để miêu ta, vậy liền gọi là… Cười trên nỗi đau của người khác đi.

_ _ Đám làm bóng đèn đi rồi, Thi Nhân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tiêu Khôn Hoằng kéo người vào văn phòng: “Còn làm loạn ư? Ở trước mặt nhân viên, chừa cho anh chút mặt mũi được không?”

“Anh còn cần mặt mũi, vừa rồi tại sao anh không nhắc nhở em?”

Thi Nhân thật sự sắp phát điên rồi. Nhớ lại tình cảnh lúc vừa mới xuống xe, cô liền hận không thể tìm một cái hố mà chui vào, thật là mất hết thể diện mà.

Đôi mắt đen như mực của người đàn ông nhìn cô: “Vâng là lỗi của anh, không giữ được ý chí, nhưng mà lúc đó em rõ ràng…”

“Im miệng, anh không được phép nói nữa.”

Mặt của Thi Nhân đỏ lên, vươn tay che miệng anh lại, da mặt của anh sao lại dày như thế?

Vừa rồi cô cũng không biết bị ma xui quỷ khiến gì, lại làm theo lời anh nói.

Tiêu Khôn Hoằng cười nhẹ một tiếng, từ lồng ngực truyền đến cảm giác rung động, anh cúi người ôm lấy người kia vào lòng: “Được rồi, không nói nữa.”

Anh dẫn người đến trước tấm cửa kính sát đất cực lớn, hai người cùng nhau ngắm nhìn phong cảnh trước mặt.

Thi Nhân dần dần yên tĩnh lại.

Cô nghĩ tới lần trước khi đến đây, bản thân còn nhớ rõ ràng vẻ mặt khó chịu của đám người trong ban giám đốc kia, nhưng bây giờ Tiêu Khôn Hoằng vừa về đến, vẻ mặt cười lấy lòng của bọn họ, nhìn thôi cũng thấy thật là hả giận.

Lúc đó bọn họ có bao nhiêu quá đáng, có lẽ hiện giờ đang có bấy nhiêu hối hận đi.

Người đàn ông cúi người, thấp giọng nói: “Nhìn đi, đây là non sông mà anh vì em mà đoạt lấy, có thích không?”

“Nơi này có khu CPD, cũng không phải chỉ có một mình anh. Từ lúc nào học được cách nói chuyện của tổng giám đốc bá đạo rồi?”

Thi Nhân khẽ cong môi lên.

Bây giờ tâm trạng của cô rất nhẹ nhõm, có lẽ là vì có anh ở bên cạnh, cho nên cảm thấy vô cùng đáng tin.

Tiêu Khôn Hoằng không nói nhiều lời, xoay người cô lại, lấy tài liệu để trong ngăn kéo ra: “Vì sao không ký tên?”

Thi Nhân nhìn thấy mấy chữ trên tài liệu Hợp đồng chuyển nhượng tài sản.

Ánh mắt cô dừng một lát: “Dù sao thì anh cũng không sao rồi, em ký tên làm cái gì?”

“Ngoan nào, ký tên đi.”

Tiêu Khôn Hoằng lấy tay của cô cầm bút lên: “Đây là non sông anh đoạt lấy vì em.”

“Tiêu Khôn Hoằng!”

Thi Nhân hơi hoảng, giữ tay anh lại: “Anh làm gì vậy?”

Cô quay đầu, đối diện với đôi mặt đen như mực, có lúc cô thật sự không sao hiểu được anh đang nghĩ cái gì.

“Nhìn anh làm gì, ký đi.”

“Chờ đã, anh trước tiên chờ đã.”

“Ký xong rồi nói.”

“Em không, em không muốn, anh thả tay ra!”

Thi Nhân bị bức ép đến mức nóng nảy, cúi đầu cắn tay của anh, ánh mắt cũng nóng nảy theo.

Tiêu Khôn Hoằng chậc một tiếng, thở dài: “Em là chó à?”

“Anh động tay trước.”

“Nước miếng nhỏ lên tay anh rồi đây này.”

Mặt của Thi Nhân đỏ lên một chút, nhả miệng ra, xoa xoa cánh tay của anh: “Ai bảo anh cứ bắt em ký tên.”

“Cho em mà.”

“Em không cần.”

“Vậy em muốn thứ gì?” Tiêu Khôn Hoằng dồn cô vào chân tường ở phòng làm việc, cụp mắt nghiêm túc nhìn cô: “Thứ anh có, đều muốn cho em.”

Đôi mắt của người đàn ông sâu thăm như vũ trụ bao la, tình cảm sâu nặng từ đôi mày ánh mắt của anh đủ khiến cho người ta chìm đắm bên trong.

Thi Nhân sững sờ, cô theo bản năng cúi đầu xuống, người đàn ông nắm lấy cằm cô: “Nhìn anh và trả lời đi.”

Ngón tay của Thi Nhân nắm chặt lại thành một nắm: “Em không muốn gì cả, anh đừng đưa cho em, làm em áp lực.”

“Em thì có áp lực gì chứ?”

“Lỡ như tập đoàn của anh kinh doanh không đàng hoàng phải đóng cửa, chẳng phải là em chịu tội thay hay sao?”

Tiêu Khôn Hoằng véo véo mặt cô: “Sao lại không tin tưởng anh như vậy?”

“Dù sao thì chuyện của sau này ai biết được, lỡ như tình cảm chúng ta tan vỡ, anh lại thích một gái trẻ tuổi xinh đẹp khác thì sao?”

“Chậc, còn là một người hay ghen.”

Tiêu Khôn Hoằng thấy dáng vẻ điên cuồng tìm lý do của cô, cúi đầu hôn lên miệng của cô, thật sự là đâm vào tim anh mà.

Thi Nhân vùng vẫy mấy cái, ghét anh động tay động trong ở phòng làm việc.

“Ô, anh thả tôi ta, ở phòng họp còn có rất nhiều người đang đợi anh đó.”

“Để cho bọn họ đợi đi.”

Thi Nhân muốn đẩy mặt anh ra, kết quả hai tay bị người túm chặt, giam trong ngực mà ra sức bắt nạt.

Một người không cho hôn, một người thì nhất định phải hôn.

Anh đuổi tôi chạy, Thi Nhân giấy dụa một lúc lâu, cuối cùng cũng nhữn ra trong lòng anh, cô chịu thua rồi.

Tiêu Khôn Hoằng hôn cô như mưa không ngớt, vừa dồn dập vừa dịu dàng.

Anh thấp giọng nói: “Bà xã, mợ ba.”

Trêu chộc cô bằng nhiều cái tên như vậy, giống như anh móc ra trái tim ra đưa cho cô cũng được, cũng không biết bản thân anh đang nghĩ cái gì nữa.

Nếu như cô biết được, nhất định sẽ bị dọa mất.

Anh muốn bỏ cô vào trong túi, không ai được phép nhìn, không ai được phép chiếm giữ thời gian của cô.

Anh muốn chiếm trọn hết mọi thứ của cô, sự quan tâm, ánh mắt, chỉ có thể là của mình anh.

Vào thời khắc này, trong tim của Tiêu Khôn Hoằng có biết bao nhiêu là lời muốn nói, nhưng đến phút cuối cùng, lại không thể nói nên câu dù chỉ là một chữ.

Anh muốn tất cả của cô, nhưng lại keo kiệt đến mức cái gì cũng không nói ra.

Chỉ có thể vụng về đưa cho cô những thứ khác.

Lúc này, Tiêu Khôn Hoằng cảm thấy giống như mình đang chạy trốn, cảm thấy bản thân vô cùng tự tỉ.

Anh ôm lấy người đó vào trong lòng, nỉ non kêu tên cô: “Bà xã, bà xã,…”

Tình cảm sâu đậm của anh, toàn bô đều ẩn giấu trong từng động tác.

Lúc thấy sắp muốn mất khống chế, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, trợ lý Tiêu căng da đầu mà nói: “Ông chủ, sắp đến giờ rồi.”

Thi Nhân đột nhiên bừng tỉnh, dùng một tay đẩy người ra.

Vừa rồi, suýt chút nữa để anh thực hiện được mục đích rồi.