Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ

Chương 195




Chương 195

Biểu hiện của Lưu Cầm không tốt lắm, nhưng cũng không cam lòng cứ như vậy mà buông tha.

Bà ta nhắm mắt nói: “Dù sao tôi cũng cảm thấy loại hành động này không tốt. Cái này để cho mọi người nhìn vào thì sẽ nghĩ như thế nào?”

Tiêu Khôn Hoằng nhìn lướt qua những người có mặt: “Các người có ý kiến gì không?”

“Chúng tôi làm sao có thể có ý kiến chữ, dù sao đây cũng là chuyện riêng của ngài, cùng công việc cũng không có quan hệ gì. Nhưng mấy năm nay, rất nhiều người tọc mạch, không hiểu chân tướng sự việc nhưng lại cứ đi lo lắng mấy chuyện linh tinh, thật là khó chịu mà.” Dẫu sao thì nhiều đá như vậy, vô cùng là đắt đỏ.

Tiểu Khôn Hoằng nhìn Lưu Cầm cười mà như không cười: “Giám đốc Lưu nếu không thể nuốt trôi được khẩu khí này, có cần tôi mua riêng cho bà một lô đá không?”

Sắc mặt Lưu Cầm đỏ lên, nhất thời không nói lên lời.

Tiêu Khôn Hoằng rời đi trước, những người còn lại trong phòng họp không khỏi bật cười.

Lời của ông chủ quá là tuyệt, có muốn hay khôn tôi mua cho bà một lô đá, lời này quả thực đâm cho nổ phổi người khác mà.

Người nào không biết lại tưởng ông chủ đang theo đuổi giám đốc Mạc, nên mới mua đá về để dỗ dành người ta. Mặc dù giám đốc Lưu chưa kết hôn nhưng cũng đã tiến đến thời kỳ tiền mãn kinh, không còn mặt mũi nào để nhận lô đá mà ông chủ mua riêng tặng mình nữa.

Lưu Cầm trừng mắt một cái với Thi Nhân: “Đừng đắc ý, cô thật cho là Tiêu Khôn Hoằng đối với cô là thật lòng, nhưng chỉ là thế thân cho người trước mà thôi. Trước kia, người thế thân không có kiêu ngạo đến như vậy, cuối cùng còn chưa phải là không thành công, tôi chờ ngày thất bại của cô.”

Thế thân?

Thi Nhận ngẩng đầu, hất cằm: “Tôi nghĩ rằng bà đã hiểu lầm chuyện gì rồi. Vẫn luôn là anh ấy đuổi theo tôi, tôi cho tới bây giờ không buộc anh ấy phải ở bên mình.”

Giám đốc Lưu tức giận đến mức, không muốn nhìn thấy nữ nhân hạ tiện này nữa.

Sau khi vật cản trở rời đi, Triệu Nhược Trúc bỗng nhiên kéo tay Thi Nhân: “Giám đốc Mạc, sau này tôi sẽ dựa vào cô, cô phải bao bọc chúng tôi đấy nhé.”

Trận chiến vừa mới diễn ra, hoàn toàn nhìn ra sự chênh lệch về sức mạnh. Giám đốc Mạc, đây là tiết tấu bay tới cành đào, hơn nữa, giọng điệu vừa rồi của sếp lớn quả thực rất giống vời lời của giám đốc Mộ, chính là sếp lớn đang theo đuổi giám đốc Mạc kìa.

“Khiêm tốn, khiêm tốn, giám đốc Lưu chính là nhìn tôi không vừa mắt mà thôi, sau này nếu bà ấy muốn hại tôi, các người phải nhanh chó báo tin cho tôi.”

Thi Nhân nói chuyện với đồng nghiệp một chút, bây giờ giám đốc Lưu và cô không chỉ đơn thuần còn là tranh đấu trong công ty nữa.

Cô không thể nào dàn xếp ổn thỏa được.

Tốt nhất để giám đốc Lưu đi, chứ không thể để cho quả bom hẹn giờ do Tiêu Khôn Hoằng sắp đặt lại ở công ty được.

Trong đầu Thi Nhân bỗng nhiên toát ra được một ý nghĩ, chính cô cũng vô cùng sửng sốt, từ khi nào mà cô thực sự đã lo nghĩ trong Tiêu Khôn Hoằng vậy.

Ho khan một cái.

Lỗ tại Thi Nhân đỏ lên một chút, sau đó vội vàng cầm văn kiện rời khỏi phòng họp, mới vừa trở thành trưởng nhóm nên công việc vẫn còn có khá nhiều.

Nhưng dường như mọi chuyện cũng không khó như cô tưởng tượng, các đồng nghiệp so với trước kia thì sống chung với nhau hòa thuận hơn rất nhiều.

Về cơ bản, chuyện Thi Nhân giao phó, họ cũng rất phối hợp để hoàn thành.

Đồng nghiệp: ‘Bọn họ làm sao dám không phối hợp?

Rốt cuộc không biến bao giờ giám đốc Mạc lắc mình liền trở thành phu nhân của sếp lớn, biến nơi này thành nơi của bà chủ.

Ai dám đắc tội?

Không thấy rằng sếp lớn Tiêu Khôn Hoằng đối mặt rất thận trọng với giám đốc Mạc trong cuộc họp sao? Bọn họ không mù, làm sao có thể bắt nạt giám đốc Mạc được chứ?

Không nghĩ là ai dám hồ đồ?

Khi bộ phận điêu khắc tổ chức một buổi họp báo sớm, bộ phận thiết kế cũng vô cùng bận bịu.

Có rất nhiều cuộc phỏng vấn trên các phương tiện truyền thông vào ngày hôm đó.

“Giám đốc Mạc, cô sang đây xem cái này, có phải hay không có chút quen måt.”

Thị Nhân đi theo Triệu Nhược Trúc thì lại thấy được tác phẩm điêu khắc của mình, cô kinh hãi: “Tại sao lại ở chỗ này? Tôi rõ ràng đã đưa nó cho anh ấy.”

“E hèm, giám đốc Mạc, cô lại tặng cho ai vậy ?” Dáng vẻ của Triệu Nhược Trúc vô cùng bát quái: “Ồ… Tôi biết rồi, ông chủ đưa nó vào đây là có chủ đích cả đúng không?”

“Đừng nói lung tung.”

Thi Nhân cũng không nghĩ tới Tiêu Khôn Hoằng lại dũng cảm đem thành phẩm vụng về của mình đem triển lãm ở chính giữa, hơn nữa còn cùng với những thành phẩm ưu tú nhất mà đặt chung cùng một chỗ, càng nhìn cô lại càng cảm thấy xấu hổ.

Tiêu Khôn Hoằng tuyệt đối là cố ý! Biết rõ tay nghề của cô không tốt, nhưng lại đắt ở chỗ dễ thấy nhất.

Thi Nhân đem vật trong tay dưa cho Triệu Nhược Trúc: “Giúp tôi nhìn một chút, tôi đi một lát rồi sẽ trở về.”

“Không có vấn đề, cô cứ đi đi.”

Triệu Nhược Trúc mỉm cười liếc nhìn thành phẩm, mặc dù tay nghề có hơi thô một chút, nhưng cô lại cảm thấy những thành phẩm trưng bày do giám đốc Mạc chạm khắc lại có một vẻ đẹp rất riêng, rất độc đáo.

Không phải là phải chỉ ra, nhưng cũng không thể hiểu thế nào là đẹp được, nhưng chính là nhìn không quá giống nhau.

Có lẽ sếp lớn của chúng ta, ngoài nụ cười của giám đốc Mạc, cũng có thể nhìn ra được sự khác biệt trong triển lãm này.

Thi Nhân trực tiếp chạy thẳng vào phòng làm việc của Tiêu Khôn Hoằng.

Cô đẩy cửa ra: “Tiêu Khôn Hoằng, anh…”

Tiêu Khôn Hoằng không phải là người duy nhất trong phòng làm việc, mà còn có một người đàn ông, mặc bộ âu phục màu sắc giống như những sợi đay, ngũ quan thâm thúy, hơn nữa nhìn rất lạ mặt.

“Xin lỗi, tôi sẽ quay lại sau.”

Sắc mặt của Thi Nhân đỏ bừng, không nghĩ tới Tiêu Khôn Hoằng lúc này lại có khách ở phòng làm việc, thật là quá mất mặt.

“Em tới đúng lúc lắm, vào đây.”

Tiêu Khôn Hoằng cũng không trách cô, giọng điệu ôn hòa: “Đến đây một chút, tôi cùng em giới thiệu một chút, đây là anh Mạc Đông Lăng, chủ tịch tập đoàn nhà họ Mạc của nước Singapore.”

Nước Singapore, nhà họ Mạc?

Thi Nhân vốn là muốn rời đi, nhưng nghe được cái tên này, cô không thể nào di chuyển thêm được nữa.

Nhà họ Mạc là nhà dẫn đầu về điêu khắc ngọc bích hàng đầu thế giới, tay nghề của họ cũng thuộc loại tinh xảo nhất, không ai có thể qua mặt được.

Thi Nhân đối với điêu khắc là vô cùng hứng thú, bây giờ thấy chủ tịch của tập đoàn Mộ, nhất thời trở nên vô cùng cao hứng.

Cô đi tới, có chút bức rức: “Chào ông Mạc.”

“Mợ chủ Tiêu, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”

Mạc Đông Lăng nhìn Thi Nhân, quả nhiên cùng với người trong hình giống nhau ý đúc, mí mắt rất giống với em gái họ của ông ta, chẳng trách Mạc Tiểu Bắc lại luôn muốn ở bên cạnh cô.

Tâm tình của thi nhân có chút khẩn trương, không biết nên nói cái gì cho phải.

Người đàn ông bên cạnh cô hơi kéo mình lại một chút: “Ngồi xuống nói, cô có thể hỏi bất cứ vấn đề gì.”

Tiêu Khôn Hoằng biết vợ mình thích chạm khắc. Vừa mới nhìn thấy biểu tình của cô thì liền có thể đoán ra được.

Thi Nhân cười nói: “Cháu, cháu có thể xin chữ ký ông Mạc đây được không ạ?”

Giọng nói của Mạc Đông Lăng trầm thấp hơn rất nhiều, ông cầm lấy cuốn sách kỷ niệm của nhà họ Mạc, cúi đầu mà | ký tên lên đó.

Thi Nhân nhìn thấy người ở trong ảnh, bỗng nhiên đầu óc cô có chút choáng váng, mới vừa rồi trong nháy mắt cô còn cảm thấy Mạc Đông Lăng tựa hồ như rất quen mắt, cô đã từng gặp ông ấy ở nơi nào rồi sao?

“Mợ chủ Tiêu?”

Mạc Đông Lăng ngẩng đầu, người phụ nữ đối diện đang nhìn thẳng vào chính mình, đáy mắt không giấu được sự quan sát.

“Dĩ nhiên là có thể rồi.”

Người đàn ông bề ngoài khuôn mặt tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong đáy lòng lại thoáng qua vẻ không vui, xem ra mợ chủ Tiêu đây cũng không ra dáng vẻ gì.

Tiêu Khôn Hoằng thần sắc khó lường, thân mật đặt tay lên bả vai của Thi Nhân: “Thần thái nhìn người đàn ông khác như vậy, tôi sẽ ghen đó.” “n “Đúng, thật xin lỗi, thật xin lỗi.”

Thi Nhân đột nhiên phục hồi lại được tinh thần: “Mới vừa rồi hơi thất thần. Thất lễ rồi”

Trời ạ, mới vừa rồi còn nhìn chằm chằm vào người ta, đây cũng quá là không có một chút lễ phép nào rồi.

Thật mất thể diện.

Tiêu Khôn Hoằng nhàn nhạt mở miệng, nói sang chuyện khác: “Ông Mạc, trước hết chúng ta đi xem triển lãm một chút đi.”

“Được.”

Máy chiếu bên cạnh chiếu các cuộc triển lãm của tập đoàn Quang Viễn, cùng với các ngành ban đầu từ khi thành lập cho đến bây giờ, còn có trạng thái cuộc.

sống của những người thợ thủ công.

Thi Nhân nhìn lên máy chiếu một cách nghiêm túc, và không kiềm chế được hết sức bội phục Tiêu Khôn Hoằng.

Người đàn ông này thật ra là rất ưu tú.

Cô động tâm vì tất cả những điều này, cạnh tranh lần này, hẳn là anh không có vấn đề gì, ít nhất so với tranh đấu về thực lực, Tiêu Vinh căn bản là không thể nào.

có thể sánh bằng Tiêu Khôn Hoằng.

Nhưng từ khuôn mặt của Mạc Đông Lăng, lại không thể nhìn thấy cái gì cả.

Từ đầu đến cuối, Thi Nhân luôn cảm thấy Mạc Đông Lăng vô cùng quen mắt.