Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ

Chương 194




Chương 194

Thi Nhân giận đùng đùng đóng cửa lên lầu, thực sự chọc giận cô đến chết mà.

Mặc dù đồ mà cô điêu khắc quả thực là không dễ nhìn, nhưng anh ấy cũng không cần phải nói thẳng đến như vậy, quá tổn thương người ta mà.

Hừ!

Cô đi lên lầu hai để hóng mát, phát hiện ra cũng có người đàn ông đứng ở bên ngoài sân thương, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Càng nhìn Thi Nhân lại càng tức. Đinh, điện thoại di động reo lên một chút.

“Mới vừa rồi anh nói không đúng, em coi như là không có chuyên nghiệp nhưng có thể làm được đến loại trình độ này, thì thật ra là vô cùng có thiên phú.”

A, bây giờ mới nói như vậy, quá muộn rồi.

Thi Nhân tức giận đưa điện thoại di động ném qua một bên, sau đó đi vào phòng tắm để tắm rửa.

Đến khi cô đi ra ngoài, cầm lấy điện thoại di động nhìn một cái, có một tin nhắn vẫn chưa đọc: “Nghỉ ngơi sớm một chút.”

Anh ấy không giải thích?

Thi Nhân tức giận đến nhức đầu.

Quên đi, cô không nên so đo với những người như vậy.

Buổi tối hôm đó Thi Nhân ngủ không được ngon lắm, buổi sáng quả nhiên tới trễ, cô vội vàng đến đại sanh, thấy trên bàn còn chuẩn bị không ít bữa sáng, nhưng không thấy Tiêu Khôn Hoằng đâu. Thi Nhân vốn là để bụng trống phóng tới công ty, nhưng cô lại nghĩ hay là ngồi xuống vội vàng ăn một chút bữa sáng.

Không có biện pháp, ai bảo đồ ăn trên bàn đều là thứ mà cô thích ăn chứ.

Rõ ràng là đã làm một cách rất nhanh chóng, nhưng cô vẫn đến công ty muộn.

Có một cuộc họp vào buổi sáng, cuộc họp diễn ra được hơn mười phút thì Thi Nhân mới đi vào, cúi đầu tìm chỗ trống ở phía trên cho mình, gần như gục đầu xuống gầm bàn.

Trong lúc tạm nghỉ, giám đốc Lưu nói với vẻ kỳ quặc: “Một số người ở đây coi chế độ của công ty như không khí. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì công ty cũng chả ra cái thể thống gì.”

“Tôi tới muộn, bộ phận nhân sự bên kia tự nhiên sẽ cho ra hình phạt, có người không nên vượt qua chức phận của mình, trông thật khó nhìn.”

Thi Nhân cũng không phải là người dễ bắt nạt, trực tiếp tức giận mà quay trở về.

Nếu đã xé rách da mặt, cô dĩ nhiên không cho đối phương mặt mũi, huống chi bây giờ cả hai người đều là tổ trưởng, hơn nữa cô ta cũng không phải là có chức vụ thấp trong công ty.

Cuộc họp vẫn tiếp tục, nhưng Tiêu Khôn Hoằng lại là người đến sau cùng.

Anh theo thường lệ mở miệng: “Còn gì cần phải báo cáo nữa không?”

Phòng họp rất yên tĩnh, giám đốc Lưu không cam lòng yếu thế mở miệng: “Tôi cảm thấy công ty hẳn nên kiểm tra những người đi muộn và về sớm, tránh để làm hư cho những người sau.”

Đương nhiên là bà ta đang muốn đề cập tới chuyện hôm nay Thi Nhân đi muộn.

Tiêu Khôn Hoằng hơi nheo mắt lại: “Bà cho rằng ai đi muộn về sớm?”

“Đương nhiên là giám đốc Mạc. Tôi nghe nói mấy tháng trước cô ấy không chỉ xin nghỉ ốm mà còn đi trễ nhiều lần và chưa bao giờ làm theo giờ vào cuối tuần. Trưởng nhóm như vậy, chẳng nhẽ không mang đến không khí xấu cho thành viên trong tổ sao?”

Thi Nhân nhanh chóng hồi tượng lại mình trước đây, hình như thực sự là như vậy.

Xin nghỉ bệnh là bởi vì cô cùng Tiêu Khôn Hoằng cùng gặp tai nạn.

Không khí của phòng họp vô cùng quỷ dị.

Mọi người đều biết ân oán giữa gám đốc Lưu Và giám đốc Mạc, nhưng không ngờ hai người liền đối mặt với nhau nhanh đến như vậy.

Tiêu Khôn Hoằng nhìn xung quanh, ánh mắt tối sầm lại: “Tôi biết chuyện cô ấy xin nghỉ ốm.”

“Tiêu tổng, ngài không thể bao che được, ở đây có rất nhiều người đang nhìn.”

“Tôi tin mọi người đều biết, lúc trước tôi bị tai nạn xe cộ, người ngồi bên cạnh tôi lúc đó, chính là giám đốc Mạc, là tôi làm cô ấy liên lụy, khiến cho cô ấy bị thương, đây coi như là tai nạn lao động, nhắc nhở một chút Bộ nhân sự nhớ thanh toán cho giám đốc Mạc tiền thuốc thang, còn có thêm tiền trợ cấp.”

Con ngươi của giám đốc Lưu cả kinh đến nỗi tròng mắt sắp rơi ra ngoài: “Dựa vào cái gì?”

Bà ta rõ ràng muốn nhắm vào Thi Nhân, kết quả Tiêu Khôn Hoằng còn bồi thường cho cô tiền trợ cấp?

Ngón tay thon dài của người đàn ông chạm trên mặt bàn: “Nếu như giám đốc Lưu không tin, vậy lần sau bà cũng có thể cùng tôi đi ra ngoài gặp tai nạn xe cộ, tôi cũng sẽ chu cấp tiền cho bà, bà cảm thấy có thể không?” Nhất thời Thi Nhận thiếu chút nữa đã cười ra tiếng!

Có thể mới là lạ chứ, ai nguyện ý cùng anh mạo hiểm, thiếu chút nữa đã nguy hiểm đến tính mạng chứ?

Không đúng, tai nạn xe cộ kia nhằm vào chính cô, Tiêu Khôn Hoằng mới là người bị liên lụy.

Trong đáy mắt của Thi Nhân thoáng qua một nụ cười, không nghĩ tới anh như vậy bảo vệ mình.

Người ở chỗ này, đều rối rít cúi đầu: Chua chua, cơm chó rơi vãi, thật là no mà. Thời điểm tin tức này được đưa ra ánh sáng, rất nhiều người đều nói người ngồi cùng xe chính là giám đốc Mạc, dẫu sao chủ tịch cùng giám đốc Mạc đồng thời xin nghỉ bệnh, quả thực rất đúng dịp, nhưng lúc đó lại không có chứng cứ thực tế để chứng minh.

Không nghĩ tới bây giờ ông chủ lớn lại tự mình thừa nhận.

Giám đốc Lưu không cam lòng: “Nhưng sáng sớm hôm nay, cô ấy lại tới trễ.”

“Sáng sớm hôm nay sao.”

Thanh âm của Tiêu Khôn Hoằng dừng lại một chút, ánh mắt lướt qua người Thi Nhân, sau đó nhàn nhạt nói: “Tôi biết, tối hôm qua cô ấy ngủ không được ngon.”

Bùm.

Trong phòng họp người người dựng lỗ tai lên để nghe ngóng: Tối hôm qua? Ngủ không được ngon?

Mấu chốt là làm sao ông chủ biết được chuyện này.

Bọn họ cảm thấy mình giống như nghe được chuyện không nên nghe, ông chủ cùng với giám đốc Mạc ở chung? Tiến độ này cũng quá là nhanh.

Giám đốc Lưu giận dữ mặt đỏ đến mang tai, bà ta không tin, giám đốc Mạc chính là phẫu thuật thẩm mỹ để biến thành mỹ nữ, chuyện như này cũng có tư cách để lên chức sao?

Sắc mặt của Thi Nhân đỏ vô cùng, hận không thể tìm được cái hố nào mà đem mình vùi vào đó.

Anh đang nói hươu nói vượn cái gì vậy. Trời ạ, đây không phải là rõ ràng để cho người khác hiểu lầm sao?

Giám đốc Lưu hừ lạnh một tiếng: “Nếu có người muốn bảo vệ, tôi còn có thể nói gì?”

Tiêu Khôn Hoằng chậm rãi đứng lên: “Nếu không có vấn đề gì, vậy thì tan họp.”

“Chờ một chút, tổng giám đốc Tiêu, liên quan tới bộ điêu khắc, thành phẩm hình như đã ra lò rồi. Tôi không biết cuối cùng ngài muốn chọn những thành phẩm nào? Tôi nhớ rằng giám đốc Mạc có vẻ đã lấy rất nhiều đá thô, không biết có thànhThi Nhân giận đùng đùng đóng cửa lên lầu, thực sự chọc giận cô đến chết mà.

Mặc dù đồ mà cô điêu khắc quả thực là không dễ nhìn, nhưng anh ấy cũng không cần phải nói thẳng đến như vậy, quá tổn thương người ta mà.

Hừ!

Cô đi lên lầu hai để hóng mát, phát hiện ra cũng có người đàn ông đứng ở bên ngoài sân thương, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Càng nhìn Thi Nhân lại càng tức. Đinh, điện thoại di động reo lên một chút.

“Mới vừa rồi anh nói không đúng, em coi như là không có chuyên nghiệp nhưng có thể làm được đến loại trình độ này, thì thật ra là vô cùng có thiên phú.”

A, bây giờ mới nói như vậy, quá muộn rồi.

Thi Nhân tức giận đưa điện thoại di động ném qua một bên, sau đó đi vào phòng tắm để tắm rửa.

Đến khi cô đi ra ngoài, cầm lấy điện thoại di động nhìn một cái, có một tin nhắn vẫn chưa đọc: “Nghỉ ngơi sớm một chút.”

Anh ấy không giải thích?

Thi Nhân tức giận đến nhức đầu.

Quên đi, cô không nên so đo với những người như vậy.

Buổi tối hôm đó Thi Nhân ngủ không được ngon lắm, buổi sáng quả nhiên tới trễ, cô vội vàng đến đại sanh, thấy trên bàn còn chuẩn bị không ít bữa sáng, nhưng không thấy Tiêu Khôn Hoằng đâu. Thi Nhân vốn là để bụng trống phóng tới công ty, nhưng cô lại nghĩ hay là ngồi xuống vội vàng ăn một chút bữa sáng.

Không có biện pháp, ai bảo đồ ăn trên bàn đều là thứ mà cô thích ăn chứ.

Rõ ràng là đã làm một cách rất nhanh chóng, nhưng cô vẫn đến công ty muộn.

Có một cuộc họp vào buổi sáng, cuộc họp diễn ra được hơn mười phút thì Thi Nhân mới đi vào, cúi đầu tìm chỗ trống ở phía trên cho mình, gần như gục đầu xuống gầm bàn.

Trong lúc tạm nghỉ, giám đốc Lưu nói với vẻ kỳ quặc: “Một số người ở đây coi chế độ của công ty như không khí. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì công ty cũng chả ra cái thể thống gì.”

“Tôi tới muộn, bộ phận nhân sự bên kia tự nhiên sẽ cho ra hình phạt, có người không nên vượt qua chức phận của mình, trông thật khó nhìn.”

Thi Nhân cũng không phải là người dễ bắt nạt, trực tiếp tức giận mà quay trở về.

Nếu đã xé rách da mặt, cô dĩ nhiên không cho đối phương mặt mũi, huống chi bây giờ cả hai người đều là tổ trưởng, hơn nữa cô ta cũng không phải là có chức vụ thấp trong công ty.

Cuộc họp vẫn tiếp tục, nhưng Tiêu Khôn Hoằng lại là người đến sau cùng.

Anh theo thường lệ mở miệng: “Còn gì cần phải báo cáo nữa không?”

Phòng họp rất yên tĩnh, giám đốc Lưu không cam lòng yếu thế mở miệng: “Tôi cảm thấy công ty hẳn nên kiểm tra những người đi muộn và về sớm, tránh để làm hư cho những người sau.”

Đương nhiên là bà ta đang muốn đề cập tới chuyện hôm nay Thi Nhân đi muộn.

Tiêu Khôn Hoằng hơi nheo mắt lại: “Bà cho rằng ai đi muộn về sớm?”

“Đương nhiên là giám đốc Mạc. Tôi nghe nói mấy tháng trước cô ấy không chỉ xin nghỉ ốm mà còn đi trễ nhiều lần và chưa bao giờ làm theo giờ vào cuối tuần. Trưởng nhóm như vậy, chẳng nhẽ không mang đến không khí xấu cho thành viên trong tổ sao?”

Thi Nhân nhanh chóng hồi tượng lại mình trước đây, hình như thực sự là như vậy.

Xin nghỉ bệnh là bởi vì cô cùng Tiêu Khôn Hoằng cùng gặp tai nạn.

Không khí của phòng họp vô cùng quỷ dị.

Mọi người đều biết ân oán giữa gám đốc Lưu Và giám đốc Mạc, nhưng không ngờ hai người liền đối mặt với nhau nhanh đến như vậy.

Tiêu Khôn Hoằng nhìn xung quanh, ánh mắt tối sầm lại: “Tôi biết chuyện cô ấy xin nghỉ ốm.”

“Tiêu tổng, ngài không thể bao che được, ở đây có rất nhiều người đang nhìn.”

“Tôi tin mọi người đều biết, lúc trước tôi bị tai nạn xe cộ, người ngồi bên cạnh tôi lúc đó, chính là giám đốc Mạc, là tôi làm cô ấy liên lụy, khiến cho cô ấy bị thương, đây coi như là tai nạn lao động, nhắc nhở một chút Bộ nhân sự nhớ thanh toán cho giám đốc Mạc tiền thuốc thang, còn có thêm tiền trợ cấp.”

Con ngươi của giám đốc Lưu cả kinh đến nỗi tròng mắt sắp rơi ra ngoài: “Dựa vào cái gì?”

Bà ta rõ ràng muốn nhắm vào Thi Nhân, kết quả Tiêu Khôn Hoằng còn bồi thường cho cô tiền trợ cấp?

Ngón tay thon dài của người đàn ông chạm trên mặt bàn: “Nếu như giám đốc Lưu không tin, vậy lần sau bà cũng có thể cùng tôi đi ra ngoài gặp tai nạn xe cộ, tôi cũng sẽ chu cấp tiền cho bà, bà cảm thấy có thể không?” Nhất thời Thi Nhận thiếu chút nữa đã cười ra tiếng!

Có thể mới là lạ chứ, ai nguyện ý cùng anh mạo hiểm, thiếu chút nữa đã nguy hiểm đến tính mạng chứ?

Không đúng, tai nạn xe cộ kia nhằm vào chính cô, Tiêu Khôn Hoằng mới là người bị liên lụy.

Trong đáy mắt của Thi Nhân thoáng qua một nụ cười, không nghĩ tới anh như vậy bảo vệ mình.

Người ở chỗ này, đều rối rít cúi đầu: Chua chua, cơm chó rơi vãi, thật là no mà. Thời điểm tin tức này được đưa ra ánh sáng, rất nhiều người đều nói người ngồi cùng xe chính là giám đốc Mạc, dẫu sao chủ tịch cùng giám đốc Mạc đồng thời xin nghỉ bệnh, quả thực rất đúng dịp, nhưng lúc đó lại không có chứng cứ thực tế để chứng minh.

Không nghĩ tới bây giờ ông chủ lớn lại tự mình thừa nhận.

Giám đốc Lưu không cam lòng: “Nhưng sáng sớm hôm nay, cô ấy lại tới trễ.”

“Sáng sớm hôm nay sao.”

Thanh âm của Tiêu Khôn Hoằng dừng lại một chút, ánh mắt lướt qua người Thi Nhân, sau đó nhàn nhạt nói: “Tôi biết, tối hôm qua cô ấy ngủ không được ngon.”

Bùm.

Trong phòng họp người người dựng lỗ tai lên để nghe ngóng: Tối hôm qua? Ngủ không được ngon?

Mấu chốt là làm sao ông chủ biết được chuyện này.

Bọn họ cảm thấy mình giống như nghe được chuyện không nên nghe, ông chủ cùng với giám đốc Mạc ở chung? Tiến độ này cũng quá là nhanh.

Giám đốc Lưu giận dữ mặt đỏ đến mang tai, bà ta không tin, giám đốc Mạc chính là phẫu thuật thẩm mỹ để biến thành mỹ nữ, chuyện như này cũng có tư cách để lên chức sao?

Sắc mặt của Thi Nhân đỏ vô cùng, hận không thể tìm được cái hố nào mà đem mình vùi vào đó.

Anh đang nói hươu nói vượn cái gì vậy. Trời ạ, đây không phải là rõ ràng để cho người khác hiểu lầm sao?

Giám đốc Lưu hừ lạnh một tiếng: “Nếu có người muốn bảo vệ, tôi còn có thể nói gì?”

Tiêu Khôn Hoằng chậm rãi đứng lên: “Nếu không có vấn đề gì, vậy thì tan họp.”

“Chờ một chút, tổng giám đốc Tiêu, liên quan tới bộ điêu khắc, thành phẩm hình như đã ra lò rồi. Tôi không biết cuối cùng ngài muốn chọn những thành phẩm nào? Tôi nhớ rằng giám đốc Mạc có vẻ đã lấy rất nhiều đá thô, không biết có thành phẩm tươi đẹp nào không?”

Đôi mắt của Thi Nhân hơi nheo lại: “Xin lỗi, tôi chỉ là một người mới, tự nhiên không kiếm được thành phẩm nào.”

“Giám đốc Mạc có rất nhiều viên đá hạng A của nhà họ Mạc, nếu nói mình không đủ năng lực, cũng không cần chiếm cái hố không sót cứt.”

Thi Nhận nhếch miệng lạnh lùng: “Xin lỗi, những viên đá thô đó là do Tiêu Khôn Hoằng đích thân đưa cho tôi, cũng không phải là của công ty, tôi không có nghĩa vụ cung cấp thành phẩm.”

Giám đốc Lưu trong nháy mắt lộ ra biểu tình đắc ý, lập tức cắn câu.

Bà ta nhìn Tiêu Khôn Hoằng: “Tiêu tổng, chuyện xảy ra là như vậy sao?”

Bà đi theo Tiêu Khôn Hoằng nhiều năm, hiểu rõ nhất Tiểu Khôn Hoằng, không thích đem chuyện riêng dính dấp đến công ty.

Cho dù Tiêu Khôn Hoằng có dịu dàng với người đàn bà này quá, ngoài mặt sẽ không ở công ty mà thừa nhận. “ta Nhưng, giám đốc Lưu nhìn biểu tình là Tiêu Khôn Hoằng, bỗng nhiên lại có loại dự cảm xấu.

Tiêu Khôn Hoằng nhướng mày kiêu ngạo: “Đúng, những viên đá kia là do tôi tùy tiện đem cho giám đốc Mạc chơi.

Không liên quan gì tới công ty cả.”

“Tiêu tổng, mấy viên đá kia đối với bộ điêu khắc đều vô cùng là quý trọng, anh lại tùy tiện đưa cho một người nghiệp dư, không cảm thấy có chút lãng phí sao, hành động này không phải là không phù hợp sao?”

Giám đốc Lưu nhìn thợ của bộ điêu khắc: “So với các người mà nói, điều này có phải là không công bằng không? Tiêu tổng tình nguyện thà đem đá quý cho một người đàn bà không chuyên nghiệp, còn hơn là nguyện ý đem cho các người.”

Người trong bộ phận chạm khắc nhanh chóng trả lời: “Thành phẩm của chúng ta đã có đá cao cấp do nhà họ Mạc.

cung cấp, cho nên chúng tôi không thèm để ý đến những thứ này, dù sao đó cũng là chuyện riêng của Tiêu tổng.”

Tiêu Khôn Hoằng đối với bộ phận điêu khắc tương đối hào phóng, không bao giờ đối xử bạc đãi với các bậc thầy như bọn họ.

Cứ như vậy, giám đốc Lưu bị gạt bỏ sang một bên.

Bà không ngờ rằng những người trong bộ phận chạm khắc không so đo, thật là một lũ nông thôn vô dụng.

Cuối cùng, Tiêu Khôn Hoằng nhìn chằm chằm vào giám đốc Lưu: “Bà còn muốn nói cái gì nữa không?”