Câu trả lời của cô hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Tả Nghiêm. Dù có thế nào thì ông cũng không nghĩ An Trạch vậy mà lại tự đi đầu thù. Chuyện xảy ra cũng không phải quá lâu, nếu như muốn điều tra lại từ đầu cũng không hẳn là không thể. Nhưng Thương Thịnh mới chỉ được An Kỳ điều hành mấy tháng gần đây, mặc dù ông cũng khppng phải qua quan tâm tới việc kinh doanh bên đó nhưng bản thân cũng là một nhà doanh nghiệp, chí ít ông cũng biết khi chuyện này phanh phui ra thì hậu quả sẽ như thế nào.
Tuổi An Kỳ còn rất trẻ, lại nói cô cũng chưa có nhiều kinh nghiệm trong king doanh, sự việc lần này ắt hẳn có thể đánh gục cô bất cứ lúc nào. Không phải là cô chưa từng nghĩ tới điều này, nhưng bản thân cô việc ba quyết định đi đầu thú cô ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm. Vì một lúc quyết định sai lầm của mình mà ông đã phải sống cùng với sự áy náy, tội lỗi suốt năm năm qua. Bây giờ đã đến lúc gỡ bỏ tất cả, sống cho bản thân mình.
“An tiểu thư, ba cô làm vậy liệu có nghĩ đến hậu quả xảy ta với Thương Thịnh không?” Tả Nghiêm bất chợt hỏi một câu.
An Kỳ nhìn ông, ánh mắt không có một chút do dự cùng sợ hãi nào, xem ra bản thân cô cũng đã có sự chuẩn bị cho việc sắp ập đến:
“Thương Thịnh là một tay do cha cháu tạo dựng nên, đây cũng là tâm huyết cả đời của ông. Cháu biết, việc ba quyết định như vậy sẽ có nghuy hiểm đối với Thương Thịnh, ba cháu cũng hiểu điều này.”
Nói tới đấy cô ngưng lại một chút, nhìn vào ánh mắt đã có chút thay đổi của Tả Nghiêm, không còn vẻ lạnh lùng khi cô mới bước vào nữa, thay vào đó là một sự nghiêm túc của một vị trưởng bối khi nói chuyện với bậc vãn bối như cô.
“Có điều, ba cháu đã giao lại toàn bộ Thương Thịnh co cháu, là ba hoàn toàn tin tưởng vào cháu. Bản thân ông cũng đã chuẩn bị cho mình cũng như Thương Thịnh, có lẽ sự việc đi đến bước này ông cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước.”
Khi cô nói câu này, ánh mắt cô chỉ còn lại sự nghiêm túc cùng kiên định, dù Tả Nghiêm đang tìm kiếm một cảm giác khác như lại hoàn toàn không có.
Sự tự tin này là cô lấy ở đâu ra?
“Cho dù vậy, nhưng An tiểu thư cũng không thể chắc chắn sẽ giải quyết ổn thỏa toàn bộ sự việc. Tôi nói vậy có đúng không?” Tả Nghiêm nhìn cô.
An kỳ cũng không quá ngạc nhiên với lời nói của ông, chỉ là cô đang nghĩ tại sao ông là cho rằng cô khong thể lo chu toàn mọi việc. Có thể trong lúc giải quyết sẽ không thể tránh khỏi bị một việc gì đó khác ngáng chân, ví dụ như An Trác hay là Từ Khởi Minh. Nhưng suy cho cùng thì hai người họ sớm muộn gì cũng sẽ bị trả giá thích đáng, đá khỏi Thương Thịnh. Kinh nghiệm của cô trên thương trường cũng không có nhiều, cô cũng chỉ mới tiếp quản Thương Thịnh vài tháng nhưng cũng không thể đánh đồng với việc caach xử lý của cô không ổn thỏa.
“Cháu còn ít kinh nghiệm, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc là sự viêc lần này bản thân sẽ không làm được.”
Huống hồ, cô cũng không chỉ có một mình.
Sự ngay thẳng trong câu nói của cô khiến Tả Nghiêm không còn gì để nói. Dù sao chuyện này cũng là chuyện của nhà người ta, cũng không liên quan gì đến họ. Ông bất chợt quay sang nhìn con trai mình, ánh mắt của anh khi nhìn An Kỳ khiến ông ngạc nhiên. Từ bé anh chưa bao giờ đối xử với ai như vậy, sự dịu dàng, chiều chuộc khi Tả Dật nhìn cô là lần đầu tiên người làm cha làm mẹ như họ nhìn thấy. Kể cả với hai người họ, anh cũng chưa bao giờ có ánh nhìn như vậy. Chứng tỏ ánh đối với cô là thật lòng, rung động trước người phụ nữ này.
Hàn Tử Kỳ chứng kiến cảnh tượng này trong lòng bỗng thấy vui mừng, cuối cùng thì con trai bà đã tìm cho mình được hạnh phúc riêng của anh.
“Hai đứa quen nha từ lúc nào vậy?” Bà hỏi hai người.
Chủ đề bỗng chốc lại chuyển sang hai người họ, trong vài giây khiến cô chưa định hình được thì anh đẫ tiến lên một bước cầm lấy tay cô:
“Lúc chúng con bị lạc trong rừng.”
Chuyện ở bệnh viện là khi hai người đã xác định được tình cảm của mình, cũng lúc đó tả Dật đã ngỏ lời với cô. Còn chuyện hai người quen nhau thì có lé chính là lúc họ bị lạc trong rừng.
Chuyện này Tả Nghiêm cũng đã cho người điều tra vì vậy khi anh nói họ cũng không có lấy gì đáng ngạc nhiên. Kể cả chuyện anh đỡ đạn cho cô một phát súng cũng vậy.
Ra khỏi dinh thự nhà họ Tả, lúc cô ra khỏ nhà cũng không để ý thời tiết hôm nay nên cũng không nghĩ rằng sẽ lạnh như vậy, dù sao giờ cũng đã cuối tháng mười, thời tiết bắt đầu chuyển sang mùa đông, cũng sắp hết năm rồi. Tả Dât thấy cô không mang áo khoác, anh liền cởi áo khoác của mình ra khoác vào cho cô rồi hai người cùng lên xe.
“Em có muốn anh chở tới đó không?” Tả Dật hỏi cô.
Dù sao An Kỳ cũng đã nhớ lại được tất cả, anh biết là cô sẽ muốn đến thăm mộ Trương Tử Hùng vì vậy anh đã mở lời trước. An kỳ nhìn anh:
“Được.”
Tả Dật cho xe khởi động đi thẳng tới nghĩa trang. Khoảng chừng nửa tiếng sau, hai người bước xuống, gió lạnh bỗng thổi vào mạnh mẽ, dfu sao đây cũng là nghĩa trang cảm giạc lạnh này cũng có thể hiểu được. An Kỳ nhớ đến chiếc áo khoác của Tả Dật mà cô dang khoác, cánh tay đang định cởi ra thì bị Tả dật giữu lại kéo áo lên cho cô:
“Anh không lạnh.”
Nói rồi anh cùng cô đi vào trong. Trước khi đi cô đã gọi điện thoại cho mẹ hỏi về phần mộ của Tử Hùng ở đâu nên hai người mới thuận tiện đi vào. Khi đi qua một dãy thì chjt nhìn thấu bóng dáng của một người phụ nữ đang quỳ trước bia mộ. An kỳ mở to mắt để nhìn rõ hơn bởi cô thấy người này rất quen, khi người phụ nữ đó chợt đứng dậy quay sang phái này thì An Kỳ mới có thể nhìn rõ mặt.
Người phụ nữ đó hính là Ngô Ánh Đồng.