Đối với việc Tả Dật xuất hiện ở đây, quả thực An Kỳ không ngờ tới. Cái này không thể nói là tình cờ được, chắc chắn là vậy. An Kỳ đâm ra suy nghĩ, cô cho rằng chính cô mới là người thừa thãi ở đây, xen ngang vào buổi gặp mặt của bọn họ. Từ lúc giáp mặt Lăng Quân ở trước cửa trung tâm thương mại Tâm Phúc, An Kỳ đã phát giác ra được đôi phần. Sự có mặt của Lăng Quân, nếu như giải thích theo đúng như những gì mình thấy thì quả thực Lăng Quân tới đây cũng coi như có thể lý giải được. Nhưng nếu giải thích theo góc độ của An Kỳ lúc này, thì việc Lăng Quân có mặt ở đây toàn bộ là có sự sắp đặt. Còn việc khi bắt gặp thấy An Kỳ, về điều này thì bản thân cô cũng không chắc chắn lắm. Có thật chỉ là sự tình cờ như Lăng Quân nói hay không? Nhưng bản thân An Kỳ đã chắc một điều rằng sự xuất hiện của Tả Dật là do Lăng Quân gọi tới. Sau khi xắp sếp lại sự việc, An Kỳ đột nhiên nhận ra một điều, cô liếc nhìn xung quanh thì phát hiện vậy mà ở đây không có lấy một bóng người, điều này cũng quá vô lý. Nhưng lúc này đây An Kỳ liền nghĩ lại rằng nếu như có sự xuất hiện của người nào khác ngoài ba người bọn họ thì đấy mới là điều đáng nghi. Đã xác định rõ ràng An Kỳ điều chỉnh lại biểu cảm. Vì mải suy xét nên bản thân An Kỳ đã không phát hiện ra được rằng biểu cảm từ khi nhìn thấy Tả Dật cho tới lúc cô đanh mặt lại toàn bộ đã được thu lại trong mắt người ngồi đối diện.
Tả Dật đi tới chỗ họ, có sự xuất hiện của An Kỳ ở đây nhưng anh vậy mà cũng không lấy một biểu cảm. Dừng lại trước mặt hai người họ, Tả Dật nhàn nhạt nói:
“Đã để Lăng Tổng phải chờ lâu.”
Quả nhiên đúng như An Kỳ nghĩ.
Lăng Quân thấy Tả Dật nói vậy bèn xua xua tay:
“Không có, không có, Tả Tổng đến rất đúng giờ. Mời ngồi.” Nói xong Lăng Quân chỉ vào chỗ trống giữa mình và An Kỳ, làm động tác mời.
Tả Dật lúc này mới xoay mặt nhìn An Kỳ:
“An Tổng.”
An Kỳ nghe vậy, cũng quay lại mà đối diện với Tả Dật, cười đáp:
“Tả Tổng.”
Tả Dật lúc này mới ngồi xuống. Lúc sau nữ phục vụ vừa rồi tiến tới, đưa menu cho Tả Dật:
“Quý khách dùng gì ạ?”
Nữ phục vụ vừa nói mà ánh mắt lại không rời đi, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp gần như không tì vết của Tả Dật. Nhưng không biết ma sui quỷ khiến thế nào mà nữ phục vụ lại đánh mắt sang người đàn ông bên cạnh, thấy người đó đanh mặt lại thì vội vàng thu tầm mắt của mình, không dám nhìn Tả Dật. Điều này An Kỳ đã quan sát được.
“Cho tôi một cafe đen.” Tả Dật lên tiếng.
Nữ phục vụ giật mình giây lát vội nói:
“Dạ quý khách vui lòng đợt một lát.” Nói xong không dám ở lại thêm một giây nào lập tức quay gót đi luôn. Một lúc sau, nữ phục vụ quay lại:
“Dạ của ngài.”
Tả Dật nhận lấy gật đầu:
“Cảm ơn.” Nữ phục vụ không nói gì nhiều vội đi vào trong.
Sau khi thấy không còn ai quấy rầy, lúc này Lăng Quân lên tiếng:
“Hôm nay là đích thân tôi gọi Tả Tổng đến đây nhưng lại tình cờ gặp được An Tổng, hai chúng tôi mới nói được vài câu thì cậu tới.”
Câu nói này phát ra từ Lăng Quân nhưng khi đến tai An Kỳ thì cô lại như thấy Lăng Quân có ý nói là chúng tôi đã hẹn nhau trước, cô lại xen ngang. An Kỳ một phần ngại, một phần không thoả nhưng chỉ để trong lòng, ngại ngùng nói:
“Tôi đã xen ngang rồi, thật thất lễ.”
Đột nhiên Tả Dật lên tiếng:
“An Tổng nghĩ nhiều rồi.”
Nếu như câu nói này phát ra từ Lăng Quân thì An Kỳ phải suy nghĩ ngược lại nhưng lời lại là của Tả Dật cô có phân hơi kinh ngạc. Lăng Tổng bên cạnh cũng nói:
“An Tổng đừng hiểm lầm, tôi không có ý gì cả.”
An Kỳ bèn thu lại suy nghĩ nói:
“Chắc do tôi nghĩ nhiều quá rồi.”
Mặc dù là nói là nói vậy nhưng An Kỳ cảm thấy mình ở lại cũng không hợp lý lắm, định đứng dậy thì nghe Lăng Quân nói:
“Nếu đã ở đây vậy An Tổng có ngại hay không cùng nhau nói?”
Lời mời đột ngột của Lăng Quân khiến cho An Kỳ khựng lại vài giây, Tả Dật vậy mà không có mấy ngạc nhiên. Một lúc sau An Kỳ nói:
“Có tiện không?”
Lăng Quân cười nói:
“Có gì không tiện.”
An Kỳ vội liếc sang Tả Dật, thấy anh không nói gì bèn ngồi lại.
Thấy An Kỳ ở lại, Lăng Quân nói tiếp:
“Có hai vị ngồi đây, tôi muốn nói một chuyện liên quan tới hạng mục lần này.”
Nghe Lăng Quân đề cập tới hạng mục, An Kỳ thẳng lưng, Tả Dật nghiêm mặt. Lăng Quân tiếp tục:
“Đối với hạng mục lần này, chắc hai vị cũng biết, không ít các tập đoàn tham gia, điều này cũng không khó hiểu. Tâm Phúc xưa nay luôn là tiêu điểm của các trung tâm thương mại, nằm giữa thành phố, vị trí vô cùng thuận lợi. Bản thân Lăng Thị đã từng lãnh đạo 2 năm, biết rất rõ về Tâm Phúc, nó không chỉ là tiêu điểm mà còn là đầu mối của giới kinh doanh. Điều này đã làm cho nền kinh tế phát triển một cách vượt bậc, vượt xa sức tưởng tượng. Thực chất Tâm Phúc lên sàn cũng không quá lâu, từ một trung tâm nhỏ bé mà lật mình trở thành tiêu điểm, trung tâm doanh nghiệp. Mặc dù vướng mắc bởi một số chuyện nhưng cũng không vì thế mà Tâm Phúc mất điểm trong con mắt của các doanh nghiệp, nó vẫn có sức hút với mọi người.”
Dù là không nói thẳng, nhưng “vướng mắc bởi một số chuyện” không cần nói mà bản thân An Kỳ và Tả Dật, tất cả mọi người đều biết. Việc Lăng Quân không nói thẳng, hai người cũng hiểu được, chẳng ai lại đi phanh phui ra khuyết điểm của chính mình cho người khác cả. Lăng Quân nói tới đây dường như An Kỳ và Tả Dật đã cảm nhận được điều gì. Tự mình đề cập tới chuyện này xem ra buổi gặp mặt ở đây không đơn thuần là nói chuyện, mà là có chủ ý khác. Quả đúng như vậy, Lăng Quân cũng không vòng vo mà nói tới trọng điểm:
“Tôi nói vậy, hai vị chắc cũng hiểu. Tôi chính là muốn ba tập đoàn Thương Thịnh, Tả Thị cùng Lăng Thị hợp tác với nhau.”
Điều Lăng Quân vừa nói không nằm ngoài dự đoán của hai người họ, nhưng việc Lăng Quân chủ động muốn hợp tác phải nói là khiến hai người họ đáng phải suy nghĩ. Một lúc sau, Tả Dật là người lên tiếng đầu tiên:
“Theo tôi được biết thì Tâm Phúc quả đúng là đang vướng mắc một số vấn đề.”
Trực tiếp chọc vào khuyết điểm của đối phương quả đúng là phong cách của Tả Dật. An Kỳ cũng ít nhiều có nghe thấy nói rằng Tả Thị xưa nay trong công việc không nể ai, nhanh gọn, nhưng lại có chút tàn nhẫn. Điều nay đến tận hôm nay An Kỳ coi như được giác ngộ. Lăng Quân cũng không vì lời nói vừa rồi của Tả Dật mà biến sắc:
“Xem ra những điều mà mọi người nói về Tả Thị quả không sai, xem ra hôm nay Lăng Quân tôi đã được giác ngộ.”
Tả Dật vẫn điềm nhiên trả lời:
“Lăng Tổng quá khen.”
Lăng Quân nói tiếp:
“Cũng như tôi vừa nói, chuyện của Tâm Phúc bản thân tôi cũng biết là đã làm chấn động tới các doanh nghiệp, là tôi quản lý không tốt.”
Tự mình nhận sai, An Kỳ cũng không biết được là người đàn ông này là đang mưu tính điều gì, chí ít là đến lúc này. Cứ tra dò trước đã. An Kỳ nói:
“Lăng Tổng nặng lời rồi.”
Lăng Quân lắc đầu:
“Lỗi do tôi, tôi sẽ nhận.”
Tả Dật không mảy may quan tâm tới, nói:
“Nhưng nếu Lăng Tổng có lời mời thì Tả Thị không có lý do gì từ chối.”
Thấy Tả Dật đồng ý nhanh như vậy, An Kỳ liền quay sang, nhìn chằm chằm. Bản thân An Kỳ thật sự không biết tại sao Tả Dật lại đồng ý nhanh đến vậy. Thấy Tả Dật chấp thuận, Lăng Quân mỉm cười:
“Là vinh dự của Lăng Thị.”
Nói xong ánh mắt liền chuyển tới An Kỳ. An Kỳ bản thân cô đã dốc hết sức vào hạng mục này. Ngoài việc điều tra ngọn ngành những việc liên quan tới Tâm Phúc thì cô cũng đã tự lập ra kế hoạch cho Thương Thịnh. Nói gì thì nói Thương Thịnh cũng là một trong những tập đoàn hùng mạnh chỉ là lên sàn chưa lâu, mới có 5 năm. Cũng vì điều này mà dường như các tập đoàn cũng đôi phần e dè. Nay lại nhận được lời mời hợp tác của Lăng Thị, An Kỳ đương nhiên có chút ngạc nhiên nhưng cũng có đôi phần cảnh giác. Thấy ánh mắt của Lăng Quân chuyển về phía mình, An Kỳ đương nhiên hiểu, dù sao thời gian còn dài, cứ như vậy đi, bèn nói:
“ Thương Thịnh rất sẵn lòng.”
Thấy mục đích của mình đã đạt được, Lăng Quân đúng dậy chìa tay:
“Hợp tác vui vẻ.”
An Kỳ và Tả Dật cũng đứng dậy, giơ tay ra:
“Hợp tác vui vẻ.”
“Hợp tác vui vẻ.”