Tổng Tài Tôi Yêu Chính Là Anh

Chương 117: Chúng ta kết hôn đi




Nghiêng ngả lảo đảo vào trong toilet , rất nhanh dùng nước lạnh tạt lên mình

Lại không phát hiện , phía sau một người đã tiến vào

Nhan Mạt Hàn ngẩng đầu , mới phát hiện ra người đứng đằng sau làm cô hoảng sợ

"Trời ạ , anh muốn hù chết em?" Cô vỗ vỗ ngực , thở phào nhẹ nhõm

Nam Cung Ảnh không nói nhiều , nhẹ nhàng kéo cô ôm vào lòng ngực , tựa hồ đã biết hết tất cả mọi chuyện..

Bàn tay to lớn ôn nhu lau hai gò má của cô " Làm sao vậy?"

Nhan Mạt Hàn không cự tuyệt , thuận thế ôm bên hông hắn .. đem mặt vùi vào trong lòng ngực , chỉ chốc lát sau bắt đầu nức nở " Em không hy vọng người khác vì yêu em mà tổn thương .. thật không hy vọng..."

Nam Cung Ảnh đau lòng ôm lấy cô , nhẹ nhàng vuốt tóc ..

Ôm cô , làm cho cô trong lòng ngực hắn trút hết ra..

---

"Tôi muốn đi Trung Quốc" Ngôn Lạc Thần ấn hạ điện thoại nội bộ , bảo trợ lý mua vé máy bay cho hắn

Trợ lí hiển nhiên có chút khó xử " Tổng giám đốc , hiện tại phía sau .. không thích hợp đi?"

"Có cái gì không thích hợp? Tôi nói muốn đi"

Ngôn Lạc Thần hai tròng mắt đỏ đậm , hắn không chiếm được tâm trí của Nhan Mạt Hàn , sẽ dùng phương thức đạt được cái khác từ cô để thoả mãn chính mình

Trong lúc nhất thời , hắn bị xúc động làm cho bị "hôn mê" , ngay cả chính mình đang làm gì cũng không biết

"Phải.." Quải điện thoại xong , trợ thủ liền gọi điện dời tất cả hội nghị

Sao lại thế này , tổng giám đốc bỗng nhiên phải về TRung Quốc .. hắn không hiểu vì sao..

--

Thành phố M , Vân tẩu cười toe toét

Sáu năm không có gặp cô , thật sự thay đổi rất nhiều

Buổi tối Nhan Mạt Hàn cùng Vân Tẩu ngồi trên sofa , trò chuyện cuộc sống sáu năm qua

Nam Cung Ảnh có đôi khi muốn đáp lời , chung quy lại bị Nhan Mạt Hàn kêu câm miệng , nói đàn bà trong lúc nói chuyện , đàn ông không cần xen mồm , hơn nữa kêu Vân Tẩu phải nghỉ ngơi , bảo hắn đi làm việc nhà

Vân Tẩu làm sao dám , nhưng vẫn bị Nhan Mạt Hàn chặn lại , giao việc nhà cho Nam CUng Ảnh

Môn" Phanh: một tiếng , cửa bị mở ra , Nam Cung Mạc cùng ba mẹ Nam Cung Ảnh đứng trước cửa

"Cháu cố của ta đâu ! Cháu cố của ta đâu?"

Nam Cung Mạc chống quải trượng , cước bộ nhanh chống

Nhan MẠt Hàn giật mình , không nghĩ là Nam Cung Mạc , còn có Nam Cung Tịch và Mộ Dung Tịch đến đây

Ngay sau đó , ba người nhìn Nhan Mạt Hàn khiếp sợ

"Vị này chính là..." Nam Cung Mạc đẩy mắt kiếng lão , sáu năm , hắn thật sự không xác định được

Nam Cung Mạc cùng Mộ Dung Tịch nhìn nhau ba giây " Nhan Mạt Hàn?!" Hai người quả thật không thể tin được

A ! không nghĩ tới , ba mẹ Nam Cung Ảnh mắt vẫn tốt hơn hắn nhiều..

Nhan Mạt Hàn khoé miệng run rẫy , nhanh chóng đứng dậy " Ngạch .. Mọi người khoẻ"

Theo vào cửa , Nam Cung Mạc liền thấy cô quen mắt , nhưng toàn bộ cái gì cũng thay đổi , khí chất cũng thay đổi ! Hắn tưởng mắt mình bị mờ

"Trời ạ , Nhan Mạt Hàn đã trở về"

Nam Cung Mạc kích động lỗ mãng đập đập quải trượng , tiến lên cầm hai tay Nhan Mạt Hàn .. Hé ra nét mặt già nua tràn ngập kích động

Nam Cung Ảnh từ phòng bếp đi ra , gặp ba người , khoé miệng run rẩy" Mọi người như thế nào lại đến đây?"

Vân tẩu đã sớm đem trà nóng lên

Nam Cung Ảnh bình tĩnh đi bên cạnh Nhan Mạt Hàn , nhẹ nhàng ôm cô , nói " Vợ à , đem hai bảo bối xuống đây"

" Mẹ nó ! Kêu ai là vợ?"

Cô nổi giận nói " Sáu năm trước chúng ta đã ly hôn ! Anh nha , cẩn thận cái miệng kẽo em chặt " tiểu huynh đệ" của anh"

Trong phòng khác , Mộ Dung Tịch , Nam Cung Tịch cùng Nhan MẠt Hàn phía trước còn có Nam Cung Mạc , tí nữa té ghế phun bọt mép

Người phụ nữ này sáu năm không thấy , cũng trở nên rất dũng cảm nha ..

Ngồi trước bàn ăn cơm , Nam Cung Mạc cười toe toét , đối diện , Nhan Mạt Hàn mặt tối xầm

"haha , cháu cố trai cháu cố gái của ta .. Ta là ông nội của các ngươi"

Austin cùng April liếc mắt mọt cái sau đó nhìn thoáng qua Mạt Hàn

"Ông nội?" April khó hiểu

"ông nội chính là ba của ba cháu" Nam cung Mạc cười , tay sờ sờ vào đầu của April

---

Một tuần sau

"ở đây một tuần ! Em phải đi" Sáng sớm Nhan Mạt Hàn thu dọn đồ đạt , chuẩn bị rời đi

Nam Cung Ảnh lười biếng hà hơi " Ở lại là tốt , đi cái gì" Không tình nguyện đứng dậy

"Không được , em phải về"

Cô cố ý lấy vài món đồ , nhét vào túi xách

"Được rồi , không được mang con về"

"Tại sao?" Nhan Mạt Hàn suy sụp mang túi xách , quay tay , trừng mắt liếc hắn một cái

"Bởi vì anh luyến tiếc , nếu về thì chỉ là mình em về , hai đứa nhỏ để lại"

Nam Cung Ảnh từ tốn mặc quần áo , mở cửa ra khỏi phòng ngủ

Nhìn thời tiết bên ngoài đang mưa " Làm người tốt , anh tiễn em một đoạn"

"Cám ơn" Nhan MẠt hàn hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái , ngẩng đầu nhìn lên , thật luyến tiếc hai đứa nhỏ

Kì thật trong lòng nhiều phần không muốn , đó là do hắn

"Luyến tiếc thì đừng đi" Nam Cung Ảnh ôm cô , Nhan Mạt Hàn cười cười " Nếu như cuối tuần sau em chịu không nỗi , liền suy nghĩ sẽ dọn đến"

"Như vậy đi" Hắn sảng khoái kéo tay cô , đem cô về nhà ...

Cũng không biết vì cái gì cô lại phải quay về , nhưng chỉ một tuần thôi , hắn nhịn

Ngồi trên xe nhìn ra ngoài cửa sổ , Nhan Mạt Hàn thở dài , cô nên như thế nào để nói với Ngôn Lạc Thần?

"em vì cái gì lại muốn trở về?" Thấy cô nắm chặt tay , Nam Cung Ảnh hơi nghiêng đầu

"Đi sữa sang lại sự tình"

Sửa sang lại dường như chính là tình cảm của mình , sửa sang lại dường như chính là cuộc sống của mình...

Xe chậm rãi đến nhà , xuống xe , Nam Cung Ảnh rất nhanh chế trụ gáy của cô , hôn nhẹ lên môi " Anh chờ em , nhanh trở lại"

Cô cười cười , thế nào lại nói mình không yêu hắn? Nội tâm loạn xạ đã sớm bán đứng cô? Làm thế nào một lần nữa nói chính mình không yêu người đàn ông này .... tất cả đã chậm ...

Huống chi , hiện tại hắn vì cô , chuyên tâm đợi mỗi một chuyện .. Sẽ không giiống trước kia ...

Thật sự là yêu nghiệt ... Không biết về sau Austin có biến thành như vậy không?

Có chút không muốn bỏ , đứng dưới lầu nhìn thấy xe hắn biến mất mới vào nhà trò

Như thường tình , mở cửa , bỗng nhiên thấy lưng áo căng thẳng , Nhan MẠt Hàn suýt nữa thét thành tiếng

"Hư.. Là anh.."

Phía sau , cư nhiên là giọng nói của Ngôn Lạc Thần?!

Cô cả kinh , vội xoay người " Sao anh lại tới đây?" Nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi , đôi mắt thâm quần của hắn , Nhan Mạt Hàn vội kéo hắn vào nhà

Hắn ngồi trên sofa , trong phòng bếp lấy một ly nước đá đưa cho hắn..

" Mạt Hàn .. Anh rất nhớ em"

Nhan Mạt Hàn ngồi trên ghế , tiếp theo nháy mắt đã bị Ngôn Lạc Thần ôm vào trong sát lòng ngực

"Thần.. Đừng như vậy.." Nhan Mạt Hàn có chút sợ hãi đẩy hắn ra

Từ ngày đó nói chuyện điện thoại , cô tựa hồ không còn nhận ra hắn ...

" Mạt Hàn , ngay cả cho anh ôm một cái cũng không được sao?"

Âm thanh Ngôn Lạc Thần có vài phần thương cảm

"Thần.." Nhan Mạt Hàn hít hít cái mũi đau xót

Như vậy sau mười phút , cô mới cảm thấy không thích hợp , tay của Ngôn Lạc Thần bắt đầu không yên phận..

"Thần..Anh" Nhan Mạt hàn đứng dậy , nhưng lại bị hắn cầm trụ

"Mạt Hàn .. Anh thật sự yêu em , yêu em" Nói xong , đôi môi của Ngôn LẠc Thần liền hạ xuống gắt gao dán vào môi của cô

"A..Không" Nhan Mạt hàn không thể tin được , trợn to hai mắt , tứ chi hoàn toàn bị giam cầm

Không cần ! Không cần , Ngôn Lạc Thần , Không cần

Nước mắt nhục nhã rơi ra , cô chỉ không biết như thế đẩy hắn ra nhưng lại sợ tổn thương hắn

Bàn tay to lớn của Ngôn Lạc Thần càng lúc không yên phận , cư nhiên luồng vào trong áo của cô

"Oanh" một tiếng , đại não nhất thời trống không , hung hăng cắn môi dưới của Ngôn Lạc Thần , thẵng truyền đến mùi vị máu tươi

Ngôn Lạc Thần đứng dậy , ngón tay thon dài quẹt qua môi dưới

"Hàn .. Em cắn anh?" Hai tròng mắt của hắn đỏ ngầu ...

"Rầm rầm.." Một âm thanh sét đánh vọng trong phòng khách

Ngôn LẠc Thần khẽ nghiêng đầu , không thể tin được , ngón tay quẹt qua vẫn mang mùi máu tanh , gương mặt đau đớn

"Thần, tại sao anh lại muốn vậy? Tại sao?" Nhan Mạt Hàn lùi về sau , nước mắt đã sớm thấm ướt gương mặt của cô...

"Mạt Hàn !...Em...anh không cố ý" Lúc này Ngôn Lạc Thần đã tỉnh ra mình làm sai cái gì rồi , tiến lên muốn nói xin lỗi nhưng Mạt Hàn vẫn lui về sau , cho đến khi lưng của cô gián trên bức tường lạnh lẽo

" Ngôn Lạc Thần , em van cầu anh ... đừng trừng phạt em như thế , em không thể cho anh tình yêu , không thể " Nhan Mạt Hàn ngồi xổm xuống , hai tay ôm chặt đầu gối ...

" Thật xin lỗi" Ngôn Lạc Thần ngồi xổm xuống , không đụng vào người cô , cũng không nói thêm gì..

---

" Rầm rầm rầm " tiếng cửa dồn dập , truyền đến lỗ tai Nam Cung Ảnh , hắn tò mò đi xuống lầu

Phát hiện Vân Tẩu không có ở nhà , giống như đã ra ngoài mua đồ , nhìn thoáng qua Austin đang nhàn nhã chơi đùa " Con thế nào lại không mở cửa?"

"An Toàn ... , ngộ nhỡ là người xấu thì sao?" Không quay đầu lại , trong tay nhanh chống khống chế thao tác

"Tiểu Tử tốt" Vỗ vỗ trên đầu Austin , nhanh cước bộ đi đến , tiếng đập cửa vẫn tiếp tục

"Ai đó?" Một tay mở cửa , liền có một thân nhào vào trong lòng ngực của Nam Cung Ảnh , sau đó khóc rống lên

Hắn đứng yên tại chỗ , hoảng sợ , một giây sau mới có phản ánh lại , là Nhan Mạt Hàn?! Cô như thế nào lai tới đây? Toàn thân đều ướt sũng ! TRời ạ

Quay đầu nhìn Austin , tự giác đang thu dọn đồ , yên lặng len lầu

"Mạt Hàn ? Làm sao vậy..?" Nam Cung Ảnh sờ vào mái tóc ướt sũng của cô , nhìn hai tròng mắt đỏ bừng , trong lòng tê dại

"Em.. Ảnh.. ô ô" Cô cái gì cũng không nói , ôm hắn , khóc thét lên

"Đừng khóc , rốt cuộc làm sao vậy?"

---

Đem cô ôm lên lầu , đến phòng tắm lấy khăn tắm phủ lên người Mạt hàn

"Thần đến tìm em..." NGay sau đó , đem sự tình nói một lần

"Cái gì?" Nam Cung Ảnh nhảy dựng , tựa hồ giây tiếp theo có thể sẽ lao ra đánh Ngôn Lạc Thần

"Cái gì cũng không phát sinh , anh yên tâm .. Ảnh "

Ngâm mình trong bồn tắm , mới cảm thấy ấm áp được một chút

"Nhan Mạt hàn , anh quyết định"

"Quyết định cái gì?"

Tiếp theo đó , đã bị Nam Cung Ảnh bay đến ôm lấy , hắn trảo qua khăn tấm phủ lên người cô , động tác liền mạch lưu loát

"Anh muốn làm gì?" Nhìn thấy hắn đem chính mình tới giường , Nhan Mạt Hàn bỗng nhiên có một loại cảm giác , dê vào trong miệng cọp

"Mạt Hàn , chúng ta kết hôn đi"

"Kết hôn?" Nhan Mạt Hàn không dám tin trợn to hai mắt , nội tâm vui sướng nhưng vẫn có chút lo sợ

"Đúng vậy , cùng Dật và Dạ Như nữa"

Nói xong , Nam Cung Ảnh đưa ra thiệp mời , là thiệp cưới

"Xem đi , bọn họ kết hôn"

Âu Dương Dật cùng Dạ Như kết hôn?!

Nhan Mạt Hàn đứng lên " Đáng chết ! Dạ Như không nói cho em biết"

"Vợ , yên tâm , chúng ta đã có hai đứa nhỏ rồi , cũng phải kết hôn thôi" Nam Cung ẢNh nhẹ nhàng kéo cô vào trong lòng ngực

Nhan Mạt hàn ngẩng người " Chúng ta không phải đã kết rồi sao?"

Nam Cung Ảnh lắc đầu , nâng đỡ mái tóc của cô " Lần trước không tính , anh củng chưa xuất hiện trong hôn lễ . Lần này , mới là đúng nghĩ , hạnh phúc mới vừa bắt đầu"

cúi đầu , hôn lên môi của cô , ngoài cửa Austin cùng April ríu rít cười

"Anh hai , anh xem , ba mẹ đang chơi trò hôn nhau , ha ha ha " April nhỏ giọng cười , lôi kéo Austin

"Ai nha , em gái đừng nhìn ! Trở về phòng nhanh nhanh " Sau đó Austin kéo April về phòng

"Anh hai , đừng lôi , em cũng muốn chơi"

April chu cái miệng nhỏ nhắn , oán giận nói . Austin thíu chút nữa gnã quỵ , thật đúng là em gái dũng mãnh...

Gần tối , di động Nhan Mạt hàn vang lên , là Dạ Như

"Nha đầu chết tiệt , còn biết điện thoại cho mình?" Cô trừng mắt , đi ra ban công

"Đương nhiên , Mạt Hàn , mình phải kết hôn thôi" Dạ Như ở đầu giây bên kia , giọng nói ngập tràn hạnh phúc

"Mình biết" Âm Thanh của Nhan Mạt Hàn ngập mùi thuốc súng

"A?Sao biết?" Dạ Như giật mình

"Đúng vậy , nói cho cậu biết cái nha đầu chết tiệt kia , kết hôn cũng không nói cho mình biết phải không? Hôm nay Ảnh nói cho mình biết ! Thiệp cưới đã gửi đi hết rồi như thế nào lại không gọi điện cho mình biết một chút tin tức? Mình nói cho cậu #@%#$^%#^%#$%#@%^&&$%#$@" một đống âm thanh truyền đến , Dạ Như phải để điện thoại cách xa năm phân vẫn có thể nghe được ...

"Được rồi , là lỗi của mình" Được , Dạ Như giả bộ đáng thương , giả bộ đáng thương ...

Nhan Mạt Hán quẹt miệng " Quên đi , hạnh phúc là tốt rồi"

"Nghe Dật nói , hai người cũng muốn kết hôn ? Còn nói là cùng một ngày với mình" Dạ Như nở nụ cười

Nhan Mạt Hàn quay đầu lại nhìn thoáng Nam Cung Ảnh đang tựa vào đầu giường , khoé miệng nở nụ cười to " Chưa xác định được"

"Được rồi , về sau mình cũng muốn sinh con , phải sinh ba đứa , hơn cậu , ha ha ha" Dạ Như tự hào nở nụ cười..

" Không sao , mình lại sinh hai"

" Chết bà gruuu , thật là mãnh liệt "

Một tháng sau

"Ngạch .. kết hôn không cần phải đến nước Pháp đâu" Dạ Như ngồi trên máy bay , nhàm chán xem tạp chí

"Vợ yêu , anh cho em một hôn lễ long trọng" Âu Dương Dật sủng ái ôm chầm cô , ép vào trong lòng gnực

Phía sau , bốn người cùng loạt ói ...

"mẹ .. Vì sai dì Dạ NHư buồn nôn như vậy" Austin bĩu môi , tưa trên ghế " Cô ấy là cấp bà cô , còn muốn lãng mạng"

"Panh" Phía trên , Dạ Như hung hăng trừng mắt " Cái tiểu quỷ này , nói ai là bà cô đó , mẹ của ngươi mới là bà cô , là bà cô"

"Chết bà... Dạ Như mới là bà ! Còn lớn hơn mẹ ! Đánh chết ngươi à" Nói Xong , Nhan Mạt Hàn nhảy dựng lên , nhặt tập chí liền hướng đến đỉnh đầu cảu Dạ NHư mà " chào hỏi"

" A.. Dạ Như , cẩn thận"

"Mẹ , cẩn thận , April sẽ đến giúp mẹ "

"Mạt Hàn , cẩn thận "

"Bác gái chết tiệt ! A A A "

" Bà chết tiệt"

"....."

---

Đứng giữa khoảng đồng Lavender , chung quanh bốn người

Phía đông là Âu Dương Dật và Dạ Như , phía tay là Nam Cung Ảnh và Nhan Mạt Hàn

"hắc hắc , Ảnh ... thật là đồng Lavender lớn nha" Nhan Mạt Hàn hạnh phúc , dùng chính chóp mũi của mình cọ cọ vào chóp mũi của hắn , tiếp theo đó liền bị chế trụ cái gáy , đôi môi dán chặt lên môi của cô

"Ảnh... Chính là nghi thức , nhưng em và anh chụp hình cưới , em phải lưu lại cả đời .. Vĩnh viễn không bỏ "

"Được" Nhẹ nhàng dừng lại trên đôi môi của cô , khoé miệng cong lên , nở nụ cười hạnh phúc

Bọn họ không biết chờ đợi ngày này đã bao lâu rồi , sáu năm , bảy năm. Thật không nghĩ là lâu như vậy , nhưng bọn họ vẫn giống nhau , có thể cùng ở bên nhau . Cảm tạ thượng đế , đã làm cho họ gặp nhau , đi đến cuối cuộc đời

Nhiếp ảnh gia đến , cô mặc một chiếc áo cưới màu trắng .. Đi giữa chiếc cầu , bóng hình xinh đẹp tựa như thiên sứ , làm cho hắn thật lâu không thể rời mắt , liền muốn đem cô bổ nhào ở trên giường!

Nhấn nút chụp , một loạt hình ảnh hạnh phúc trong nháy mắt liền được nhiếp ảnh gia chụp , làm cho người ta phải ghen tị , nhiếp ảnh gia cũng nở nụ cười

Phía đông

"Dật! Này ? Phải là tư thế này" Nói xong , Dạ Như đứng phía sau lưng Âu Dương Dật , gắt gao ôm cổ hắn

Nhiếp ảnh gia day day thái dương nhưng sau đó vẫn nhấn nút

"Hiện tại phải đổi" Dạ Như lại gắt gao ôm Âu Dương Dật

Âu Dương Dật bất đắc dĩ cười cười , ôm chặt lấy cô

Được , nhiếp ảnh gia nhịn , ấn nút

"Dật à , em nghĩ em sẽ ngồi trên vai anh"

Dạ Như chỉ chỉ vai của Âu Dương Dật

Nhiếp ảnh gia đổ mồ hôi lạnh...

" Tiểu Thư , cô có thể hay không chụp hình cho thật tốt , kiểu áo cưới hạnh phúc nnha"

"....."

---

Bên trong phòng 5120 , Nhan Mạt Hàn bị Nam Cung Ảnh ném đến giường

" Ha Ha Ha , không cần , nhột em nhột..." Nhan Mạt Hàn trốn tránh , ánh mắt cười thành một đường ngang

"Vợ yêu , anh phải ăn em" Nói xong hắn liền tiến đến

"Không được ! Một hồi Austin cùng April đến mà thấy được sẽ không hay" Nhan Mạt Hàn nằm trong lồng ngực hắn , mặt ửng đỏ

Nam Cung ảnh nhẹ nhàng hôn lên môi của cô , sau đó mân mẫn dời đến vành tai

Tính/ Cảm âm thanh ngập tràn " Được .. chúng ta quay về Jayz"