Tổng Tài Tôi Yêu Chính Là Anh

Chương 116: Ba và Mẹ đang làm cái gì vậy?




Nhan Mạt hàn từ chối một chút , đã bị Nam Cung Ảnh gắt gao đè lại

Rơi vào đường cùng , cô buông thả

"Được rồi .. Đi thì đi thôi , nhưng nhất định phải mang con về đây thăm em"

Cắn môi dưới , kỳ thật cô cũng muốn đi ! Nhưng cô không muốn cho người đàn ông này thực hiện được ý định...!

"Cho nên em không đến?" Nam Cung Ảnh vài phần kinh ngạc , không nghĩ cô cố chấp như thế

"Em đi làm chi ? Em và anh có quan hệ gì sao?" Nhan MẠt Hàn trừng lớn hai mắt , giọng điệu rất khó chịu..

" Không có sao.." Bỗng nhiên , không khí một chút tối dần , Nam Cung Ảnh gỡ bàn tay di chuyển đến gần cổ..

"Anh làm gì.." Chỉ là hắn chạm đến , thân thể cô sẽ liền phản ảnh .. sáu năm , ai biết mỗi ngày người cô nhớ chính là hắn..

Nam Cung Ảnh cúi người xuống , thì thầm bên tai " Sáu năm , không nhớ anh sao?"

"Em.." Cô có thể nói cái gì? Nói thẵng ra ngày ngày đêm đêm cô đều nhớ đến? Nhưng vẫn là trả lời không có!

Nếu không có , chiếc nhẫn trên tay cô là sao? Còn có hai đứa nhỏ?

Nếu thật sự không yêu , nhẫn sẽ không tồn tại. Đứa nhỏ cũng sẽ bị cô không chút do dự mà xoá sạch đi

chính là bởi vì , cô còn yêu người đàn ông này

Tiếp theo nháy mắt , Nhan Mạt Hàn liền cảm giác được môi mình ướt át

Không thể tin được , trợn to hai mắt nhìn gương mặt trước mặt mình ! Đây là phòng bếp!

Nam Cung Ảnh thông thạo cạy hàm răng của cô ra , đưa đầu lưỡi vào bên trong..

Hắn thành công việc khơi dậy dục vọng của cô

Bàn tay to tham lam tiến vào trong áo , ở bên hông " dạo chơi"

"Không...Phải" Nam Cung Ảnh kéo Nhan Mạt Hàn ra , làm cho hai chân của cô khoá trụ bên hông hắn

Nhan Mạt hàn bất lực rên rĩ..

"Nơi này là phòng bếp" Nhân cơ hội , cô cắn môi dưới của Nam Cung Ảnh , hơi thở có chút dồn dập..

" Ai ! Ba Ba ... các người đang làm gì.." Bỗng nhiên , ở cửa truyền đến âm thành làm cho Nhan Mạt Hàn và Nam Cung Ảnh cứng lại rồi..

"April? Con dọn xong đồ rồi?" Nam Cung ẢNh biến đổi sắc mặt , kéo Nhan MẠt Hàn , ôm cô đi đến trước người April

"Này .. Ba Ba ... Mẹ... hai người đang làm gì?" April tò mò chớp chớp mắt , làm cho gương mặt Nhan Mạt Hàn ửng đỏ lên

"HaHa , chỉ là ôm nhau ~ ba mẹ làm cho tình cảm thêm bền vững , cho nên thường phải tiếp xúc với đối phương , ba cùng mẹ ôm nhau .. đi tìm anh hai , liền mang hai đứa trở về nhà"

Nam Cung Ảnh cười nói , nhẹ nhàng đẩy April

April rời đi , Nhan Mạt hàn hơi chút run rẫy..

" Thả em xuống " Âm thanh của cô rất yếu , lai nghe có vài phần không tha

Gặp Nam Cung Ảnh bất động , cô từ chối đứng dậy

"Em mà còn cử động ... Anh sẽ không cam đoan có thể khống chế chính mình nha"

Lúc này , Nhan MẠt Hàn cảm giác được ở giữa hai chân có cái gì đó....

"Côn đồ ! Khốn khiếp " Nhan MẠt Hàn không dám cử động , chỉ có thể ôm cổ Nam Cung Ảnh , miệng từ từ mắng...

---

"Mẹ .. Chúng con đi ha"

Bảy giờ tối , Nam Cung Ảnh dẫn hai đứa nhỏ rời đi

Trong lòng lại thất vọng , Nhan Mạt Hàn còn nói không đến .. Hắn mèo nheo cả buổi tối , sau đó muốn dẫn hai đứa nhỏ đi

" Đi thôi Đi thôi ... chơi vui vẻ" Nhan MẠt Hàn sờ sờ đầu hai đứa nhỏ , khoát tay .. TRong lòng kêu một cái không muốn nha..

Austin đùa bỡn Ipod trong tay " Chúng ta đi thôi ... Thật sự không thể chờ thêm để được chơi một chiếc máy tính coa cấp có màn hình lớn"

Nói xong , kéo Nam Cung Ảnh ra trước cửa

"Này.." Nhan Mạt Hàn mở miệng nhưng ba người đã xuống lầu

Tiểu Tử thúi Austin ! Ta là mẹ ngươi ! Cư nhiên vì máy tính mà bán đứng ta ! Tức chết tức chết ...

---------- BỔ SUNG THÊM ----------

chương 145 : Ba và Mẹ đang làm cái gì vậy?

Nhan Mạt hàn từ chối một chút , đã bị Nam Cung Ảnh gắt gao đè lại

Rơi vào đường cùng , cô buông thả

"Được rồi .. Đi thì đi thôi , nhưng nhất định phải mang con về đây thăm em"

Cắn môi dưới , kỳ thật cô cũng muốn đi ! Nhưng cô không muốn cho người đàn ông này thực hiện được ý định...!

"Cho nên em không đến?" Nam Cung Ảnh vài phần kinh ngạc , không nghĩ cô cố chấp như thế

"Em đi làm chi ? Em và anh có quan hệ gì sao?" Nhan MẠt Hàn trừng lớn hai mắt , giọng điệu rất khó chịu..

" Không có sao.." Bỗng nhiên , không khí một chút tối dần , Nam Cung Ảnh gỡ bàn tay di chuyển đến gần cổ..

"Anh làm gì.." Chỉ là hắn chạm đến , thân thể cô sẽ liền phản ảnh .. sáu năm , ai biết mỗi ngày người cô nhớ chính là hắn..

Nam Cung Ảnh cúi người xuống , thì thầm bên tai " Sáu năm , không nhớ anh sao?"

"Em.." Cô có thể nói cái gì? Nói thẵng ra ngày ngày đêm đêm cô đều nhớ đến? Nhưng vẫn là trả lời không có!

Nếu không có , chiếc nhẫn trên tay cô là sao? Còn có hai đứa nhỏ?

Nếu thật sự không yêu , nhẫn sẽ không tồn tại. Đứa nhỏ cũng sẽ bị cô không chút do dự mà xoá sạch đi

chính là bởi vì , cô còn yêu người đàn ông này

Tiếp theo nháy mắt , Nhan Mạt Hàn liền cảm giác được môi mình ướt át

Không thể tin được , trợn to hai mắt nhìn gương mặt trước mặt mình ! Đây là phòng bếp!

Nam Cung Ảnh thông thạo cạy hàm răng của cô ra , đưa đầu lưỡi vào bên trong..

Hắn thành công việc khơi dậy dục vọng của cô

Bàn tay to tham lam tiến vào trong áo , ở bên hông " dạo chơi"

"Không...Phải" Nam Cung Ảnh kéo Nhan Mạt Hàn ra , làm cho hai chân của cô khoá trụ bên hông hắn

Nhan Mạt hàn bất lực rên rĩ..

"Nơi này là phòng bếp" Nhân cơ hội , cô cắn môi dưới của Nam Cung Ảnh , hơi thở có chút dồn dập..

" Ai ! Ba Ba ... các người đang làm gì.." Bỗng nhiên , ở cửa truyền đến âm thành làm cho Nhan Mạt Hàn và Nam Cung Ảnh cứng lại rồi..

"April? Con dọn xong đồ rồi?" Nam Cung ẢNh biến đổi sắc mặt , kéo Nhan MẠt Hàn , ôm cô đi đến trước người April

"Này .. Ba Ba ... Mẹ... hai người đang làm gì?" April tò mò chớp chớp mắt , làm cho gương mặt Nhan Mạt Hàn ửng đỏ lên

"HaHa , chỉ là ôm nhau ~ ba mẹ làm cho tình cảm thêm bền vững , cho nên thường phải tiếp xúc với đối phương , ba cùng mẹ ôm nhau .. đi tìm anh hai , liền mang hai đứa trở về nhà"

Nam Cung Ảnh cười nói , nhẹ nhàng đẩy April

April rời đi , Nhan Mạt hàn hơi chút run rẫy..

" Thả em xuống " Âm thanh của cô rất yếu , lai nghe có vài phần không tha

Gặp Nam Cung Ảnh bất động , cô từ chối đứng dậy

"Em mà còn cử động ... Anh sẽ không cam đoan có thể khống chế chính mình nha"

Lúc này , Nhan MẠt Hàn cảm giác được ở giữa hai chân có cái gì đó....

"Côn đồ ! Khốn khiếp " Nhan MẠt Hàn không dám cử động , chỉ có thể ôm cổ Nam Cung Ảnh , miệng từ từ mắng...

---

"Mẹ .. Chúng con đi ha"

Bảy giờ tối , Nam Cung Ảnh dẫn hai đứa nhỏ rời đi

Trong lòng lại thất vọng , Nhan Mạt Hàn còn nói không đến .. Hắn mèo nheo cả buổi tối , sau đó muốn dẫn hai đứa nhỏ đi

" Đi thôi Đi thôi ... chơi vui vẻ" Nhan MẠt Hàn sờ sờ đầu hai đứa nhỏ , khoát tay .. TRong lòng kêu một cái không muốn nha..

Austin đùa bỡn Ipod trong tay " Chúng ta đi thôi ... Thật sự không thể chờ thêm để được chơi một chiếc máy tính coa cấp có màn hình lớn"

Nói xong , kéo Nam Cung Ảnh ra trước cửa

"Này.." Nhan Mạt Hàn mở miệng nhưng ba người đã xuống lầu

Tiểu Tử thúi Austin ! Ta là mẹ ngươi ! Cư nhiên vì máy tính mà bán đứng ta ! Tức chết tức chết ...

Trở lại trong phòng ở , Nhan Mạt Hàn ngồi trên sofa nhất thời không biết nên làm gì

Cầm lấy đồmốt , mở Tv , chuyển kênh qua lại rốt cục cũng không tìm được cái mình muốn

" Các con nói mẹ có thể đến hay không??" Trên xe , Nam Cung Ảnh lái xe , hai vị này ngồi đằng sau

Austin chơi Ipod , một câu nói " Có thể"

"Mẹ nhất định sẽ đến tìm chúng con ! Mẹ nhất định sẽ đến" April trên tay ôm búp bê , nhìn ra ngoài cửa sổ..

Thành phố M bắt đầu mưa , nơi nơi đều ướt sũng

Nhan Mạt Hàn lạnh lẽo, lau tóc từ toilet đi ra

Cô theo bản năng gọi to " Austin , April , hai con ai tới trước?"

Nhưng sau đó mới phát hiện , hai đứa nhỏ không có ở nhà, bị Nam Cung Ảnh dẫn đi rồi ! Nhan Mạt Hàn tức giận lau tóc , trong nhà không có ai làm cho cô thở không thông...

Ngời trên giường , nghe tiếng mưa lấy điện thoại ra đùa nghịch .. Cũng không biết là chơi gì.. vẫn là không tốt...

Đã 8g30 .. Thật khó chịu đựng...

Sự thật cô đặc biệt sợ sét đánh , hiện tại lại lại mưa , làm cho trong lòng cô cảm thấy được là đang ở nhà một mình

Bỗng nhiên , trong phòng hiện lên tia sáng , tiếp giây sau "Ầm" vang lên một tiếng nổ , trong tâm Nhan Mạt Hàn căng thẳng , theo bản năng mở đèn ngủ lên , lúc này mới phát hiện cúp điện , như thế nào cũng không mở được ...

Chạy nhanh lui về trong chăn , gắt gao nắm điện thoại trong tay..

"Ai, sét đánh" Austin quay đầu nhìn ra cửa sổ , sau đó tiếp tục chơi trò chơi

"Đúng vậy , mẹ của hai đứa còn chưa tới?" Nam Cung Ảnh nhìn đồng hồ , đã 9giờ , trau trau mày , từ toilet đi ra

"À , mẹ còn rất quái gở , mẹ rất sợ tiếng sét đánh ! Thật là , cái gì cũng sợ , ở NewZealand một mạch liền lôi April cùng con đến phòng ngủ ! Đã lớn rồi mà..."

Austin vừa dứt lời , chỉ thấy Nam Cung Ảnh lổ mãng quăng khăn tắm , tiện tay nắm quần áo mặc vào chạy ra ngoài cữa

"Này ! Nhớ mang theo dù nha" Austin bất đắt dĩ lắc đầu , nhắc nhở một câu về sau không hề phản ứng

Nam Cung Ảnh nở nụ cười " Biết rồi ! Cám ơn con , chờ thấy mẹ các con đến đi"

Nói xong liền mang giày , trực tiếp đến gara lấy xe, một cước đạp ga , chạy trong mưa

Hoàn hảo , hắn có chìa khoá nhà ở của Mạt Hàn , là Austin đưa cho hắn

Nội tâm vài phần vội vàng ..

Trong nhà , một mảnh tối đen bao trùm , Nhan Mạt Hàn vùi vùi trong chăn , trán đỗ đầy mồ hôi , hay tai lạnh lẽo " Đáng chết ! Thật vô dụng" Tưởng tượng một bộ dạnh bình thường không sợ hãi nhưng cô không làm được . Mắng , lại một tia sét hiện lên , cô theo bản năng che lổ tai lại

"Nhan MẠt Hàn" Giờ khắc này , cô tựa hồ nghe có người gọi tên mình?!

"Ai ? Là AI?" Ngay sau đó nghe được tiếng mở cửa , một hình ảnh cao lớn đứng trước cửa , cô sợ tới mức phải lui đến cạnh giường , giọng nói có chút run " Ngươi... Không cần lại đây ! Không cần a"

Cô căn bản không biết đối phương là ai , chỉ theo bản năng hét lớn

Nhưng sau đó , cô ngã vào một cái ôm ấm áp .. Một cái ôm rắn chắc , quen thuộc , mùi hương thoang thoảng , cô mê luyến ôm lấy..

"Nam Cung Ảnh?"

Cô ngẩn người ra , luyến tiếc đẩy hắn ra

"Đừng sợ , anh ở đây" Nam Cung Ảnh nhẹ nhàng ôm lấy cô , cúi đầu hôn lên tóc .. Cô vừa mới tắm ,rất thơm..

"Ô.." Vừa biết mình an toàn , Nhan Mạt hàn liền khóc

Gắt gao ôm hắn " Thật đáng giận ! MAng Austin cùng April rời đi , hiện tại ở đây làm gì?"

"Vậy theo anh trở về.."

"Không cần"

Nhan Mạt hàn trực tiếp từ chối hắn , sáu năm trước chuyện còn chưa giải thích rõ ràng thì cô sẽ không đi đâu cả

"Tại sao?" Nam Cung Ảnh có chút thất vọng , nhưng vẫn gắt gao ôm lấy cô

"Chính là không trở về " Đô đô miệng , ở trên người hắn , có chút tham lam hít mùi hương vào

"Thật ra ngày đó sáu năm trước , anh và Dịch Điều Vi không hề có chuyện gì" Giọng nói của hắn rất nhẹ nhàng , vỗ vỗ sau lưng cô

Cảm thấy cô im lặng , lại cúi đầu nhìn nhìn.. Không nghĩ là ... cô ngủ rồi?!

Không phải đâu, nhanh như vậy?? Nam Cung Ảnh khoé miệng run rẩy , vẫn duy trì nhưng có chút khó chịu..

Đè nặng hắn có chút khó chịu , bất quá không bằng thừa cơ hội này bắt cóc về nhà?!?

---

Hôm sau , bình minh sáng sớm , không khí ngập tràn mùi thơm ngát

Nhan Mạt Hàn nhu liễu ánh mắt , thắt lưng có chút đau.. Tối hôm qua không biết tại sao cô liền ngủ?!?

Thói quen sáng sớm liền xoay người , song ra một chương , không biết liền đánh vào một cái vật thể không rõ ràng

Chỉ nghe " vật thể kia" kêu một tiếng đau đớn

Nhan Mạt hàn nháy mắt bừng tỉnh " Mình đang ở đâu?" Cô theo bản năng nhìn xung quanh... Không gian rất quen thuộc .. giống như sáu năm trước ! đúng chính là nơi này..

"A" Lúc này mới phát hiện người nằm bên cạnh là Nam Cung Ảnh ! Cô một phen xốc chăn nhảy xuống giờng , nhưng một cánh tay của hắn đã đem cô trở về trong lòng ngực của mình

Nam Cung Ảnh nhíu mày " Mới sáng sớm , em đã mưu sát chồng sao?"

Nhan Mạt Hàn gương mặt hơi đỏ " Anh làm sao lại không mặc quần áo?"

"Cùng vợ mình ngủ chẵng lẽ còn phải mặc quần áo?"

"Để làm gì , không cần" Nhan Mạt Hàn trợn to hai mắt , ngay sau đó mặt cô ửng đỏ

Lúc này phát hiện hai thân thể... ai cũng loả lồ

"Mẹ nó ! Quần áo của em đâu?"

"Xé"Ngữ khí Nam Cung Ảnh rất bình thản , làm cho Nhan Mạt Hàn nổi điên!

"Anh rốt cuộc đã làm gì rồi?" Cô xoay người bóp trụ cổ Nam Cung Ảnh , tối hôm qua hỗn loạn cô liền ngủ đi .. Kế tiếp lại làm "Xuân/Mộng" , hơn nữa cảm xúc chân thật lại như thế nào không tỉnh...

"Vợ à .. Anh đói bụng.."

Nam Cung Ảnh cầm hai tay Nhan Mạt Hàn , da mặt dày ôm chầm từ phía sau.. đầu vùi vào cổ của cô

"Trời ... Thừa lúc em ngủ .. anh đem emmm.."

"Đúng" Lời nói còn chưa dứt , Nam Cung Ảnh thành thật gật đầu

"Mẹ nó" cô mắng sau đó sẽ đứng dậy , nhưng lại không thể cử động

"Vợ à , đừng đi .. hôm nay nghỉ nha" Nam Cung Ảnh ôm Nhan MẠt Hàn không chịu buông ra

" Xin gọi "Lão bà" cộng thêm hai chữ hai hợp đồng phía trước ! Stopp" Nói xong , quyền đấm cước muốn đem Nam Cung Ảnh đá văng ra

"Hừ ! hợp đồng hợp đồng hợp đồng ! Chỉ biết hợp đồng! Anh chỉ muốn đem nó xé nát ra"

Hắn tức giận nhảy xuống giường , sau đó mở ngăn kéo tìm hợp đồng sáu năm trước..

Nhìn bóng dáng hắn , khoé miệng Nhan Mạt Hàn không tự giác nâng lên

rốt cuộc hắn tìm được tờ giấy .. Sáu năm trôi qua , vẫn bộ dạng như vậy

Nam Cung Ảnh cầm hợp đồng ngồi trên giường , làm trò trước mặt Nhan Mạt Hàn

Chỉ nghe tiếng " Xoẹt.. Xoẹt" Hợp đồng biến thành những mảnh nhỏ

"Sao anh lại xé" Nhưng những mảnh nhỏ bay múa trong không trung , Nhan Mạt Hàn nóng nẩy..

"Em vẫn là vợ anh , anh giữ hợp đồng lại làm gì?" Nam Cung ẢNh duỗi cánh tay dài , đem Nhan Mạt Hàn về trong lòng ngực

"Vợ yêu .. Anh thật sự đói bụng... em biết không ăn người sẽ chết không" hắn cúi xuống , kéo chăn qua , nhẹ nhàng hôn vành tai phấn nộn của Nhan MẠt Hàn làm cho cả người cô run lên

"Không ... Ý tứ anh còn ăn" Nhan Mạt Hàn thôi đẩy hắn , trở mình xem thường .. Thật là người đàn ông nhàm chán..!

" Tổng so với không ăn còn tốt hơn ! Anh đói bụng sáu năm .." Nói xong , Nam Cung Ảnh bắt đầu khởi động ngón tay..

Nhìn hắn giống trẻ con , Nhan Mạt Hàn cười cười , vương tay vỗ vỗ vào đầu " Anh từ từ đếm..." Nói xong đứng dậy chuẩn bị rời giường

Nam Cung Ảnh lanh lẹ , đem cô túm trở về " Đừng đi.."

"Bỏ ra , em muốn dẫn Austin cùng April về nhà"

"Đây là nhà"

"Nhà ANh"

"Cũng là nhà em! Là nhà của chúng ta"

Nam Cung ẢNh cố chấp không cho cô rời đi , cuối cùng Nhan MẠt Hàn buông thả không thể từ chối

Rất nhanh , trong phòng lại là cảnh xuân quang .. Nam Nhân trên giường rất bá đạo , đòi lết hết thẩy những gì hắn muốn ... Nữ nhân bất lực không ưỡn người , hai tay ôm cổ hắn .. Ở trên mặt hung hăng cắn một cái ...

"Trời ạ ! buổi chiều" Mở mắt nhìn đồng hồ đã ba giờ .. Nhan Mạt hàn nhanh ngồi dậy , mặt quần áo

Vừa thấy Nam Cung Ảnh nhàn rỗi ngồi trên sofa ôm máy tính , nhàn nhã coi phim

Thấy Nhan MẠt Hàn vội vàng đứng dậy , hắn quay đầu " Em gấp cái gì?"

"Đúng đúng .. gấp cái gì?" Lúc này mới nhớ đến là cuối tuần, ngày mai mới đi làm .. NGay sau đó liền hỏi " Austin cùng April đâu?"

"Đang chơi rồi , rất vui vẻ ... Vợ à , không phải nói là cho anh một cơ hội giải thích sao?"

Nam Cung Ảnh buông máy tính , ngồi trên giường nhẹ nhàng ôm lấy cô

"Đi chết đi , đừng gọi em là vợ" Nhan Mạt Hàn đẩy hắn ra , trở mình nặt quần áo tán loạn trên mặt đất " Về sau cho phép anh phát/tình nữa"

"Em nghe anh giải thích .. Ngày đó em cũng biết , anh và Dịch Điều Vi không có gì cả"

Nam Cung Ảnh từ phía sau ôm chặt lấy vòng eo của cô , không cho cô rời đi

"..." Nhan Mạt Hàn trầm mặc , cắn môi dưới không biết nên nói cái gì

"Tha thứ cho anh , được không?" Nam Cung Ảnh xoay người , làm cho Nhan MẠt Hàn nhìn thẵng vào hắn

Cô chớp chớp maắt , nhìn Nam Cung Ảnh " Ừ .. Tha thứ cho anh , về sau anh chủ động rửa bát"

".." Nam Cung Ảnh thíu chút nữa muốn ngã quỵ , mặt tối xầm " Em xem microblogging nhiều hơn?" * JJ : còn có thể gọi là Weibo á*

"Ừ ! Tất cả đều nói người đàn ông mê người chính là nói , vợ à hãy đi ra đi , anh sẽ rửa bát .. Còn có , anh sẽ dọn dẹp , để kia , anh tới ... Như vậy mới là lúc người đàn ông quyến rũ... Anh muốn em tha thứ cho anh , yêu anh thì anh phải làm cho em một lần nữa si mê anh đúng không?"

Nhan Mạt Hàn cố nén cười , hai tròng mát đen lay láy không chuyển nhìn hắn

" Em lợi hại..." Nam Cung Ảnh nghiếng răng thốt ra hai chữ , lỗ mãng bỏ rơi công việc trong tay , mang dép lê , mở cửa như gió đi ra ngoài

"Anh đi đâu?" Nhan MẠt Hàn tò mò

"Cắt cỏ"

"Phốc"

Dồn dập tiếng chuông , đánh gảy cước bộ đang định xuống lầu của Nhan Mạt hàn

Trở về gian phòng cầm di động , màm hình biểu thị là Ngôn Lạc Thần , trong lòng không khỏi căn thẳng

Như thế nào để nói với anh ấy?

Rốt cuộc cô đi ra ban công nhận điện thoại

"Mạt Hàn , ở bên kia như thế nào? Ngôn Lạc Thần vẫn vậy vẫn như trước luôn quan tâm

"Thần ... Em" Cô do dự một chút " Rất tốt"

"Thật vậy?" Ngôn Lạc Thần nhu liễu mi tâm , mấy ngày nay mắt hắn không ngừng giật giật

"Ừ , đúng vậy " Nhan Mạt hàn không biết có nên đem sự việc nói cho hắn biết..

" Có gặp Nam Cung Ảnh không?" hắn thật sự hiểu cô , cho nên một chút liền đoán trúng

"Ừ , gặp"

"Có phát sinh gì sao?" Ngữ khí mang theo phần lo lắng

"Không có.."

Nhan Mạt Hàn có chút do dự " Thần ... em không thể trở về nhanh được.." Cô quay lại nhìn trong phòng không có ai

"Tại sao?" Ngôn Lạc Thần nhảy dựng , ngay sau đó âm thanh mang theo vài phần cười nhạo " Là bởi bì Nam Cung ẢNh sao?"

"Ừ" Nhan Mạt Hàn trả lời trực tiếp " Anh ấy nhận ra em , đứa đỏ cũng bị nhận ra"

"cÁi gì?" Ngôn LẠc Thần không thể tin vào tai mình? Nhanh như vậy? Mới chỉ nửa tháng ngắn ngủi , Nam Cung Ảnh liền đem chuyện sáu năm trước làm rõ?

Nhan Mạt Hàn nhấp môi , khoé miệng nở nụ cười . Cô đang nghĩ đến Nam Cung Ảnh trên bãi cỏ , đi chân đất trên cỏ dại " Thần , anh nghe không sai .. Em chỉ muốn nói sáu năm qua thật sự cảm ơn anh.. Chính anh cũng biết em không thể yêu anh , không thể cho anh tình yêu , còn nhữg mặt khác đều có thể "

Ngôn LẠc Thần tự giễu cười " Còn thân thể thì sao?"

"Thần! Anh đang nói cái gì?" Bị hắn nói như vậy , Nhan Mạt Hàn kinh ngạc , bỗng nhiên trong nháy mắt không còn biết hắn là ai

"Không được sao? Không phải em vừa nói tất cả mọi thứ khác đều được trừ tình yêu?" Ngôn LẠc Thần khoé miệng nở nụ cười , tay đảo qua ly rượu , mạnh mẽ uống một ngụm

Nhan Mạt Hàn giật mình , tay cầm di động , ngón tay trở nên trắng bệch " Thần , đừng như vậy , sẽ có người con gái tốt hơn.."

Lòng cô có chút đau , thật sự không muốn nhìn thấy hắn như thế

"Mạt Hàn ... Tại sao... Không phải là anh?" Ngôn Lạc Thần ép giọng , âm thanh rất nhỏ..

"Thần ... không phải yêu nhau là có thể bên cạnh nhau .. Em thật hạnh phúc khi anh yêu em , cũng thật hạnh phúc vì đời này có anh , dù cho anh không phải là người cùng em đi đến hết đời . Buông tay đi , không cần ngược đãi chính mình .. Sáu năm , không phải anh không biết.." Nhan Mạt Hàn nhắm chặt mắt

" Chính là Nhan Mạt hàn .. Anh yêu em " Giọng nói của Lạc Thần mang theo vài phần nghẹn ngào , hắn không thể không có cô...

"Thần.. Thật xin lỗi.." những gì còn lại chỉ có thể là xin lỗi ... Cô thiếu nợ hắn , cả đời này không thể trả hết được...

Bên đầu điện thoại , bỗng nhiên truyền đến âm thanh vang ...

Ngôn Lạc THần hung hăng ném di động trên mặt đất , một quyền đập vào bàn làm việc

Lung tung hất ly rượu , văn kiện toàn bộ nằm dưới đất

Hai tròn mắt đỏ đậm , hắn ngã vào ghế , nắm lấy tóc có chút rối tung

Một giọt lệ , theo hốc mắt chảy xuống , cô không làm được gì cả , không thể giúp Ngôn Lạc THần .. không thể cho hắn được những gì hắn muốn ...

Hết thẩy đều là do cô tạo ra , nếu cô không xuất hiện , tất cả mọingười sẽ không cần đau

Ngồi xổm xuống , dựa vào vách tường , hay tai ôm lấy đầu gối .. Đem mặt vùi chặt vào trong đầu gối..