Lãnh Mạc Nguyên xông vào, nhìn thấy bộ dạng lúc này của Nhã Lan. Mặt cô trắng bệch, khom người núp dưới mặt đất, không chút nhúc nhích. Cô xảy ra chuyện gì sao?
Anh điên cuồng nhảy xuống hầm trú ẩn, đỡ cô dậy. "Nhã Lan, là anh đây, anh đến cứu em, em tỉnh lại đi."
Nhã Lan mặt tái mét sợ hãi, cho dù anh có lay cô thế nào, cô vẫn không tỉnh. Nếu như không phải trên người vẫn còn hơi thở yếu ớt thì thật đúng sẽ tưởng cô đã chết rồi.
"Nguyên, đừng cử động, trước tiên để tôi làm kiểm tra cho cô ấy." Uy Vỹ Thiên cùng lúc tiến lại, kéo mí mắt của cô lên, làm phép kiểm tra đơn giản. Cô là vì chịu đựng sợ hại và đói rét trong một thời gian dài, dẫn đến suy dinh dưỡng, chỉ là bị sốc tạm thời thôi, mau đưa cô ấy ra ngoài, chỗ này quá ẩm ướt, không tốt cho sức khỏe của cô ấy.
"Cút ngay!" Một tiếng hét vang lên, những nhân viên y tá mang cáng cứu thương bị anh làm cho sợ hãi, Lãnh Mạc Nguyên cẩn thận ôm Nhã Lan vào lồng ngực, giống như một viên bảo bối, đi ra khỏi hầm trú ẩn.
"Cậu chủ, cầu xin anh tha cho chúng tôi, đều do tôi ngu ngốc, phạm phải sai lầm này, mạo phạm tới cô chủ." Người phụ nữ sợ hãi đến mức tè ra quần, cùng người đàn ông quỳ sụp xuống đất, khấn cầu sự tha thứ của Lãnh Mạc Nguyên.
"Bắt bọn chúng về." Lãnh Mạc Nguyên lạnh lùng nói. Hại Nhã Lan ra nông nỗi này, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn chúng.
"Đừng, đừng..." Âm thanh yếu đuối phát ra từ người đang nằm trong lòng ngực anh, Lãnh Mạc Nguyên vui mừng, nhỏ giọng nói: "Linh Nhi, em tỉnh rồi? Em muốn gì?" "Đừng... Đừng hại bọn họ... Em...không..." Cô khẽ lắc đầu, Nhã Lan hoàn toàn không nói được một câu hoàn chỉnh. Người nhà này cũng đều là người bị hại, cô không muốn làm liên lụy bọn họ.
"Còn không mau cút đi!" Lần đầu tiên, anh lựa chọn việc nghe theo người khác. Nhã Lan nằm trong ngực anh một lát rồi lại rơi vào hôn mê.
Người phụ nữ và chồng bà ta dập đầu như giã tỏi, nói: "Cảm ơn cậu chủ, cảm ơn cô chủ." Bọn họ không ngờ rằng, sau khi đã đối xử tệ bạc với Nhã Lan như vậy, cô vẫn có thể tha thứ cho họ.
Nhã Lan nhanh chóng được ôm lên xe, đoàn người khẩn cấp rời đi, chỉ có tên ngốc phía sau không ngừng đuổi theo, gọi lớn: "người đẹp, em à, người đẹp..."
"Đã tỉnh chưa?" Lãnh Mạc Nguyên đã hỏi câu ấy không biết bao nhiêu lần, Uy Vỹ Thiên lắc đầu.
"Vết thương ngoài của cô ấy không nghiêm trọng, nhưng chấn thương bên trong thì ngày càng trầm trọng, khiến cô ấy vẫn hôn mê đến tận bây giờ."
"Vậy còn không mau điều trị cho cô ấy, cậu không phải là bác sĩ giỏi nhất ở đây sao?" Lãnh Mạc Nguyên nóng nẩy.
"Cục máu trong não của cô ấy đã bắt đầu lây nhiễm, cần phải làm phẫu thuật ngay, nhưng nếu như cô ấy không tỉnh lại thì không thể tiến hành phẫu thuật được."
"Cậu không còn cách nào khiến cô ấy có thể tỉnh lại sao?"
Cậu lắc đầu, mặc dù cậu là bác sỹ có danh tiếng, nhưng trị được bệnh chứ không trị được bệnh ở tâm. Quắc Nhã Lan hôn mê không phải phát sinh từ thể xác, tất cả mọi tế bào trên cơ thể cô đều đã từ bỏ khát vọng với cuộc sống rồi, cho nên cô mới hôn mê bất tỉnh lâu vậy.
"Tâm bệnh phải trị bệnh bằng thuốc chữa tâm, nếu như có thể kích thích được khát vọng sống của cô ấy, cô ấy sẽ tỉnh lại."
"Tôi phải làm gì?" Anh phiền não khẽ xoa mái tóc, anh biết thái độ vừa rồi của bản thân là vô cùng tồi tệ, giọng điệu vì thế mà dịu dàng trở lại.
"Cậu phải nói những điều có thể kích thích được ý chí chiến đấu của cô ấy, để cô ấy tìm lại được khát vọng sống, như vậy có lẽ sẽ có ích." Uy Vỹ Thiên vỗ vai anh, gật đầu rồi rời khỏi căn phòng.
Nhã Lan, tại sao em lại không muốn sống nữa? Em trở về bên anh đi, trở về nơi an toàn này đi, như thế này vẫn không đủ để em khao khát lại sự sống sao? Lãnh Mạc Nguyên ngồi bên giường bệnh, nhìn gương mặt vẫn trắng bạch không chút sức sống của cô, lòng anh không khỏi trầm tư.
"Nhã Lan, em tỉnh lại đi, anh cần em." Lần đầu tiên, anh thừa nhận cô chiếm vị trí đặc biệt trong trái tim anh, nếu như đổi lại là ngày xưa, anh hoàn toàn sẽ không thèm đếm xỉa.
"Linh Nhi, em dũng cảm như vậy, cho đến hôm trước anh mới biết, em đã phải trải qua bao nhiêu gian khổ thế nào, em biết không? Sau khi anh xem xong những tài liệu về em, tim anh đã đau thắt lại. Chúng ta có quá khứ giống nhau, em tỉnh lại đi, tỉnh lại rồi anh sẽ kể hết mọi chuyện của mình cho em.
"Linh Nhi, em đừng ngủ nữa, chỉ cần em chịu tỉnh lại, anh bảo đảm, sau này nhất định sẽ đối xử với em thật tốt, con người em, tên em đã khắc sâu vào cơ thể anh rồi. Anh phát hiện ra bản thân anh, linh hồn anh không thể thiếu em."
......
Là ai? Là ai đang cổ vũ bên tai cô vậy? Ồn chết đi được. Tôi mệt quá, tôi muốn nghỉ ngơi. Tim tôi đau, người càng đau hơn, hãy cứ để tôi thư thái ngủ suốt cuộc đời này đi.
Tại sao lại cứ gọi tôi tỉnh dậy? Tôi không muốn. Thế giới này quá khổ sở rồi, tôi chịu đủ rồi? Tôi không muốn tỉnh lại nữa, cứ như thế này mà ngủ mãi thôi.
Suốt cả ngày, Lãnh Mạc Nguyên đều túc trực nên giường của Nhã Lan, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, không ngừng dốc lòng tâm sự. Mọi lời muốn nói anh đều nói cả rồi, anh thậm chí còn nguyện một lòng một dạ chăm sóc cô, cùng cô xây dựng một gia đình hòa hợp ấm áp, nhưng Quắc Nhã Lan đáng chết, vẫn cứ thế trầm ngâm ngủ, không một dấu hiệu tỉnh lại.
Lẽ nào cô thật sự quyết định rời xa anh?
"Quắc Nhã Lan, em tỉnh lại cho anh, tỉnh lại nói cho rõ ràng?" Anh đặt bàn tay nhỏ bé của cô trở về.
"Quắc Nhã Lan, em đừng giả vờ nữa, mau tỉnh lại đi." Anh không ngừng đẩy cô cơ thể cô.
"Quắc Nhã Lan!" Bàn tay anh đấm vào mép giường, đầu giường bị rung động. Uy Vỹ Thiên vội vàng mở cửa, từ bên ngoài chạy vào.
"Nguyên, anh vất vả cả ngày rồi, mau đi nghỉ ngơi đi."
"Không, tôi không đi, cô ấy chưa tỉnh lại, tôi sẽ không đi đâu hết." Lãnh Mạc Nguyên ngoan cố như một con lừa. Nếu không phải Uy Vỹ Thiên kịp thời kéo anh ra thì bàn tay của anh đã chạm vào cơ thể của Nhã Lan mà bức ép cô ấy tỉnh dậy rồi.
"Cậu không thể làm như vậy, cô ấy nhất định sẽ nghe thấy lời cậu nói, cậu nói như thế này, cô ấy sẽ rất buồn đấy." Cũng may có các nhân viên y tá đi vào, giúp cậu kéo Lãnh Mạc Nguyên ra, mới không bị anh hất đi mạnh mẽ.
"Hừ? Điều cô ấy muốn nhất bây giờ là tôi chết, đúng không? Quắc Nhã Lan, em nói đi, có phải em muốn nhìn thấy tôi chết phải không? Nếu như tôi chết rồi, em nhất định sẽ cười đến tỉnh lại."
Ai chết? Anh Kiên Vỹ sao? Anh ấy chết rồi sao? Đừng mà.
"Quắc Nhã Lan, em tỉnh lại đi, tôi sẽ không chết đâu, nhưng, nếu như em vẫn không chịu tỉnh lại, tôi sẽ để em để Thành Kiên Vỹ của em chết!"
Ai? Tại sao lại muốn anh Kiên Vỹ chết? Người này đúng là xấu xa!
"Quắc Nhã Lan, tôi cho em ba phút, nếu như em không tỉnh lại, tôi sẽ lập tức bắn chết Thành Kiên Vỹ."
Đừng mà, là Lãnh Mạc Nguyên, anh muón bắn chết anh Kiên Vỹ sao? Đừng mà.
"Có phải em muốn rời bỏ tôi, muốn bỏ trốn với hắn ta? "
Đúng, đúng thế, tôi muốn li hôn, sau đó chăm sóc anh Kiên Vỹ.
"Em không tỉnh lại, làm sao có thể li hôn với tôi được chứ? Tôi không đồng ý, cho dù em có chết, em vẫn phải là người nhà họ Lãnh!" Giọng nói của Lãnh Mạc Nguyên to đến mức chấn động cả phòng bệnh. Anh như một con thú mất kiểm soát, hoàn toàn không ai có thể khống chế được anh.
Chỉ trong nháy mắt, Uy Vỹ Thiên và những nhân viên y tá đã bị anh đẩy ngã xuống đất. Anh thô lỗ đẩy người của Nhã Lan, lớn tiếng hét: "Tỉnh lại, mau tỉnh lại cho tôi, tôi đếm đến 3, nếu như em không tỉnh lại, tôi sẽ đem Thành Kiên Vỹ chặt thành 8 phần ngay trước mặt em."
Trời ơi, tên Lãnh Mạc Nguyên tàn nhẫn, tại sao anh lại phải làm vậy chứ? Không được, tôi nhất định phải cản anh lại.
"Đi, đem Thành Kiên Vỹ lại đây, một..."
Không, không, anh Kiên Vỹ không thể có chuyện.
"Hai..."
Trời ơi, mau để tôi tỉnh lại đi, tôi phải cứu anh Kiên Vỹ!
"Ba..."
"Đừng mà..."
Nhã Lan hét lên, kinh động tất cả mọi người trong phòng bệnh.
Cô mở mắt, mồ hôi trong nháy mắt chảy đầm đìa, đôi mắt sợ hãi nhìn bốn phía tìm kiếm, nhưng không nhìn thấy gì cả.
"Mau nhìn kìa!"
Mọi ánh mắt đều dồn lên người Nhã Lan, Lãnh Mạc Nguyên thở phào nhẹ nhõm.
Nhã Lan tùy tiện quơ tay, cơ thể cô còn quá yếu, không còn cách nào nhúc nhích. Đột nhiên, cô sờ thấy bàn tay ai đó chủ động đưa lại phía cô. Bàn tay này rất to, rất ấm, là của anh Kiên Vỹ sao?
"Anh Kiên Vỹ?"
Cô dò hỏi, bàn tay kia lập tức thu lại, cô nghe thấy giọng nói của Lãnh Mạc Nguyên. "Cố gắng trị bệnh."
Lãnh Mạc Nguyên? Nhã Lan kinh ngạc, từ khi nào cô lại trở về nhà họ Lãnh?
"Cô Quắc, tốt quá rồi." Giọng nói vừa chút xa lạ vừa chút quen thuộc vang lên, Nhã Lan mở to đôi mắt mù nhìn về phía đối phương.
"Là tôi, Uy Vỹ Thiên, cô còn nhớ tôi không?"
Uy Vỹ Thiên chân thành nhắc cô, Nhã Lan nhớ ra cậu ta. "Chào anh, đây là đâu?"
Cô muốn xác nhận một chút.
"Tất nhiên là nhà họ Lãnh rồi. Có điều cô yên tâm, mọi thứ ở đây đều rất đầy đủ, tôi sẽ lập tức làm phẫu thuật, lấy cục máu trong đầu cô ra, không lâu nữa mắt cô sẽ sáng trở lại."
Điều Nhã Lan quan tâm không phải là chuyện này, cô vội vàng muốn biết tin tức về Thành Kiên Vỹ. "Anh có gặp Thành Kiên Vỹ không?" Cô chỉ có thể thử vận may, Uy Vỹ Thiên và Lãnh Mạc Nguyên là bạn bè tốt, anh nhất định sẽ nói sự tình của mình.
"Ừ." Thành Kiên Vỹ đang ở trong bệnh viện, mặc dù Lãnh Mạc Nguyên không nói rõ quan hệ của bọn họ, nhưng nhìn biểu cảm của Thành Kiên Vỹ, giống như người bị mắc nợ mấy ngàn tỷ, là có thể biết quan hệ hai người họ bất thường thế nào. "Cậu ta bị thương khá nặng."
"Anh ấy bị thương sao?" Lãnh Mạc Nguyên lại làm gì anh ấy?
"Đúng vậy." Uy Vỹ Thiên thành thật trả lời. Trước mắt anh là một người con gái xịn đẹp động lòng người, cũng vô cùng đáng thương, tình trường cao tay khiến anh không thể trả lời lừa dối được.
Nhất định là do Lãnh Mạc Nguyên làm! "Anh ấy bây giờ đang ở đâu? Tôi muốn đi gặp anh ấy Anh Kiên Vỹ là vì cô mà bị thương, Nhã Lan vội vàng muốn đi gặp anh ta, xác thực tình hình của anh ấy.
"Cái này, không được!" Lãnh Mạc Nguyên nhất định sẽ không đồng ý, Uy Vỹ Thiên nhún vai làm biểu cảm bất lực.
"Tôi muốn đu thăm anh ấy, anh nghe rõ chưa?" Sự tỉnh táo khiến cô tức giận, cô bỏ chiếc chăn trên giường ra, bước xuống giường muốn bỏ đi.
"Ưm, chúa ơi, cô phải cẩn thẩn." Hành động bất ngờ khiến Uy Vỹ Thiên trở tay không kịp, hai nhân viên y tá liền lấp tức tới giúp mới ngăn cản được sự kích động của Nhã Lan. Cô không ngừng giẫy giụa, nhổ hết ống tiêm trên tay, ầm ĩ đòi tìm Lãnh Mạc Nguyên tính sổ, đòi đi gặp Thành Kiên Vỹ.
Uy Vỹ Thiên bất đắc dĩ phải cho cô một liều thuốc an thần.
"Cô ấy sao rồi?"
Lãnh Mạc Nguyên uống hết ly rượu vang trong một hơi, ném ánh nhìn về phía Uy Vỹ Thiên.
"Cô ấy khăng khăng đòi đi gặp cậu, muốn xác nhận sự an toàn của Thành Kiên Vỹ, từ chối việc uống thuốc, từ chối phẫu thuật. Nếu cứ tiếp tục thế này, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến bệnh tình của cô ấy."
"Ý của cậu là bảo tôi đưa cô ấy đi gặp người đàn ông kia sao?" Tay anh siết chặt lại, chiếc ly trong lòng bàn tay vỡ nát. Ánh mắt Lãnh Mạc Nguyên dường như muốn giết người.