"Cẩn thận, không..."
"A..."
Thành Kiên Vỹ theo bản năng kéo Nhã Lan lùi về phía sau, không ngờ bước hụt một bước, hai người cùng ngã xuống đáy vực.
Giải thoát! Đây chính là suy nghĩ sau cùng của Nhã Lan...
"Nhã Lan, Nhã Lan, em tỉnh lại đi, em tỉnh lại đi!" Giọng nói sốt sắng của Thành Kiên Vỹ vang lên bên tai.
Nhã Lan cố gắng mở to mắt nhưng hai mi mắt quả thực rất nặng nề, cô không thể chiến thắng được cơn bất tỉnh, chỉ có thể nằm yên. Giọng nói của Thành KIệt Vũ vô cùng sốt ruột, cô biết, hắn nhất định là rất lo lắng cho cô.
Cô sức động ngón tay, tiếp theo nâng lên một chút.
"Nhã Lan, em đã tỉnh chưa? A, tốt quá rồi, tay cô ấy động rồi!"
"Vậy cũng tốt, chứng tỏ rằng cô ấy đã qua cơn nguy hiểm."
"Cảm ơn bác, bác Đồ."
"Không sao thì tốt, bác đi xem thuốc đã nấu xong chưa."
Cuộc trò chuyện của hai người rơi vào trong tai Nhã Lan không thiếu một chữ, ngoại trừ Thành Kiên Vỹ, còn có một người lạ mặt, dựa vào giọng nói thì chắc hẳn người đó là một ông lão.
"Linh Linh, em mau mở mắt ra đi, em đã ngủ ba ngày ba đêm rồi, anh rất lo lắng." Tay cô được bao bọc bởi một bàn tay lớn, cô cảm nhận được sự ấm áp của Thành Kiên Vỹ.
Ba ngày ba đêm? Cô đã ngủ lâu như vậy ư! Đây là nơi nào vậy? Chiếc giường cứng rắn nói cho cô biết, nơi này nhất định không phải nhà họ Lãnh. Mùi hương xa lạ trên chăn truyền tới cũng không phải là mùi xà phòng tròng phòng Uyển Nhân thuê. Rốt cuộc đây là đâu?
Sao cô lại ngủ ở nơi này? Hơn nữa còn ngủ ba ngày ba đêm?
"Linh Linh, chúng ta an toàn rồi, thật là may mắn, lúc chúng ta ngã xuống, bị cành cây cản lại, không bị trực tiếp ngã xuống đất nên mới giữ được mạng sống."
A, đúng rồi, bọn họ đã rời khỏi nhà họ Lãnh, ngồi trong xe của Dư Hồng Mai đi ra ngoại ô, sau đó cùng đặt kế hoạch cho tương lai cùng với anh Kiên Vỹ. Tiếp theo, một đám người áo đen xuất hiện, muốn giết bọn cô. Bọn cô chạy trốn, cuối cùng, chạy đến một ngọn núi, lại không còn đường để chạy tiếp, sau đó thì sao?
Đầu rất nặng, cô không thể tiếp tục suy nghĩ được nữa.
"Đầu em còn đau không? Xin lỗi, anh không thể bảo vệ được em, khiến cho đầu em đập vào một tảng đá. Đều là anh vô dụng!"
Thảo nào đầu đau như vậy, thì ra là bị thương. Bọn cô ngã xuống vách núi sao? Cô chỉ nhớ là cả người anh Kiên Vỹ nghiêng một cái, sau đó bọn cô liền rơi xuống, còn chuyện gì xảy ra sau đó, lại không hề có chút kí ức nào.
"Em tỉnh dậy được không? Chúng ta trốn ở đây rất an toàn, tiếc là không ra được. Bên ngoài có rất nhiều người áo đen đi qua đi lại, nhất định là những người kia không tìm được chúng ta, đến đây lục soát. Không thể đưa em đi bệnh viện lớn, cũng may là bác Đồ biết chữa bệnh, kịp thời băng bó giúp em."
Những người mặc áo đen kia là do Lãnh Mạn Nguyên phái đến sao? Lúc trước Lãnh Mạn Nguyên còn tình cảm muốn cùng cô qua đêm sinh nhật, bây giờ lại phái người tới giết cô sao? Có phải anh đang hận cô không?
Hai giọt nước mắt chậm rãi chảy xuống, Nhã Lan vô cùng buồn bã.
"Linh Linh, em đã tỉnh chưa? Em khóc, nhất định là đã tỉnh rồi, Lan Lan, Lan Lan." Thành Kiên Vỹ phát hiện ra sự tha đổi của cô, lay cơ thể cô.
"Ưm." Cô cảm giác đầu cô càng lúc càng đau, nhịn không được mà kêu lên.
"Nhã Lan, tốt quá rồi, rốt cuộc thì em cũng tỉnh. Nào, uống nước đi." Cơ thể cô được hắn đỡ dậy, nước ấm chảy vào trong cổ họng, xoa dịu sự khó chịu trong đầu.
Mở mắt ra, Nhã Lan phát hiện trước mắt là một màu đen kịt, chỉ có thể dựa vào âm thanh để xác định được vị trí của Thành Kiên Vỹ.
"Mấy giờ rồi?" Đây là nơi nào, sao đã muộn vậy rồi mà không mở đen? Màn đêm khiến cho cô sợ hãi.
"Hơn mười giờ."
"Đã muộn vậy rồi, sao không bật đèn lên?"
"Cái gì? Nhã Lan, em nói gì?" Thành Kiên Vỹ vẫy tay trước mặt Nhã Lan mà cô lại không hề có phản ứng gì.
"Hơn mười giờ rồi, bật đèn lên được không? Tối quá, em muốn xuống giường đi lại một chút."
"Bật đèn? Lan Lan, em..."
"Đúng vậy, bật đèn." Bóng đêm vô tận khiến cô không có cảm giác an toàn, vô cùng muốn nhìn thấy ánh sáng đèn điện.
"Chờ anh một chút, bác Đồ.." Thành Kiên Vỹ gọi bác Đồ, thì thầm cái gì đó với bác.
"Anh Kiên Vỹ, anh đang làm gì vậy, mau bật đèn đi." Tôi sốt ruột.
"Cô gái, đưa tay cho bác bắt mạch được không?" Giọng nói của ông lão vang lên.
"Bật đèn lên đi, tối đen như vậy, không nhìn thấy gì cả, anh Kiên Vỹ..."
"Linh Linh, nghe lời nào, bắt mạch xong rồi nói tiếp được không?" Giọng nói của Thành Kiên Vỹ vang lên bên tai cô, cô tóm lấy quần áo anh. Thành Kiên Vỹ kéo tay cô ra, đặt vào tay ông lão.
"Cơ thể không có gì đáng ngại, có lẽ là khi đập đầu vào tảng đá khiến cho chảy máu trong, cục máu đông chèn lên dây thần kinh thị giác." Một lúc lâu sau, bác Đồ mới nói.
"Cái gì mà chảy máu trong, cái gì mà chèn lên dây thần kinh thị giác? Sao mọi người không cần bật đèn mà vẫn hoạt động được, không đúng, không đúng, bây giờ là mười giờ sáng hay tối?" Cảm giác lo lắng xuất hiện trong lòng cô, Nhã Lan cảm thấy có gì đó rất lạ.
Hoàn toàn yên lặng, Thành Kiên Vỹ không trả lòi cô.
"Bác à, bác nói đi, cháu bị sao vậy?" Cô kịp thời giữ chặt lấy bàn tay đang bỏ cổ tay cô ra.
"Cô gái, tạm thời mắt cháu có thể không nhìn thấy được."
Cái gì? Không nhìn được? "Cháu mù sao?" Tâm trạng cô lập tức trầm xuống.
"Không xác định được, phải đến bệnh viện lớn kiểm tra một chút mới xác định được chính xác bệnh tình, bác quen mấy bác sĩ, mấy ngày nữa đưa cháu tới kiểm tra."
Tạm thời cũng chỉ có thể như vậy.
Nhã Lan bị mù khiến cô sợ hãi, cô rất sợ, nếu như cả đời này, cô không thể nhìn thấy được ánh sáng nữa, thì sẽ là chuyện đau khổ biết nhường nào. Phiền toái hơn là, cô sẽ liên lụy tới Thành Kiên Vỹ.
Nên làm gì đây? Bóng tối vô tận bao lấy cô, khiến cô cảm thấy bất lực và ngột ngạt.
Thành Kiên Vỹ chăm sóc cô rất tỉ mỉ, dường như là yêu cầu thì sẽ được đáp ứng, hoàn toàn trở thành đôi mắt cho cô. Hắn miêu tả khung cảnh nông thôn tươi đẹp cho cô, ruộng rau xanh mơn mở, con suối nhỏ trong vắt, còn có cả vài chú cá con bơi lội trong đó...
"Bây giờ cánh đồng không đẹp như trong mùa xuân nhưng xung quanh nở đầy những bông cúc dại màu vàng rực rỡ, rộng bao la, còn đẹp hơn cả trong triển lãm hoa. Còn rất thơm nữa! Đàn ong mật bay xung quanh hút mất, bác Đồ đi thu hoạch mật ong, sau đó chúng ta liền có đồ ăn rồi.
"Anh Kiên Vỹ, đưa em ra ngoài chút đi." Đã ở trong nhà mấy ngày, cô muốn ra ngoài hít thở không khí.
Chỉ là, cô không biết, cho dù là ban ngày cũng kéo chặt rèm cửa, Thành Kiên Vỹ cũng chỉ dám ra ngoài vào buổi tối. Mày ngày nay, một đám người áo đen lảng vảng quanh đây, hắn chắc chắn rằng, bọn họ tới tìm bọn hắn.
Theo như bác Đồ nói, bọn họ nghe ngóng thông tin về một cô gái, miêu tả không khác Nhã Lan là bao. Xem ra, mấy tên sát thủ kia vẫn chưa hết hi vọng.
Cũng may, vị trí bác Đồ tương đối vắng vẻ, căn nhà được xây ở lưng chừng núi, đám người áo đen không phát hiện ra, cũng chưa tới đây tìm kiếm.
Nhà bác Đồ cách nơi bọn họ ngã xuống hôm đó không xa, đứng từ cổng có thể nhìn sang cỏ xanh biếc trong khe đá bên phía bên kia. Đáy vực với nhà của bác ấy có cùng chung một con đường đi, phía dưới kia là một con sông lớn cuồn cuộn. Nước sông chả rất xiết, cuốn một hai người đi mất là chuyện cực kỳ dễ dàng.
May mắn là, hôm đó hắn bị treo trên cây, còn Nhã Lan rơi xuống một khoảng đất bằng phẳng ở lưng chừng núi, thế mới không bị nước cuốn trôi.
Như lời bác Đồ nói, hôm đó hái thuốc về nhà, nhìn thấy ở sườn núi có vật lạ, nhìn kĩ mới biết là hai người bị treo ở đó. Bác dòng một sợi dây thừng từ đỉnh núi, mất rất nhiều sức lực, mới cứu được bọn họ.
Cũng may lúc ấy, hắn tương đối tỉnh táo, chỉ bị thương ngoài da, hai người cùng chung sức, mới kéo được Nhã Lan lên được.
Lúc nói chuyện với bác Đồ mới biết được, trước đây có người tới thám hiểm rơi xuống núi, đều là được bác cứu, tính ra, bác đã cứu được không ít người.
Bác Đồ cũng biết đám người áo đen kia là tới tìm bon hắn, lại ngậm miệng không nói gì cả, cũng không nói cho bọn người kia nơi bọn họ đang ẩn nấp, thật là một người tốt hiếm thấy.
"Anh Kiên Vỹ?" Giọng nói của Nhã Lan đánh thực Thành Kiên Vỹ đang trong cơn trầm tư, hắn lúng túng ơi một tiếng, mới nói: "Cơ thể em vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, không thể ra ngoài hóng gió được, để mấy ngày nữa đi."
"Mắt em còn có thể tốt lên sao?" Thực ra điều cô quan tâm hơn chính là cái này, mấy ngày nay, cô đã tự hỏi mình vô số lần, chuyện không thể biết chắc khiến cô ăn không ngon, ngủ không yên.
Mới mấy ngày, cô đã gầy đi nhiều, hốc mắt lõm sâu xuống, cái cằm vốn nhỏ nhắn nay lại càng nhọn hơn.
"Có thể, nhất định là có thể, em tin anh đi."
Nắm chặt lấy tay cô, Thành Kiên Vỹ hi vọng cô có thể lấy lại tinh thần.
"Nhưng đã mấy ngày như vậy rồi, em không cảm giác được chút ánh sáng nào, cả ngày đều sống trong bóng tối, em..."
Cô muốn nói cho anh, cô rất sợ hãi nhưng lại sợ khiến Thành Kiên Vỹ lo lắng, nói được một nửa liền nhịn không nói tiếp.
"Không sao đâu." Thành Kiên Vỹ ôm cô vào ngực, đặt đầu cô lên lồng ngực mình: "Linh Linh, dù mắt em có khỏi hay không, dù cuộc sống sau này của chúng ta có khó khăn thế nào, anh đều sẽ bên em, không rời không bỏ."
In một nụ hôn sâu trên trán cô, đây là lời hứa hẹn của hắn dành cho cô.
Nước mắt lấp lánh nơi khóe mắt, Nhã Lan kiên cường không để nó tuôn ra.
"Đến giờ uống thuốc rồi, anh đi bưng lại đây." Thành Kiên Vỹ đi càng lúc càng xa, quay lưng đi, cô lau hết nước mắt đã chảy xuống.
Nơi này sóng yên biển lặng, trong nhà họ Lãnh lại xảy ra sóng gió lớn. Lãnh Mạc Nguyên nhanh chóng phát hiện ra sự mất tích của Nhã Lan, cũng nhanh chóng tra được việc này có liên quan với bà Lãnh. Anh ngăn bà Lãnh đang chuẩn bị đi spa lại, ném một tập giấy đến trước mặt bà.
"Con làm cái gì vậy?" Sắc mặt của Dư Hồng Mai cũng không tốt chút nào, bà ta nhìn con trai cũng đang sầm mặt, hỏi.
Lãnh Mạn Nguyên nói hừ lạnh một tiếng, như là đối diện với kẻ thù, nhìn người phụ nữ đã đưa mình đến thế giới này: "Làm gì? Cái này tôi nên hỏi bà mới phải."
Vuốt vuốt mái tóc mới chải chuốt kỹ càng, Dư Hồng Mai nhặt tập giấy kia lên, đó là giấy thỏa thuận ly hôn của Quắc Nhã Lan: "Cái này, sao con có được?" Rõ ràng bà ta đã cẩn thận cất nó trong ngăn tủ phòng mình rồi: "Con lục phòng mẹ sao!"
"Việc này còn cần tôi tự mình làm sao?"
"Mẹ là mẹ con." Dư Hồng Mai vừa nghĩ đến có người đi vào khu vực riêng tư của mình, cơn tức xông lên đầu.
"Là mẹ tôi, thì có thể làm chuyện này sao?" Lãnh Mạn Nguyên cũng không định vì mối quan hệ của hai người mà nhường bước, người mẹ này, làm anh quá thất vọng.