Nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, Lãnh Mạn Nguyên lau đi giọt lệ trong suốt trên má cô.
Mái tóc anh ướt nhẹp dán vào trên trán, gợi cảm tới mức khiến người ta không dám nhìn thẳng, nụ hôn của anh cứ như vậy rơi xuống. Gương mặt anh quyến rũ tới nỗi cô không thể không nhắm mắt, nụ hôn của anh điên cuồng đến nghẹt thở, nhiệt độ trong miệng anh nóng bỏng như muốn hòa tan cô.
Lần đầu tiên, Nhã Lan không cự tuyệt, mà mạnh dạn đặt tay lên vai anh...
Những tia nắng chiều còn sót lại rơi xuống trên hai trên người, phủ lên bọn họ một tầng ánh sáng vàng nhàn nhạt, duy mỹ mà hoa lệ.
...
Tuần trăng mật mấy ngày ngắn ngủi đẹp như một giấc mộng, Nhã Lan không bao giờ nghĩ tới, mình lại có thể tay trong tay cùng Lãnh Mạn Nguyên chạy đua với sóng biển, vai sóng vai ôm nhau dưới trời chiều, đêm tới lại sưởi ấm lẫn nhau, trong dòng cảm xúc mạnh mẽ, truyền cho nhau hơi ấm.
Lãnh Mạn Nguyên vô cùng dịu dàng, ngay cả khi hôn cũng nâng niu cô như bình hoa dễ vỡ, cẩn thận mà dè đặt. Mỗi một lần trước khi tiến vào, anh đều sẽ nắm bàn tay mềm mại không xương của cô, hôn nhẹ môi cô rồi dịu dàng hỏi: "Có thể không?"
Cho đến khi cô đỏ mặt xấu hổ gật đầu, anh mới đắc ý như một con sư tử, mang theo cô rong ruổi trên đại dương.
Cô bắt đầu tin tưởng lời của Nghê Phân Nhi, Lãnh Mạn Nguyên thích cô. Bởi cho phép bản thân nghĩ như vậy mà cô hưng phấn đến khó ngủ, những nút thắt nho nhỏ trong lòng từng chút từng chút vì anh mà tháo bỏ. Cô thậm chí bằng lòng quên hết mọi chuyện không vui trong quá khứ, trốn trong tòa thành tình ái dịu dàng của anh, cả cuộc đời.
"Tiên Như, em thật đẹp."
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Lãnh Mạn Nguyên khẽ nói.
"Sao?" Nhã Lan theo phản xạ, toàn thân bật dậy, mỗi một tế bào nhỏ trên người bởi vì hai chữ "Tiên Như" mà nhảy lên, trái tim lại từ từ chìm xuống đáy cốc.
Lãnh Mạn Nguyên cảm nhận được thay đổi của Nhã Lan, anh ôm cô chặt hơn, trong giọng đầy cưng chiều nghe không ra một chút sầu muộn."Tiên Như, bảo bối của anh."
À, thì ra tất cả dịu dàng của anh đều là dành cho Nghê Tiên Như, nếu cô đoán không lầm, những ngày qua anh đối tốt với cô như vậy cũng là nhờ phúc của Nghê Tiên Như. Nhã Lan cảm thấy thân thể lập tức trở nên lạnh lẽo, lạnh như băng tuyết. Trong lòng cô đau từng cơn, giống như có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang gặm cắn vậy. Hành động của Lãnh Mạn Nguyên đã làm tổn thương nghiêm trọng lòng tự tôn của cô, hết thảy lớp tự vệ lại quay về trên người. Nhã Lan lựa chọn yên tĩnh rút lui khỏi lồng ngực của anh, xoay người rời giường.
Dẫu cho dòng nước ấm áp chảy khắp người, thân thể cô lại vẫn lạnh lẽo như cũ, không cảm nhận được một chút hơi ấm nào. Trong không gian thu hẹp của phòng tắm, cô mặc sức khóc nức nở, giọt lệ hòa vào dòng nước ấm, từ trên mặt cô rớt xuống sàn nhà tắm, rồi hóa thành hư ảo.
Trái tim của cô, từng chút từng chút trao cho người ta, giờ phải chịu giày vò đau đớn, rỉ vết máu tươi...
Nhã Lan hung hăng giơ tay tự tát mình, mắng mình ngây thơ, vô dụng, ngu ngốc. Cuối cùng, cô vô lực ngồi thụp xuống đất, mặc cho lòng như dao cắt, đau tới tận xương cốt, nước mắt rơi từng giọt không ngừng.
Cô dùng sức xoa xoa từng chỗ trên cơ thể bị Lãnh Mạn Nguyên chạm qua, cho đến khi da thịt đỏ bừng, thế nhưng hơi thở của Lãnh Mạn Nguyên đã xâm nhập đến tận xương tủy, không lúc nào không phiêu bạt trong trái tim cô.
Nhã Lan mở vòi nước đến mức lớn nhất, hứng mặt mình trực tiếp dưới dòng nước, mặc nó bao phủ chính mình, cho đến khi không thể nào hô hấp. Cô thật sự hy vọng mình có thể chết ngay trong phòng tắm này, không phải đau lòng đối mặt với sự thật tàn nhẫn. Thế nhưng thực tại cũng không tác thành cho cô, nước dần dần yếu đi, cuối cùng ngừng lại, số nước dự trữ đã dùng hết rồi.
Cô tìm khăn tắm khoác lên người, bọc thân thể lại thật chặt, tóc ướt dán vào trán không ngừng nhỏ giọt. Cô giống như nàng tiên cá tuyệt vọng bị sóng cuốn trôi dạt vào bờ, mỗi một bước đi đều vô cùng khó khăn.