"Ồ, không cần đâu, em kiểm tra xong rồi." Duy Nhất vội vàng thu dọn đồ, cũng không quan tâm đến tiếng gọi bên trong, theo sau tự Nguyên, đi ra ngoài.
Đưa cô đến cổng nhà, tự Nguyên viện cớ có việc, không vào trong nhà cô, mà là sau khi nhìn thấy cô vào nhà thì gọi điện cho Ẩn Đồng.
"A lô?" Giọng điệu của Ẩn Đồng ở đầu dây bên kia bất lực, dáng vẻ suy sụp tinh thần.
"Cậu làm ra chuyện tốt rồi đấy, nói mau, em họ tớ có phải do cậu làm không."
"Cái gì mà tớ làm, tớ đã làm cái gì?" Ngữ khí của đầu dây bên kia lơ mơ, xem ra tinh thần khá xấu.
"Cậu thực sự làm cho bụng của em họ tớ to ra rồi, lẽ nào cậu không biết?" tự Nguyên thực sự hận là không thể trói tên đó lại, đánh cho một trận.
"Cái gì? Bụng to rồi? Thật không?" Giọng nói ở đầu dây bên kia đột nhiên to hẳn lên, anh không thể không để điện thoại ra xa chút, ngoáy tai đang đau, rồi mới bỏ điện thoại lên tai lần nữa.
"Em ấy đã đến bệnh viện khám rồi, tớ nhìn thấy tờ xét nghiệm rồi, là mang thai không sai đâu, người con gái mà ngoan ngoãn tự trọng như em ấy, ngoài cậu ra, thì còn có ai nữa!"
"Cô ấy bây giờ đang ở đâu, tớ lập tức đến ngay." Ẩn Đồng có tinh thần vừa hỏi chỗ của Duy Nhất liền tắt máy luôn.
"Đúng thật là." tự Nguyên cúp máy, nhanh nhẹn quay đầu xe, lái xe về nhà.
Thành Thành đã nấu cơm xong, đang đợi tự Nguyên trở về, nghe thấy, nghe thấy tiếng còi vang lên ở dưới tầng, nụ cười vui vẻ nhất trên khuôn mặt.
"Anh tự Nguyên, anh về rồi." Mở cửa ra một cách hưng phấn, đón lấy chiếc áo vest trong tay tự Nguyên, đón anh vào nhà.
"Anh tự Nguyên ăn cơm thôi, có cần thêm chút rượu không." Thành Thành tối này có vẻ vui vẻ hết sức, là vì chuyện anh đã bàn xong thời gian phẫu thuật sao? Anh chưa hề nói chuyện này cho cô, còn cô cũng không hỏi đến.
"Em rất vui, lát nữa sẽ nói cho anh biết." Cô giống như một con chim nhỏ vui vẻ, thoát khỏi tay anh, đi nhanh vào bếp, chớp mắt đã lấy ra một ly rượu.
Rót cho anh một ly rượu vàng đầy, bản thân thì lại chỉ múc vào bát một chút canh.
"Cạn ly." Cô cầm bát lên một cách vui vẻ, chạm vào ly của anh.
"Sao không uống chút rượu? Uống một chút không sao đâu." tự Nguyên âu yếm nhìn cô, không biết tại sao cô lại vui như vậy.
"Không thể uống được." Cô lắc đầu, khuôn mặt thần bí chuyển thành đỏ ửng, ghé vào tai anh. "Em có thai rồi."
"Có thai?" tự Nguyên không hề vui mừng như cô, khuôn mặt lại trầm xuống.
"Sao vậy, anh không muốn em sinh con cho anh sao?" Không đợi được nụ cười đáng có, Thành Thành giống như một đứa trẻ làm sai, cô cắn môi, nhìn cậu một cách sợ sệt.
"Không phải anh dùng bao rồi sao? Sao có thể mang thai được?" Cô mắc bệnh tim bẩm sinh, chú Uy nhấn mạnh lần nữa, không thể mang thai, điều đó rất nguy hiểm với cô.
"Em...chỉ là muốn sinh cho anh một...đứa con, nên..."
tự Nguyên nhanh chóng về phòng, cầm ra chiếc bao cao su trong hộp kiểm tra kĩ càng, cậu kinh ngạc phát hiện ra, trên bề mặt mỗi một cái đều có mấy lỗ thủng nhỏ.
"Thành Nhi, tại sao em phải làm như vậy!" tự Nguyên lo lắng chất vấn, giọng điệu đương nhiên càng nặng nề hơn.
"Em..." Bàn tay nhỏ bé của Thành Thành cầm chặt đũa, cúi đầu ngồi ở đó, không dám nhìn vào mặt tự Nguyên. Cô mếu máo một cách tủi thân, lập tức rơi nước mắt.
"Anh tự Nguyên anh không muốn em có thai với anh sao?"
"Không phải là không muốn, mà là...hoàn toàn không thể!" Anh dường như sắp điên lên rồi, người con gái này, lẽ nào cô ấy không biết bản thân mang thai là chuyện nguy hiểm như thế nào sao?
"Tại sao...mà không thể..." Giọng nói của cô yếu ớt, vành mắt ngấn lệ, hiển nhiên là hiểu lầm ý của tự Nguyên. "Lẽ nào, em không thể mang thai con anh sao? Em cứ tưởng rằng anh quan tâm em."
"Anh đương nhiên là quan tâm em rồi." Không đành lòng nhìn vẻ mặt đáng thương yếu ớt của cô, tự Nguyên ôm lấy người cô: "Thế nhưng, mang thai thì không thể được."
“Ý của anh là, em không thể mang thai đứa con của anh được đúng không?” Thành Thành càng hiểu lầm ý của anh, cô gật đầu: “Em biết, sức khỏe em không tốt, đứa trẻ có khả năng sẽ chịu ảnh hưởng, nhưng em chỉ là…chỉ là muốn…sinh ra một…đứa trẻ giống anh.”
Nói xong, cô liền thoát khỏi vòng tay cậu, chạy vào phòng.
“Thành Nhi, Thành Nhi.” tự Nguyên không ngừng gõ cửa, Thành Thành ở bên trong không chịu mở cửa, chỉ ngồi trên giường khóc nức nở.
“Alo? Chú Uy à.” Lạnh tự Nguyên bất lực ngồi xuống, vò mái tóc đen của mình, mở điện thoại lên nghe điện của Uy Vỹ Thiên, kể lại tình hình.
“Mấy người trẻ các cậu cũng bất cẩn quá, tim của cô ấy không tốt, căn bản không thích hợp mang thai, hai người nhất định phải mau chóng phá đi, đợi bệnh chữa khỏi rồi, muốn sinh bao nhiêu đứa cũng không vấn đề gì, nhanh lên, thời gian phẫu thuật có thể lùi lại một chút, nhưng tuyệt đối không thể sinh con.”
Hai- thở nhẹ ra một tiếng, nhìn cánh cửa vẫn đang khóa chặt, trong lòng tự Nguyên rối như tơ vò.
Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên Thành Thành giận dỗi, có thể thấy cô ấy kì vọng biết bao vào đứa trẻ này.
Thế nhưng, vì nghĩ cho sức khỏe của cô,cậu không thể không hạ quyết tâm.
Trong phòng đã không còn tiếng động, có lẽ là ngủ rồi. Không đành làm phiền cô, tự Nguyên chỉ có thể ngủ trên ghế sofa.
Một cái lật người khiến anh ngã mạnh xuống thảm.
Trời đã sáng rồi, tự Nguyên tỉnh dậy nhìn thấy một chiếc chăn lông được đắp lên người mình. Thành Thành tỉnh rồi? Lòng anh vừa vui mừng, tìm kiếm bóng dáng cô, nhưng căn bếp mà cô thích nhất lại không hề có hình bóng cô.
Cậu vội vã mở cửa phòng, cửa không khóa, nhưng bên trong cũng vậy không có hình bóng của Thành Thành. Mà một tờ giấy bị gió thổi rơi trên đất.
Đây là một bức thư, nét mực đã khô, nhưng bên trên rơi xuống vô vàn giọt nước mắt, khiến tờ giấy bị nhòe đi rất nhiều.
tự Nguyên sốt ruột đọc thư.
“Anh tự Nguyên, quãng thời gian ở bên cạnh anh thật sự rất hạnh phúc, còn khiến người khác si mê hơn ở cùng bà nội, em luôn muốn mãi mãi ở bên anh, nhưng nếu không sinh con cho anh, thì sẽ có lỗi với anh. Anh tự Nguyên à, đứa trẻ này em nhất định muốn có, cho dù sau này anh không định muốn có em nữa, em cũng muốn sinh nó ra. Đừng đến tìm em, càng đừng lo lắng cho em, bà nội bán hết gia sản rồi, vẫn còn tiền, đều để trên người em, cuộc sống của em và con không sao. Em đi đây, đợi khi đứa trẻ được sinh ra, thì sẽ đến tìm anh, lúc đó, anh còn yêu em không?”
“Thành Nhi, em ngốc quá!” tự Nguyên sốt ruột suýt chút nữa phát điên, rơi tờ giấy trong tay xuống, anh chạy nhanh như bay ra ngoài, chạy lên xe, chạy khắp thành phố tìm kiếm.
Thành Thành xách theo một chiếc va li con con, rời xa người thân, cô lại không biết nên đi về hướng nào.
Ở một đất nước xa lạ này, ngoài tự Nguyên ra thì cô đã không còn người thân nữa rồi. cô đột nhiên rất nhớ bà nội, nhưng cô biết, bản thân nhất định không thể đi, vì tự Nguyên chắc chắn sẽ đến đó tìm cô, cô không muốn bị cậu lôi về phá bỏ đứa trẻ.