“Không được, không được, thế này không hay, em muốn đi làm.” Nét đáng yêu lộ ra tự nhiên khiến tự Nguyên không kìm lòng được hôn cô ấy một cái.
“Xem em kìa.” Khuôn mặt nhỏ bé của cô ấy ửng đỏ, càng thẹn thùng hơn. Mọi thứ của cô đã đủ nói rõ sự lạ lẫm về thế giới này, khơi dậy lòng ham muốn bảo vệ càng mãnh liệt hơn của tự Nguyên.
“Anh không muốn em đi làm, chỉ cần em mỗi ngày vui vẻ đợi anh về nhà là được rồi.”
“Không đâu, anh giống bà nội em, không để em đi làm, thế này không được.” cô ấy không vui mấp máy đôi môi đỏ hồng mềm mại, kích thích cậu.
Với vẻ yếu đuối của cô, tự Nguyên thật sự rất lo lắng, cô ấy có thể ra ngoài làm việc được không. Thành Thành yếu ớt như vậy, không thể chịu được áp lực quá lớn, nhưng không đành để cô ấy mất vui, tự Nguyên nghĩ một lúc rồi gật đầu. “Được rồi, có điều nhất định phải làm việc ở công ty anh.”
“Vâng ạ.” Cuối cùng Thành Thành cũng miễn cưỡng đồng ý, tự Nguyên nhẫn nhịn ham muốn mãnh liệt trên người lại, đứng dậy một cách khó khăn.
“Anh sao vậy?” Thành Thành rất nhanh đã phát hiện ra sự khó chịu của cậu, đỡ cậu dậy.
“Không… sao. Anh đi tắm cái.” Bàn tay cô mềm mại, không cần cố tình khiêu khích thì cũng đủ để khiến anh hoàn toàn bị kích thích rồi. Kéo tay cô ra, khuôn mặt của tự Nguyên cũng đỏ ửng lên.
“Có phải anh không được khỏe không? Có cần đi bệnh viện không?”
“Không… cần, em mặc kệ anh!” tự Nguyên không ngờ rằng toàn bộ sự kiềm chế rất tốt trước nay của bản thân đã bị tan vỡ sau khi gặp Thành Thành, cậu có chút giận bản thân mình, giọng nói cũng nóng nảy.
“Anh…tức giận rồi, em làm sai chỗ nào?” khuôn mặt nhỏ bé của Thành Thành như sắp khóc đến nơi, tự Nguyên không thể không ép bản thân mình ngồi xuống, vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cô ấy.
“Anh không có tức giận, có những chuyện em vẫn không hiểu, anh không thể làm tổn thương em.”
“Có chuyện gì…mà em không hiểu, chúng ta bây giờ đã là vợ chồng rồi, có phải là không nên giấu diếm chuyện gì không? Anh có phải có bệnh gì không nói ra được không?”
Thành Thành hiểu lầm ý của anh, tự Nguyên đỏ mặt khóc không ra nước mắt.
“Thành Nhi, em vẫn chưa sẵn sàng, anh không thể bây giờ… chiếm lấy em.”
Lời của tự Nguyên khiến Thành Thành lập tức hiểu ra, mặt cô đỏ ửng lên, bàn tay nhỏ nhắn lại không hề buông ra. Mãi một lúc lâu sau, mới nói lí nhí: “Em là vợ anh, anh muốn làm gì đều là điều đương nhiên.”
“Em…đồng ý?” tự Nguyên vui mừng.
“Vâng.” Cô ấy gật đầu, cúi mặt xuống.
“Nhìn vào anh.” tự Nguyên nhẹ nhàng nâng cằm cô ấy lên, ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ bé đỏ ửng của Thành Thành, có chút ngại ngùng, cũng có cả khát vọng. “Đừng sợ, anh sẽ hết sức cẩn thận.”
“Vâng.” Cô tiếp tục gật đầu, tràn ngập sự tin tưởng đối với cậu.
“Đừng mà...đau!” Lúc tự Nguyên tiến vào, Thành Thành đau đớn kêu lên, khuôn mặt nhỏ bé nhăn lại, thật đáng thương.
tự Nguyên vốn định rút ra, nhưng cảm giác khít chặt bao lấy cậu, mang đến sự kích thích trước nay chưa từng có: “Em yêu à, cố chịu một chút, lần đầu tiên đều sẽ đau.”
Quả nhiên như cậu đoán, cô hoàn toàn không gì về chuyện nam nữ.
Điều này khiến cậu cảm thấy thích thú, nắm chặt lấy bàn tay mềm mại nhỏ bé của cô ấy, cậu dừng lại. "Anh sẽ rất nhẹ nhàng, thả lỏng ra, hoà cùng nhịp của anh, cứ tận hưởng đi."
Lời nói của cậu như câu thần chú vậy, cô dần dần lặng im, cơ thể đang căng thẳng dần dần thả lỏng ra. Hoà cùng nhịp điệu chậm rãi của cậu, sự căng thẳng và sợ hãi trên khuôn mặt cô dần dần mất đi.
"Thế này... xấu hổ quá đi." Lần đầu tiên làm chuyện nam nữ, cô vẫn không quen cho lắm, ôm lấy cổ anh, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào lòng anh.
"Đây là chuyện mà giữa vợ chồng đều làm, Thành Nhi à, tin ở anh, muốn rên thì rên lên đi." Cậu rất tin tưởng ở kĩ thuật này của mình, sự run rẩy nhỏ phát ra từ trong cơ thể Thành Thành nói cho cậu biết, cô ấy cũng rất sung sướng.
"Em... ư..." Cô xấu hổ bịt miệng lại, vẫn không kiềm chế được phát ra tiếng rên khẽ.
"Đừng ngại, đối diện một cách tự nhiên, sau đó rên to lên, như vậy anh sẽ càng có lực hơn." Lời nói mê hoặc mang theo nhịp điệu kích thích, sự sung sướng từng hồi kích thích từng dây thần kinh của cô, Thành Thành cuối cùng cũng vứt bỏ sự dè dặt, rên to lên.
tự Nguyên bận việc kinh doanh, chỉ để lại một mình Thành Thành ở nhà. Thành Thành muốn ở lại đây bên cạnh bà nội, cô cũng tin rằng bản thân vẫn còn người thân ở đây, nên không muốn đi sang Mỹ phát triển cùng cậu.
tự Nguyên không nỡ rời xa vợ mới cưới, cậu đành quyết định ở lại trong nước phát triển, đem công việc kinh doanh ở nước ngoài giao cho trợ thủ đắc lực nhất đồng thời cũng là bạn của mình.
Thành Thành ở đây ngoài tự Nguyên ra, không hề quen biết ai khác, tự Nguyên sợ rằng cô ra ngoài xảy ra chuyện, không cho phép cô tự ra ngoài một mình khi không có cậu đi cùng.
Không có bạn bè, không có người thân, cô chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trước tivi, giết thời gian.
Một hồi chuông cửa vang lên, Thành Thành, mở cửa một cách nghi ngờ, nhìn thấy mấy người mặc cảnh phục, còn có một người là nhân viên quản lí chỗ ở.
"Thưa bà, đây là cảnh sát, họ đang tìm ông Lãnh tự Nguyên, xin hỏi ông ấy sống ở đây ạ?"
"Vâng..." Khuôn mặt Thành Thành tràn đầy sự nghi hoặc, trên khuôn mặt có sự sợ hãi rõ ràng. " tự Nguyên anh ấy phạm lỗi gì sao?"
"Ồ, không ạ." Cảnh sát đứng ra, gật đầu với cô, coi như là chào hỏi. "Là như vậy, có bà Lãnh đang tìm con trai bà ấy, nói là con trai bà mất tích rồi, nhờ chúng tôi tìm. Xin hỏi bà, bà với ông Lãnh tự Nguyên là mối quan hệ gì."
"Anh ấy là chồng tôi." Thành Thành nói một cách yếu ớt. Cô đã từng gặp qua mẹ của tự Nguyên, bà không đồng ýcho hai người ở bên nhau. Cô có chút sợ hãi nhìn ra bên ngoài, lúc chắc chắn rằng Nhã Lan không đến cô mới hơi thở phào nhẹ nhõm.
"Chồng tôi ra ngoài rồi, khả năng là rất muộn mới về." Cô nhỏ nhẹ giải thích.
“Ồ, không sao, làm phiền cô nói một tiếng với ông ấy, xin ông ấy mở điện thoại liên lạc với gia đình, mẹ ông ấy vì gọi không điện không được cho ông ấy mới báo cảnh sát.” Cảnh sát rời đi, khuôn mặt của Thành Thành lộ ra sự lo lắng.
Mẹ của tự Nguyên tìm đến rồi, nếu như bà biết họ kết hôn rồi thì sẽ như thế nào?
Mặc dù cô không tiếp xúc qua với xã hội, nhưng nhìn thấy rất nhiều cặp đôi yêu nhau bị bố mẹ chia rẽ trên ti vi, nếu như bố mẹ anh ấy cũng muốn đến chia rẽ họ, vậy thì cô phải làm như thế nào?
Bây giờ bản thân chỉ có tự Nguyên là người thân duy nhất, sự dựa dẫm vào cậu không nghĩ cũng biết.
“Thằng con trai trời đánh này, còn cả ông bố cái gì cũng không quản của nó nữa, nhất định bản thân mình phải báo cảnh sát mới được, các người đều là người gì chứ.” Nhã Lan lau nước mắt, bây giờ con trai bà đến điện thoại cũng không mở, bà tìm kiến đến sốt cả ruột.
Nó kết hôn, người mẹ này lại chỉ có thể có được tin tức thông qua tờ báo, cô có thể không tức giận sao? Hơn nữa, nó còn đồng ý rằng sẽ chịu trách nhiệm với chuyện lúc nhỏ của bản thân.
“Đứa trẻ Thành Thành ấy từ nhỏ đã mắc bệnh tim, gả cho người khác em không yên tâm, nếu không phải bảo thằng bé đến lấy nó, em có thể yên tâm về đứa trẻ đó sao?”
Lạnh Mạn Nguyên đặt tài liệu trong tay xuống, đi đến, rút ra tờ khăn giấy, nhẹ nhàng lau nước mắt cho vợ mình. “Nó bây giờ lớn rồi, có suy nghĩ của bản thân, em không thể ép Thành Thành gả cho nó được.”