Tổng Tài Tôi Hung Dữ

Chương 221: Đều sinh rồi




Nhã Lan nhìn cái bụng rất lớn của cô ta, lắc đầu nghi ngờ: “Bụng của chị lớn như vậy còn dám đi vắt sữa bò, không sợ bị bò đá vào bụng à.”

“Phù, phù, phù, nói năng xui xẻo.” Nhã Thanh không ngừng nhổ nước bọt, liếc cô một cái, sau đó mới nói: “Những con bò sữa đó rất thân thiết với chị, điều Tiên Tiên lo lắng nhất chính là khi vắt sữa bò có nhiều vi khuẩn, ảnh hưởng đến em bé. Hừ, thế này cũng là em bé, thế kia cũng là em bé, bây giờ chị đã trở thành vật phụ thuộc của em bé rồi.

Nhã Lan nghe thấy vậy liền cười khúc khích, cuối cùng cô đã có thể giải thích được nguyên nhân vì sao Lãnh Mạn Nguyên muốn đưa tự Nguyên đi. Cô tiêu tốn quá nhiều thời gian cho con cái, khó tránh khỏi sẽ lạnh nhạt với anh, sau này dù có sinh thêm con cũng sẽ không như vậy nữa.

Đúng lúc đó có âm thanh vang lên, một chiếc xe tải vận chuyển hàng đi ra khỏi nông trại, khuôn mặt nhỏ của Nhã Thanh trở nên thần bí.

“Đi thôi!”

“Đi đâu?” Khi cô còn chưa hiểu rõ tình hình, Nhã Thanh với thân hình đồ sộ đã kéo cô đi về phía trước.

“Bây giờ mà không nhanh lên, đợi lát nữa anh ấy về thì sẽ không còn cơ hội nữa đâu, em không nhìn thấy sao? Anh ấy đi giao hàng rồi.”

Hóa ra, chị hai muốn nhân lúc Lý Tiên Tiên đi giao hàng, đi giải tỏa cơn nghiện vắt sữa bò.

“Chị như vậy có được không?” Nhã Lan vẫn không yên tâm về cái bụng lớn kia của cô ta, sau khi nhận được phiếu đảm bảo cô ta không có vấn đề gì mới cùng nhau đi vắt sữa bò.

Những con bò sữa đã được tắm sạch sẽ, đang ở trong chuồng nghỉ ngơi thoải mái, lúc này không phải là thời gian vắt sữa bò vì đến sắp đến trưa nên phần lớn mọi người đã đi nghỉ ngơi, toàn bộ trang trại bò yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng đàn bò thở.

Nhã Thanh quen việc, đưa Nhã Lan đến phòng dụng cụ đã qua xử lý, ở đó mang găng tay và xách theo một cái thùng nhỏ.

Hai người đã chuẩn bị sẵn sàng liền đi về phía đàn bò để vắt sữa.

“Cái này phải làm thế nào.” Đến trước mặt đàn bò, nhìn thấy chúng thật to lớn, thỉnh thoảng lại đá vào những chỗ bị muỗi cắn, Nhã Lan bỗng không biết phải làm thế nào.

“Nhìn chị này.” Nhã Thanh để thùng nhỏ hướng về phía một con bò: “Tiểu Mỹ, bình thường quan hệ của chúng ta rất tốt, mặc dù nói đây là thời gian nghỉ ngơi của mày nhưng đã rất lâu tao không được vắt sữa bò rồi, xin mày cho tao vắt sữa một chút thôi.”

Những lời của chị hai khiến cho cô muốn cười ầm lên, nào có ai lại nói những lời như vậy đối với một con bò.

Nhã Thanh tức giận liếc cô một cái: “Có gì kỳ lạ chứ, bò sữa của bọn chị còn được nghe nhạc đấy, chúng nó đều hiểu hết.”

Nói xong, cô ta vỗ vỗ lên người con bò, con bò lười nhác nhìn cô, cũng không động đậy gì cả. Nhã Thanh từ từ tới gần, sau khi tất cả chuẩn bị sẵn sàng liền bắt đầu vắt sữa.

Nhìn thấy những dòng sữa màu trắng không ngừng được vắt ra từ con bò, Nhã Lan vô cùng kinh ngạc: “Lợi hại quá, rất có ý nghĩa, em cũng đến vắt sữa.”

Cô bất chấp tất cả, kéo chị hai ra, chui xuống dưới bụng bò sữa.

“Những con bò này đều có tên, con này là My My, con kia là Thúy Thúy, còn con kia nữa là...” Chị hai đỡ thắt lưng giới thiệu tên của từng con bò cho cô nhưng cô làm gì có tâm tư để nghe những điều này, cô còn đang ra sức vắt sữa bò, hơn nữa lực càng lúc càng mạnh.

Cô không hề chú ý đến việc những móng tay dài của mình nhất thời chọc vào vú của con bò, nó bị đau liền đá cô một cái khiến cô ngã lăn ra đất.

“A, a, a...” Nhã Lan sợ hãi che đầu, sợ tới mức ngã ra trên đất. Nhã Thanh không biết rõ tình hình chạy tới muốn đỡ cô dậy, nào ai biết, con bò đó lại đá một lần nữa, nó đá thẳng vào mông của Nhã Thanh.

“Ui da.” Hai người ngã thành một đoàn.

“Chị hai, chị không sao chứ.” Lực đá của con bò cũng không tính là quá mạnh, Nhã Lan nhanh chóng ngồi dậy, cô nâng Nhã Thanh bị ngã nhào lên người mình dậy.

Nhưng Nhã Thanh đau đến mức mặt méo xệch.

“Chị hai, chị không sao chứ?” Rõ ràng vừa rồi ngã cũng không đau lắm.

“Bụng chị... đau, có lẽ... sắp sinh rồi.” Chị hai khó khăn lắm mới nói ra được một câu, Nhã Lan loạn hết cả lên chỉ biết kêu to, rất nhiều công nhân từ bốn phía chạy ra, bọn họ ba chân bốn cẳng đặt Nhã Thanh lên xe.

“Mau đưa đến bệnh viện!”

...

Lúc trong phòng sinh vang lên tiếng khóc oa oa, cuối cùng Nhã Lan mới có thể thả lỏng một chút, bác sĩ đỡ đẻ nhanh chóng đi ra: “Hai mẹ con đều bình an, chúc mừng đã sinh được một cô tiểu thư.”

“Sinh rồi, sinh rồi, cuối cùng cũng sinh rồi.” Lý Tiên Tiên vui sướng đến mức nhảy lên, không quan tâm đến những thứ khác, xông vào phòng sinh.

“Nhã Lan, Nhã Lan.” Khi Nhã Lan định đi vào phòng sinh, nhìn thấy Lãnh Mạn Nguyên đang vội vàng chạy đến: “Em không sao chứ, có bị thương ở đâu không.”

Lãnh Mạn Nguyên kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới, thấy cô không sao mới yên tâm.

“Không phải là em, là chị hai, chị ấy sinh rồi!”

Mặt Nhã Lan nở nụ cười ngọt ngào, vừa rồi cô không ngừng nhận lỗi với Lý Tiên Tiên, khuôn mặt còn đầy nước mắt, giờ đây, tất cả đã biến thành cảm động.

“Ông xã, cảm ơn anh lúc nào cũng quan tâm đến em.”

“Đây không phải là việc nên làm sao? Ông xã không quan tâm thì ai sẽ quan tâm đến em đây?” Ở trong lồng ngực nóng ấm của Lãnh Mạn Nguyên, cô cảm thấy cực kỳ ấm áp.

Bên trong lại vang lên tiếng khóc trẻ con, thật vang, thật lớn.

Nhã Lan hơi nheo mắt lại, lười nhác nằm trong vòng tay của Lãnh Mạn Nguyên không muốn rời: “Nguyên, em cũng muốn sinh một đứa con gái.”

“Được, được, em muốn sinh con nào cũng được.” Trong giọng nói của Lãnh Mạn Nguyên tràn đầy sự yêu chiều.

Đúng lúc này, tiếng điện thoại đã cắt đứt giây phút đẹp đẽ của hai người. Nhã Lan hơi áy náy nhấn nút nghe máy, đầu bên kia truyền đến tiếng của Uyển Nhân.

“Uyển Nhân, là cậu à, cậu đi thật là lâu, hại tớ một mình thật cô đơn, sinh rồi sao?”

“Sinh rồi, là con gái.” Trong giọng nói của Uyển Nhân ở đầu bên kia không giấu được niềm vui sướng.

“Tốt quá, sau này con trai tớ có sự lựa chọn rồi.” Nhã Lan bắt đầu trêu đùa: “Phải rồi, các cậu về quê của Đại Hưng lâu như vậy, cậu vẫn khỏe chứ?”

“Rất tốt, bố mẹ của anh ấy rất chăm bọn tớ, ông bà không nỡ xa con cháu, đến khi con bé đầy tháng mới cho bọn tớ trở về.”

“Đã đầy tháng rồi cơ đấy.”

“Đúng vậy, ông bà rất tân tiến, biết đây là con của Thành Kiên Vỹ nên đồng ý cho con bé mang họ Thành, gọi là Thành Thành. Hi vọng sau này con bé thành thật đáng tin cậy, cũng hi vọng nó vạn sự thành công.”

“Cái tên rất hay.” Nhã Lan khen ngợi.

“Bọn tớ về đến nhà rồi, khi nào gặp nhau.”

“Cái đó thì chưa được nhưng tớ sẽ nhanh chóng trở về.” Nhã Lan nói chuyện điện thoại xong, vẻ mặt tươi cười, chạy vào phòng sinh.

Chị hai nằm trên giường, có vẻ vẫn còn yếu, trên mặt tràn đầy sự vui sướng, một em bé mập mạp nằm ở bên cạnh, mắt nhắm chặt còn miệng nhỏ xinh thì hơi động đậy, khỏi phải nói đáng yêu như thế nào.

Lý Tiên Tiên vừa nắm tay chị hai vừa chơi đùa với em bé nằm bên cạnh, hắn lần đầu được làm bố, trên mặt tràn đầy hạnh phúc.

“Thật đáng yêu.” Nhã Lan bế con bé lên, so sánh: “Đôi mắt giống chị, cái miệng nhỏ giống anh rể, làn da trắng trẻo mềm mại này giống chị, a, một em bé thật xinh xắn, sau này nhất định sẽ tìm được một người chồng đẹp trai.”

“Nó vẫn còn bé mà.” Chị hai nhẹ nhàng chế giễu cô, trong phòng lập tức tràn ngập tiếng cười.

...

Trên đường về nhà, Lãnh Mạn Nguyên nhẹ nhàng ôm Nhã Lan đang rất phấn khích, nghe cô không ngừng miêu tả con của Nhã Thanh, lại tưởng tượng về con của Uyển Nhân: “Cũng không biết Tiên Như sinh con chưa, sinh con gái hay con trai, thật muốn biết quá đi mất.” “Nói cho em một tin tốt, có muốn nghe không?” Lãnh Mạn Nguyên khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, không nỡ rời.

“Còn có tin gì tốt nữa, những tin này đã khiến em chưa tiêu hóa hết đây này.”

“Nếu đã vậy thì thôi.” Lãnh Mạn Nguyên thu tay về, ôm trước ngực, im lặng.

“Không được, không được.” Nhã Lan không quan tâm việc vẫn còn đang ở trên xe, leo lên người của Lãnh Mạn Nguyên, không ngừng xin anh nói ra.

“Hôn anh một cái, anh sẽ suy nghĩ.” Lãnh Mạn Nguyên đưa mặt ra trước mặt cô.

“Đằng trước... còn có người.” Nhã Lan ngại ngùng nhìn lái xe ở phía trước.

“Vậy thì anh không nói nữa.” Lãnh Mạn Nguyên quyết định nhắm mắt, giả vờ ngủ.

“Đừng mà, em hôn còn không được sao?” Nhân lúc lái xe không để ý, Nhã Lan nhanh chóng hôn nhẹ lên mặt anh.

“Đây là muỗi cắn à? Em cũng tiện quá đi. Không tính!” Rõ ràng Lãnh Mạn Nguyên không dễ dàng bỏ qua cho cô, anh lắc đầu, chỉ vào môi mình: “Hôn ở đây.”

“Anh... háo sắc!” Miệng Nhã Lan chu lên, khuôn mặt đỏ bừng, cứ bị bắt làm những chuyện như thế này, cô phải phản kháng.

“Em không đồng ý thì anh hôn cũng được.” Cuối cùng Lãnh Mạn Nguyên nhượng bộ một bước, cái này cũng được, Nhã Lan đưa khuôn mặt nhỏ nhắn ra, để trước mắt anh.

Lãnh Mạn Nguyên chỉnh cho mặt cô ngay ngắn lại, khiến cho đôi môi đỏ mọng kia đối diện với môi mình: “Thật đẹp.”

Cánh môi mềm mại đặt lên đôi môi mỏng gợi cảm của anh, khi Nhã Lan muốn tránh ra thì tay của anh đã đặt lên eo cô, ôm chặt cô vào ngực.

Nụ hôn kia lúc đầu nhẹ nhàng như chuồn chuồn đạp nước, một lát sau lại càng sâu hơn, đầu lưỡi đi vào trong miệng của cô, quấn lấy lưỡi cô, hút lấy sự ngọt ngào.

Nhã Lan hưởng thụ nụ hôn dịu dàng này, quên cả sự có mặt của lái xe, chủ động kéo cổ anh, miệng phát ra tiếng rên khe khẽ.

“Được rồi, cứ như vậy thì anh sẽ không nói ra được tin tốt.” Lãnh Mạn Nguyên cố gắng rời khỏi môi của Nhã Lan, trong mắt rõ ràng hiện lên sự ham muốn.

Lúc này Nhã Lan mới phát hiện ra sự phóng túng của bản thân, mặt đỏ bừng, muốn lui sang một bên.

“Đừng nhúc nhích.” Lãnh Mạn Nguyên căng thẳng nói, cô đang dùng tư thế nhạy cảm nhất ngồi trên đùi của anh.

“Như vậy... thật không tốt.” Nhã Lan giãy giụa người, mặt của Lãnh Mạn Nguyên tự dưng đỏ lên.

“Nếu không muốn anh xử em ngay lập tức thì hãy ngoan ngoãn ngồi yên cho anh!” Nhã Lan nghe thấy những lời này, cảm thấy không ổn, mặt đỏ bừng ngồi ở đó, cẩn thận nhìn lái xe ở đằng trước, may mà anh ta không có biểu cảm gì.

Lãnh Mạn Nguyên kéo kính ngăn cách lên, chặn lại tầm nhìn của phía đằng trước.

“Tin tức tốt, còn muốn nghe không?”

“Muốn.” Cô ngoan ngoãn gật đầu.

“Mẹ nói tháng sau sẽ đưa tự Nguyên về nước.”

“Thật không? Tốt quá rồi.” Nhã Lan nhất thời phấn khích không biết phải làm sao, liền hôn tới tấp lên mặt của Lãnh Mạn Nguyên.

Lãnh Mạn Nguyên tiện thể ôm lấy eo cô, ép chặt thân thể mềm mại của cô vào người mình: “Em yêu, anh muốn em.”

“Không được, không được... em còn phải... ơ...” Cô còn chưa nói xong, cái miệng nhỏ nhắn đã bị ngậm lấy, Lãnh Mạn Nguyên giống như người khát nước lâu ngày, mặc sức hôn cô.