Tổng Tài Tôi Hung Dữ

Chương 197: Cố ý nhằm vào cô




“Hình như hai người cãi nhau rất căng.” Nhã Lan cảm thấy xấu hổ vì bản thân đã nghe trộm, nhưng là bạn bè, cô không kìm được mà hỏi.

“Ồ. Cô đều nghe thấy cả rồi?” Khuôn mặt ngượng ngùng của Ẩn Hạo lập tức được che lấp bởi nụ cười.

“Tôi… ực… không… nghe được chút ít.” Cô suy nghĩ một lúc, sau đó thành thật trả lời.

“Cũng không có gì, tôi cảm thấy tôi và Tiên Như có thể ở bên cạnh nhau, còn cô ấy thì luôn cho rằng tôi chỉ là diễn kịch, không hề thật lòng với cô, hoặc có thể cô ấy đang viện cớ để từ chối tôi, có lẽ cô ấy vẫn còn tình cảm với Lãnh Mạn Nguyên của cô.” Ẩn Hạo nửa đùa nửa thật, còn Nhã Lan ngượng ngùng cười trừ, trong lòng thật sự lo lắng chuyện Nghê Tiên Như chưa dứt tình cảm với Lãnh Mạn Nguyên.

Cô ấy bây giờ xem ra đã lý trí hơn rất nhiều, dường như đã hoàn toàn chấm dứt mối quan hệ với Lãnh Mạn Nguyên, có điều, giờ cô không chấp nhận Ẩn Hạo, nên cũng không biết thế nào nữa.

Vừa lo lắng cho bản thân mình, lại bắt đầu thấy tò mò với Ẩn Hạo.

“Anh có tình cảm với cô ấy từ khi nào vậy? Lúc trước hai người tuy có quen biết, nhưng quan hệ lại rất lạnh nhạt.”

“Không biết, có thể tình yêu lớn dần trong cuộc sống hằng ngày.” Mái tóc cool ngầu mang theo nụ cười bất lực của Ẩn Hạo: “Con người Tiên Như tuy nhìn bề ngoài luôn ngạo mạn, ngông cuồng, có năng lực, có thủ đoạn, vô cùng kiên cường, nhưng tiếp xúc lâu mới phát hiện, trái tim cô yếu đuối hơn ai hết, cô cũng cần được quan tâm được bảo vệ. Dần dần, càng muốn quan tâm cô, bảo vệ cô, đến cuối cùng, chính là có suy nghĩ muốn che chở, chăm sóc cô. Tôi như vậy, có phải là rất kỳ lạ?”

“Không, không hề.” Nhã Lan cảm động trước lời nói của Ẩn Hạo, sắc mặt cô cũng dần phấn khích. Nghê Tiên Như và Ẩn Hạo, hai người họ có lẽ một cặp xứng đôi nhất.

“Thật đó, khoảng thời gian này được tiếp xúc với cô ấy, tôi phát hiện, con người cô ấy yếu đuối hơn ai hết, cô ấy là trẻ mồ côi, sợ người khác chỉ trích, chê cười, sợ không bẳng được người khác, nên cô không ngừng cố gắng, không ngừng muốn đạt được càng nhiều sự chú ý. Đây không phải là lỗi của cô, là hoàn cảnh đưa đẩy, Nhã Lan, cô sẽ tha thứ cho cô ấy chứ?”

“Đương nhiên, giữa chúng tôi không hề có thù hận, không tồn tại việc tha thứ hay không tha thứ.” Đôi mắt Nhã Lan phát sáng: “Thật sự hi vọng cô ấy sẽ chấp nhận anh.”

“Chắc sẽ nhanh thôi.” Ẩn Hạo dường như đang suy nghĩ gì đó mà nói, lát sau, ánh mắt dừng trên người cô, “Muộn vậy rồi còn đến chỗ tôi, chắc không chỉ là đơn thuần đến thăm tôi đâu nhỉ, nghĩ lại, tôi cũng không có sức quyến rũ lớn đến vậy.”

“Ờ… tôi…” Câu nói đùa của Ẩn Hạo khiến cô đỏ mặt, “Thật sự, có chuyện tìm anh.”

“Vậy thì tìm chỗ nào đó ngồi nói chuyện đi.” Ẩn Hạo ân cần chỉ tay về quán cà phê phía xa, nơi đó thời điểm này rất đông khách.

“Được.” Nhã Lan gật đầu, suy nghĩ xem nên bắt đầu câu chuyện như thế nào, bước chân đã theo kịp Ẩn Hạo.

“Đúng rồi, Tiên Như sao lại xuất hiện ở đây?” Nhã Lan vẫn chưa nghĩ ra nên mở lời thế nào, chỉ đành nói ra những vấn đề vô vị.

“Giúp tôi.” Ẩn Hạo trả lời ngắn gọn, thấy đôi mắt mở to nghi hoặc của Nhã Lan dừng trên nền đất, lại nói tiếp, “Những người đàn ông quen trước đấy đến tìm tôi, phiền chết đi được, bọn họ hoàn toàn không tin tôi đã không…hực, cô biết đấy, tôi không còn thích đàn ông nữa, để những người này không đến làm phiền đành nhờ cô ấy ở nhà tôi vài ngày.Cô ấy cho rằng có thể lấy việc này để trả ơn tôi, trả ơn chuyện tôi đã giúp cô giải vây khỏi đám phóng viên, nên đồng ý. Đúng lúc, hôm nay vừa cắt đuôi được một tên phiền phức, nên tôi tỏ tình với cô ấy, rồi cô chạy ra đây.”

Bất lực buông thõng hai tay, Nhã Lan nhìn thấy sự thất vọng từ khuôn mặt anh ta.

“Không sao đâu, tôi tin tấm lòng chân thật của anh sẽ làm rung động được trái tim cô ấy” Nhã Lan nói chân thành, vô cùng mong muốn thấy hai người họ nắm tay nhau đi hết quãng đường còn lại.

“Mong là vậy!”

Mải nói chuyện, hai người cũng đã đi vào một quán cà phê, ngồi một góc yên tĩnh của quán. Trong quán cà phê, đang phát bài My heart will go on của Celine Dion, giai điệu của bài đó rất buồn, như đang vừa khóc vừa tâm sự, như dải tơ lụa mềm mại du dương trên làn da, lại như dòng nước lạnh buốt, vuốt ve thân thể.

Giọng hát nhẹ nhàng đặc trưng như đang gọi người yêu vậy, lại như đôi tay dịu dàng vuốt ve đôi lông mày, lại càng giống với ánh mắt dịu dàng nhìn người mình yêu, Nhã Lan rất nhanh chìm đắm trong bài bài hát này.

“My heart will go on, (trái tim thổn thức cùng anh), every night in my dream (hằng đêm trong giấc mơ của em), I see you i feel you (nhìn thấy anh, cảm nhận được anh), That is how I know you go on (Đó là khi em biết anh)…”

“Cô muốn uống gì?” Giọng nói của Ẩn Hạo kéo cô ra khỏi giai điệu du dương ấy, thấy khuôn mặt anh tuấn trẻ trung của anh, cười ngượng ngùng. “Cho tôi một cốc cà phê Americano đi.”

Nước Mỹ có tự Nguyên đáng yêu, có Lãnh Mạn Nguyên mà cô đang nhung nhớ, cô gần như đã buột miệng nói ra.

Ẩn Hạo gọi một cốc cà phê Nam Phi, còn gọi thêm chút đồ ăn, rồi thanh toán.

“Bài hát này rất hay!” thấy Nhã Lan lại chìm đắm trong ca khúc đó, anh nhẹ giọng hỏi. Nhã Lan chỉ gật đầu, cô nhớ lại những ngày tháng vui vẻ bên cạnh Lãnh Mạn Nguyên, cũng êm dịu giống như bài hát này vậy: có anh sẽ chẳng điều gì khiến em sợ hãi, và em biết rằng trái tim em luôn xao động, chúng ta sẽ mãi mãi bên cạnh nhau, và hình bóng của anh sẽ mãi trong trái tim em.

Trời ơi, Nguyên, bây giờ anh đang ở đâu?

“Sao vậy? Không vui sao?” Thấy sắc mặt Nhã Lan lộ rõ vẻ u sầu, Ẩn Hạo lo lắng hỏi.

“Ồ, không sao, tôi đến là vì…”

Nhã Lan nói xong sắc mặt của ẩn Hạo liền nặng trĩu.

“Tôi biết việc này rất khó, nhưng bố mẹ Thành Kiên Vỹ họ…”

“Tôi hiểu.” Ẩn Hạo chăm chú nghe cô nói. “Thế này đi, tôi sẽ cố hết sức giúp cô nghe ngóng, cùng lúc sẽ thúc dục bên phía công an tăng cường tìm kiếm, có lẽ rất nhanh sẽ có kết quả.”

“Cảm ơn.” Nhã Lan thật lòng cảm ơn, Ẩn Hạo nheo mắt.

“Chúng ta là bạn mà, không cần khách khí như vậy. Vẫn chưa làm lành với Lãnh Mạn Nguyên sao?”

Nhã Lan lắc đầu, mới nói: “Anh ấy sang Mỹ rồi.”

“Nếu cần thiết, tôi có thể ra mặt, đừng quên, khi cô cô đơn vẫn còn người bạn như tôi nhé, chuyện của cô cũng là chuyện của tôi! Hả?”

Nhã Lan nghe thấy vậy rất cảm động, rưng rưng nước mắt, liến thoáng gật đầu.

“Được rồi, về sớm một chút, uống nhiều cà phê sẽ mất ngủ đó, tôi tiễn cô.” Ẩn Hạo vô cùng chu đáo, nhìn lướt qua chỉ uống có vài ngụm cà phê, liền ra hiệu đi về.

Vậy thì quá tốt rồi, giải quyết được vấn đề khó, trong lòng cô cũng nhẹ nhõm hơn, cũng có có chút mệt mỏi nên để anh đưa về nhà.

“Nhã Lan?”

Nhã Lan mở mắt, mới nhận ra mình đã ngủ trên xe của anh ta.

“Ồ, đến rồi à?” Phía trước là cổng chính của nhà họ Lãnh, không sai, đến nhà rồi.

“Về đi, nghỉ ngơi cho tốt, đừng nghĩ ngợi nhiều!” Ẩn Hạo dịu dàng vẫy tay, Nhã Lan gật đầu rồi đi về phòng.

Nhã Lan không thể không thừa nhận, bà Thành là một người rất khó chiều, vô cùng kén chọn, vô cùng hà khắc, mọi người làm trong nhà đều bị bà mắng, hơn nữa lời nói rất cay nghiến, tổn thương người khác.

“Người làm như cô, lại dám chả treo với chủ, đúng là không biết tự lượng sức mình, lập tức đuổi việc cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy mặt cô nữa!” Một người làm bị bà mắng trong khi đang giận, có nhỏ tiếng nói lại vài câu nên nhận lại kết cục như vậy.

“Cô chủ, cô biết đó, tôi trước giờ làm việc không hề lười biếng, từ sáng sớm, tôi bận tới bận lui, rót nước pha trà, bưng nước ngâm chân cho bà ấy, vậy mà bà vẫn nói tôi lười, không cho tôi nghỉ ngơi lấy một phút đồng hồ.” Ôm một bụng ấm ức, chị Lưu chăm chỉ nhất nhà họ Lãnh than khổ.

“Được rồi, không sao đâu, chị lui xuống trước đi.” Đứng đối diện bà Thành, Nhã Lan nhỏ giọng nói.

“Lui xuống, lui đi đâu! Cô không nghe thấy lời tôi nói hay sao? Thứ người làm không biết trên biết dưới, phải đuổi việc!” Bà Thành ngồi trên sofa, hai tay với bộ nail sơn màu đỏ chót đan vào nhau, giận dữ, kiêu ngạo, hoàn toàn coi nhà họ Lãnh là nhà của mình.

“Bác gái, hay là như thế này, cháu tuyển một người mới cho bác, được không ạ.” Nhã Lan lảng sang chuyện khác, cho chị Lưu một cơ hội ở lại.

“Tôi nói rồi mà, người phụ nữ giống như cô, cả ngày chỉ biết đến dụ dỗ đàn ông, đâu có khả năng quán xuyến gia đình để người làm như vậy, không được cái tích sự gì, có đổi cũng vậy thôi! Đuổi việc cô ta đi, lại dám cãi lại chủ, giữ lại muốn tức chết tôi à!” Bà Thành nói chuyện như bà là người làm đúng vậy, hoàn toàn không cho chị Lưu một cơ hội.

“Việc này…” Nhã Lan khó xử.

“Cô chủ, cô đừng làm vậy, tôi cũng không làm sai chuyện gì mà.” Chị Lưu khóc lóc, kéo tay áo Nhã Lan.

“Đúng vậy, mẹ, chị ấy vốn cũng không làm sai gì, hơn nữa, đây cũng là chuyện gia đình của Nhã Lan, chúng ta không nên xen vào, được không ạ.”

Mấy ngày này Uyển Nhân cũng xin phép nghỉ học, dành thời gian bên cạnh ông Thành bà Thành.

“Như vậy không được, nếu đã để tôi sống ở đây, những chuyện tôi không vừa mắt là không được!” Bà Thành vô cùng ngang ngược.

“Bà làm vậy mà được à? Đúng là càng ngày càng quá quắt!” Đến ông Thành luôn chiều chuộng bà cũng không thấy vừa mắt, trách móc.

“Trời ơi, các người, bây giờ lại trở mặt với tôi, đúng là không có ai tốt cả, tôi vẫn nên đi tìm Vũ của tôi, sống với nó, Vũ ơi… con ở đâu…” Bà Thành kêu trời kêu đất.

Nhã Lan hết cách, chỉ đành âm thầm cho chị Lưu nghỉ phép một tháng.

Bà Thành dường như rất muốn gặp Thành Kiên Vỹ, cả ngày hỏi Uyển Nhân trên dưới mười lần thông tin của anh ta, Uyển Nhân sợ hãi, sợ bản thân nói gì sai, có lúc nghĩ ra được cớ gì đó lại không thống nhất với câu trước, thành ra mâu thuẫn, mỗi lần vậy đều khiến cô căng thẳng, khổ tâm không nói lên lời.

Đại Hưng luôn theo dõi, lo lắng trong lòng, lại không thể thể ra mặt, thậm chí đến an ủi cũng không được. Bà Thành có khái niệm đẳng cấp rất hà khắc, anh là tài xế kiêm vệ sĩ của nhà họ Lãnh, đương nhiên sẽ không có quyền nói chuyện, vì để giảm bớt phiền phức cho Uyển Nhân, anh luôn biết chừng mực, sẽ không xuất hiện.

Trong lòng lo lắng cho Uyển Nhân, lại vội vàng nhờ cậy Nhã Lan quan tâm cô nhiều hơn. Nhã Lan cũng ngầm hiểu, thành kiến của bà Thành đối với cô luôn không thay đổi, chỉ cần cô xuất hiện bà sẽ tìm một lý do nào đó để làm khó cô, ai cũng khuyên không được.