Tổng Tài Tôi Hung Dữ

Chương 196: Sao lại cãi nhau




“Cái này…” khuôn mặt Uyển Nhân đỏ bừng, nhìn sơn hào hải vị bày trong đĩa, thật sự tìm không ra vấn đề ở đâu.

“Tôi thấy bà đừng nên nói nữa, không phải những món ăn này đều rất ngon sao?” Ông Thành thuyết phục bà Thành.

“Hừm, trước đây tôi chưa từng ăn mấy thứ như này, đồ ăn rác rưởi này, bẩn răng tôi!”Khuôn mặt bà phủ đầy những nếp nhăn lộ rõ sự chán ghét, đôi mắt giống hệt Thành Kiên Vỹ ngang ngược nhìn Nhã Lan.

“Cái này… bác muốn ăn gì cháu sẽ cho người đi mua.” Nhã Lan thật sự hết cách, cẩn thận hỏi.

“Không cần đâu, không có khẩu vị.”

“Cái này…”

“Được rồi, tôi muốn nghỉ ngơi!” bà Thành không hề ý thức được hoàn cảnh hiện giờ của mình, một mực làm khó Nhã Lan, giống như thấy kẻ thù không bằng vậy.

“Vâng ạ, con lên với mẹ.” Uyển Nhân hỏi rõ số phòng rồi dìu bà Thành lên lầu, chỉ còn lại Nhã Lan và ông Thành ngượng ngùng dùng bữa.

“Xin lỗi, con người bà ấy là như vậy, miệng nói vậy nhưng trong lòng không để bụng đâu, cô đừng để ý.” Ông Thành hạ thấp bát đũa, thấp giọng xin lỗi.

Ngược lại Nhã Lan lại cảm thấy ngại ngùng, vội vàng nói: “Đâu có, đâu có, bác đừng nghĩ nhiều, bác gái chỉ bảo thanh niên chúng cháu cũng là điều nên làm mà.”

Thiếu bà Thành, không khí trên bàn ăn dịu êm đi rất nhiều, trải qua khoảng thời gian ngại ngùng, Nhã Lan phát hiện, ông Thành là người giản dị dễ gần, hơn nữa cũng là người học rộng hiểu sâu, nói chuyện cùng với ông rất vui vẻ.

“Hồi đó khi chúng tôi vừa đến Úc, bà ấy cũng là một người vô cùng mộc mạc, đến bộ quần áo hơi đắt thôi bà cũng không nỡ mua. Bà ấy luôn nói sẽ để toàn bộ số tiền bà có để đầu tư làm ăn, bà cũng là người rất tự lập, một mình nuôi dưỡng Vũ, vất vả mấy cũng không than vãn nửa lời.” Ông Thành kể lại từng chút cuộc sống của họ bên Úc, và cả câu chuyện lập nghiệp, tiện đó cũng kể chuyện của bà Thành.

“Hồi đó, bà ý thật sự rất đơn thuần, nhưng lại vô cùng kiên cường, cùng tôi chịu bao khổ cực đáng cay, những lúc chuyện làm ăn không tốt, đến cơm ăn cũng là một vấn đề, bà ấy không những không phàn nàn mà luôn bên cạnh an ủi tôi, động viên tôi, tiếp thêm động lực, tự tin để tôi có thể lăn lội trên thương trường, có thể nói, mục đích lập nghiệp của tôi chính là để báo đáp bà ấy.”

“Sau này, sự nghiệp thành công, tôi muốn giảm bớt gánh nặng giúp bà ấy, khi con lớn hơn một chút, không những mời bảo mẫu mà còn mua cho bà rất nhiều quần áo giày dép và mỹ phẩm. Hồi đó sự thấu hiểu của bà dành cho tôi luôn làm tôi có cảm giác như đang nợ bà vậy, vì thế trong cuộc sống, tôi rất phóng khoáng với bà ấy, đây cũng là lý do hình thành nên tính cách của bà ấy hiện giờ. Tối nay có nhiều chỗ không phải, thật sự xin lỗi cô.”

“Không có gì đâu.” Nhã Lan cười rồi trả lời, từ sâu trong đáy lòng cô nói ra câu nói này. Câu chuyện của bố mẹ Thành Kiên Vỹ khiến cô vô cùng cảm động.

Trong lúc hai người ăn gần xong thì Uyển Nhân đi xuống, tâm trạng của cô vô cùng nặng nề, nhăn nhó cau mày. Đã xảy ra truyện gì sao? Cô vừa đi xuống, Nhã Lan đã phát hiện có gì đó không đúng, đoán già đoán non, nhưng ông Thành đang ngồi đây nên không tiện hỏi.

“Ăn thêm chút nữa đi, vẫn còn nhiều thức ăn lắm.” Nhã Lan hỏi.

“Không cần đâu.” Uyển Nhân kiệm lời, lắc đầu từ chối.

“Bọn trẻ các con nói chuyện đi, bố thấy căn nhà này thiết kế tương đối cẩn thận, muốn đi xem một chút.” Ông Thành nói xong liền rời khỏi đó.

“Sao vậy?” Ông Thành vừa rời đi, Nhã Lan liền hỏi.

“Mẹ anh ta hi vọng tớ có thể nhanh chóng tìm được Vũ, và cùng về Úc với họ.”

Sắc mặt Nhã Lan tối sầm lại, vấn đề này một lời khó có thể giải thích, chưa kể đến truyện Thành Kiên Vỹ đã trở thành một kẻ điên không có tính người, bây giờ anh ta sống hay chết vẫn chưa rõ ràng, căn bản không thể tìm được.

Nhã Lan nói ra những khó khăn, Uyển Nhân chỉ khẽ gật đầu.

“Tớ hỏi bà ấy sẽ ở đây bao lâu, bà ấy nói sẽ đợi chúng tớ, sau đó sẽ trở về, có nghĩa là, chuyện của Thành Kiên Vỹ chưa được giải quyết, bà ấy nhất định sẽ không rời đi.”

Uyển Nhân vô cùng phiền muộn, ngồi trên ghế, sắc mặt tối tăm u ám.

Thật sự rất phiền phức, Nhã Lan tạm thời không nghĩ ra được cách nào, hai người yên tĩnh ngồi trước bàn ăn, đối mặt với một bàn thức ăn ngon nhưng không hề có chút khẩu vị.

Miễn cưỡng an ủi Uyển Nhân một lúc, rồi hai người cùng đi dọn dẹp.

Nhã Lan trở về căn phòng trống rỗng, đối mặt với bức tường trắng xóa, nỗi lo âu trong lòng lại dâng lên. Thành Kiên Vỹ không rõ tung tích, bố mẹ anh ta lại đích thân đến tìm, nên làm thế nào cho đúng đây? Nếu đợi không được Thành Kiên Vỹ, bọn họ sẽ làm thế nào? Ở đây vô thời hạn sao? Cứ như vậy họ sớm muộn cũng sẽ biết được chuyện của con trai mình.

Nếu Thành Kiên Vỹ còn sống thì tốt, ít nhất bọn họ có chỗ để dựa dẫm, nếu chết rồi…

Nhã Lan không dám nghĩ tiếp, truyện Thành Kiên Vỹ còn sống sẽ là mối đe dọa của cô, của Uyển Nhân và rất nhiều người khác, nhưng anh ta chết lại là một đả kích lớn đối với đôi vợ chồng này.

Nghĩ ngợi một lúc lâu, Nhã Lan vẫn là không đành lòng nhìn bố mẹ Thành Kiên Vỹ khổ sở chờ đợi, cô quyết tâm nghĩ cách để tìm Thành Kiên Vỹ.

Giá như Nguyên có ở đây thì tốt, mặc dù trong lòng có chút để ý nhưng lại không biết làm thế nào để bắt đầu, cô lại lần nữa nhớ Lãnh Mạn Nguyên. Anh đi Mỹ cũng đến nửa tháng rồi, những ngày này anh như mất tích vậy, không chút tin tức gì. Nhã Lan cũng đang lo lắng nhưng lại không dám thể hiện ra trước mặt mọi người.

Ban ngày làm việc gì cũng không có tâm trạng vui vẻ để làm, đến đêm, đối mặt với sự cô đơn bất tận, đoán già đón non những việc Lãnh Mạn Nguyên đang làm. Liệu có phải Lãnh Mạn Nguyên không cần cô nữa, nếu không, cũng sẽ không lâu vậy chưa gọi điện cho cô.

Sợ hãi lo lắng, cô không ngừng thuyết phục bản thân, Lãnh Mạn Nguyên yêu cô, tuyệt đối không từ bỏ cô.

Những suy nghĩ mâu thuẫn này dằn xé nỗi lòng cô, khiến cô lúc vui vẻ, lúc lại buồn bã, lúc cười tươi, lúc lại ủ rũ, dằn vặt u buồn đến cực độ.

Bây giờ, cô càng nhớ anh, hận rằng anh không thể lập tức xuất hiện trước mặt cô, những lúc gặp khó khăn, anh chính là điểm tựa của cô.

Nếu anh ở nhà thì tốt. Nhã Lan không biết đã tự hỏi câu hỏi này bao nhiêu lần rồi, cô nhớ vẻ mặt cương nghị đẹp trai của Lãnh Mạn Nguyên. Nếu anh có ở đây, chuyện này chắc chắn chỉ là chuyện nhỏ, cho dù không muốn nhưng chỉ cần cô làm nũng anh sẽ mềm lòng ngay, đừng nói là tìm thấy Thành Kiên Vỹ, cho dù là hái trăng trên trời anh cũng sẽ đồng ý.

Bây giờ anh vẫn ổn chứ? Sống bên Mỹ có quen không? Công việc có bận quá không? Có khó giải quyết không? Ăn có ngon miệng không?

Mọi tâm sự của Nhã Lan đều xoay quanh Lãnh Mạn Nguyên, sau trời sáng, cô bấm số điện thoại của công ty Lãnh Mạn Nguyên.

“Xin chào?” Một giọng nói ngọt ngào vang lên.

“Xin chào.” Nhã Lan do dự một lúc. “Lãnh… tổng tài có ở đó không?”

Cô không muốn người khác biết mối quan hệ của cô và Lãnh Mạn Nguyên, nên xưng hô với chức danh của anh.

“Xin lỗi, Lãnh tổng tài gần đây không đến công ty, tôi là thư ký của anh ấy, cô có cần tôi chuyển lời giúp không? Hoặc là, trực tiếp gọi điện thoại riêng cho anh ấy, anh ấy vẫn mở điện thoại mà.” Thư ký nhiệt tình giúp cô giải quyết, Nhã Lan thất vọng gật đầu, nhẹ giọng nói: “Ồ, tôi biết rồi, không cần đâu, cảm ơn cô.”

Cúp máy, cô ngẩn ngơ nhìn chiếc điện thoại, vẫn không có dũng cảm bấm số điện thoại của anh.

Có thể anh đang làm việc, hoặc đang đàm phán một dự án rất quan trọng. Hoặc anh vẫn đang giận mình, nếu gọi qua đó, nhất định anh sẽ nói khó cô, cũng có thể, ang đang cùng người nào đó uống trà buổi sáng, sẽ rất ghét ai đó quấy rầy.

Vẫn là không nên gọi. Thu lại điện thoại, trong lòng cô trống rỗng, nhất thời không chú ý.

Ẩn Hạo!

Cái tên này đột nhiên xuất hiện trong đầu cô, có lẽ anh ta có thể giúp cô. Nhã Lan khó khăn đợi đến tám chín giờ tối, dự tính tầm đó là giờ anh ta tan làm mới bắt xe đến nhà Ẩn Hạo.

Cô không nói trước với anh, chỉ là muốn đến xem thái độ của anh ta như thế nào. Đứng dưới tầng của toà nhà chung cư, đếm số tầng, Ẩn Hạo sống ở phòng có ánh đèn sáng rọi, anh ta chắc đang ở nhà.

Lúc Nhã Lan chuẩn bị bước vào toà chung cư, thấy dưới ánh đèn là hai bóng dáng quen thuộc. Trong đó một người là Ẩn Hạo, còn người kia là người có vụ scandal tình ái với anh ta thời gian gần đây – Nghê Tiên Như.

Hai người họ dường như đang tranh luận gì đó, Ẩn Hạo vài lần kéo tay cô ta, nhưng lại bị cô ta đẩy ra.

Cô lại gần một chút, núp sau cây cổ thụ cách họ không xa, giọng nói của Ẩn Hạo vang lên.

“Anh không quan tâm những chuyện này, em nên tin tưởng anh, con người anh một khi đã nghiêm túc với việc gì thì tuyệt đối sẽ không coi nó là trò đùa, đặc biệt là chuyện tình cảm.”

“Hạo, em tin anh rất nghiêm túc với công việc, rất có trách nhiệm với cuộc sống, nhưng trong tình yêu, em thật sự không thể chắc chắn tình cảm của anh. Hay là anh chỉ nhất thời cảm nắng, cũng có thể đó là tình cảm đồng nghiệp!” Nghê Tiên Như kịch liệt phản bác.

Bọn họ vì truyện gì mà cãi nhau thành ra như vậy, thậm chí đến ánh mắt của người đi đường cũng không quan tâm! May mà, sống ở khu chung cư này đều là người có tiền, không hề thích lo mấy truyện bao đồng.

“Tiên Như, tại sao em cứ dùng ánh mắt đó nhìn anh vậy! Em nên thử quen anh lại từ đầu, hiểu anh, anh không phải là Ẩn Hạo của trước đây rồi.”

“Nhưng, em vẫn… không còn cách nào khác.” Nghê Tiên Như bỗng nhiên thương cảm, bất lực lắc đầu.

“Tiên Như, xin em hãy tin anh.” Bàn tay của Ẩn Hạo đặt trên hai vai cô, ánh mắt say đắm và chân thành.

“Em…” Nghê Tiên Như dường như đã mềm lòng, đỉnh đầu cô đối mặt với Ẩn Hạo, từ đầu đến cuối không muốn ngẩng lên.

“Tiên Như.” Ẩn Hạo nâng cầm cô lên, nhưng cô quay đầu, tránh né anh.

“Xin lỗi, em… vẫn… không làm được, chuyện này để sau đi, em về đây.” Nghê Tiên Như quay người chạy về phía cửa chính, Ẩn Hạo không đuổi theo, chỉ mở to mắt nhìn cô bắt xe, cô đơn rời đi.

Mình có nên xuất hiện không? Nhã Lan cảm thấy Ẩn Hạo tâm trạng không được tốt, anh u sầu bước đi, quay người đi về phía chung cư.

“Ẩn Hạo!” Bước lên một bước, Nhã Lan đứng ở một con đường nhỏ, gọi anh.

Ẩn Hạo nghe thấy ngoảnh đầu lại, trước là ngạc nhiên, sau đó kẽ cười trêu đùa nói: “Tôi còn tưởng là ảo giác, không ngờ lại thật là cô. Cố tình đến thăm tôi sao?”

“Ừm, coi… là vậy đi.” Nhã Lan tạm thời cất nỗi phiền lòng của mình sang một bên, cô chỉ tay về hướng Nghê Tiên Như vừa rời đi, hỏi: “Hai người… sao lại cãi nhau vậy?”

Ẩn Hạo lặng im một lúc, lại khẽ cười: “Không có gì.” Anh trả lời qua loa, từ câu trả lời đó Nhã Lan nghe ra được tiếng lòng nặng nề của anh, không có gì của anh chính là có gì, hơn nữa là truyện rất phiền phức.