Tổng Tài Tôi Hung Dữ

Chương 18: Quen biết năm đó




Nhã Lan dường như cũng hiểu, cô không hề tỏ ra ngạc nhiên, không một chút nào, trái tim cô dường như đã không còn dễ bị kích động bởi hỉ nộ ái ố, trái tim cô của bây giờ giống như của một người đã già nua.

Cô nắm lấy tay của Thành Kiên Vỹ, ngăn lại sự tự giày vò của hắn.

“Anh Kiên Vỹ, anh đi đi, có nhiều chuyện mà không nói rõ được đâu....”

Cô không muốn nói cho hắn sự bất lực của bản thân mình, nếu như hắn coi cô như một cô gái ham tiền, tham giàu sang phú quý thì đó là điều tốt nhất.

Thành Kiên Vỹ giật tay ra nắm lấy tay cô, hắn đặt tay cô lên môi mình, dùng đôi môi ấm nóng của hắn hôn lên tay cô.

Cô muốn rút tay về nhưng hắn nắm lại càng chặt hơn.

“Anh Kiên Vỹ, quanh đây có rất nhiều người, để bọn họ nhìn thấy thì không hay chút nào đâu.” Cứ coi như để cho anh nghĩ rằng cô đang vì bản thân cô đi.

“Nhã Lan, không....một hồi chuông cảnh báo vang lên, bọn họ đứng ở cửa sắt lâu quá khiến cho cánh cửa tự động phát ra tín hiệu báo động.”

Có người đang từ phía trong chạy về phía hai người bọn họ.

“Thành Kiên Vỹ, anh đi đi, đừng đến phá vỡ hạnh phúc của em nữa.” Nhã Lan cố kìm nén cơn đay cuối cùng cô cũng giật tay mình ra, cô muốn trước khi mọi người chạy tới thì cô có thể rời xa khỏi hắn.

Thành Kiên Vỹ vẫn đứng ôm chặt lấy cánh cửa và gọi tên cô, cảnh vệ ở phía ngoài đã kịp chạy tới kéo anh đi. Nhã Lan nhắm chặt mắt lại, cô cố gắng để những bước chân của mình trở nên vững chắc hơn.

Thành Kiên Vỹ, em xin lỗi, nhưng mong anh hãy tha thứ cho em, và tìm được một người đối xử tốt với anh hơn em.

Lúc này nước mắt đã lăn dài trên má, cô đưa tay lên lau đi, lúc này bác Trương đang đứng ngay trước mặt cô với vẻ mặt đầy nghi ngờ.

“Chỉ là một người hỏi đường thôi.” Cô sải bước đi ngang qua bà Trương và chạy thẳng về phía đại sảnh.

...............

Ánh trăng sáng vằng vằng len lỏi qua rèm cửa chiếu vào phòng. Nhã Lan không bật đèn, cũng chưa thay quần áo, cô nằm xoài trên giường, hướng mắt nhìn về vầng trăng tròn vành vạnh như đang treo lơ lửng trên cành cây kia.

Việc Thành Kiên Vỹ tìm đến cô giống như một viên đá đè lên trái tim đang bình lặng của cô, từ trước tới giờ cô luôn biết rằng anh thích cô, tuy là anh chưa từng nói ra.

Cô quen biết anh từ những năm tốt nghiệp cấp hai, thời gian đó cô đang tìm một công việc vào thời điểm nghỉ hè, nhưng vì vẫn còn đang trong độ tuổi thiếu niên nên không có một đơn vị nào dám nhận cô.

Khi mà hai chân mỏi rã rời, cô đang ở trước một studio ảnh, ở đó dán một tờ giấy tuyển người, muốn tuyển vài người làm trợ lý cho thợ chụp ảnh. Nhã Lan do dự một lát, cô biết, chỉ cần nói ra tuổi thật thì cô lập tức sẽ bị từ chối, vậy thì có nên thử không?

Đã bị tới mười mấy đơn vị từ chối, lúc này đây cô cũng chẳng có hi vọng gì nữa.

“Em gái à, đang tìm việc à?” một chàng trai với vẻ mặt sáng sủa đứng trước mặt cô, trên vai còn vác một bộ chân máy ảnh, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai, chàng trai đang nở nụ cười với cô. Thân hình cao lớn của hắn dường như đang che nắng giúp cô cô, mọi mệt mỏi trong cô lúc này đã hoàn toàn biến mất.

Cô gật đầu, như vậy coi như là đồng ý.

“Vào đây đi, anh đang thiếu một trợ lý.” Chàng trai khách sáo mời cô vào trong phòng chụp ảnh.

Đúng như cô nghĩ, khi ông chủ biết được cô mới có 14 tuổi thì đã quả quyết từ chối. khi cô đi ra với khuôn mặt bình thản, chàng trai với khuôn mặt có vẻ hơi buồn, đột nhiên hai mắt hắn sáng lên như vừa nghĩ ra một điều gì đó.

“Em đợi một chút!” Anh quay đầu đi vào phòng làm việc, để lại mình cô đứng đó không hiểu chuyện gì, qua đi tầm khoảng 10 phút, chàng trai từ trong phòng làm việc bức ra mang theo nụ cười rất tươi: “Chúc mừng em, chính thức trở thành một thành viên của LV Studio, tên anh là Thành Kiên Vỹ, sau này em sẽ là trợ lý của anh.”

Trong vong 14 năm, đó là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự ấm áp của tình người, không ngờ, một người xa lại có thể mang lại cho cô cảm giác ấm áp như của một người thân, con tim băng giá của cô bắt đầu đập rộn ràng, mọi u ám trong lòng dường như được xua tan.

Cô trở thành trợ lý của hắn, một người không có kinh nghiệm như cô đã mang lại cho hắn không ít phiền phức, nhưng hắn vẫn luôn cười dịu dàng với cô và giải quyết từng chuyện một! Mùa hè năm đó cô đã rất vui.