Tổng Tài Tôi Hung Dữ

Chương 174: Có bằng lòng chết vì yêu tôi không




Hắn gần như hét lên bốn chữ cuối cùng, tay hắn đưa ra trước ngực, làm một động tác như đang cấu xé điên cuồng, như thể đã xé nát Lãnh Mạn Nguyên thành công. Thấy thế, Nhã Lan sợ hãi run lên không ngừng.

“Đừng!” Cô ngăn cản không chút nghĩ ngợi. Nguyên của cô đã bị thương rất nặng rồi, không thể lại bị thương thêm nữa! Đây là ý nghĩ duy nhất của cô, ý nghĩ này khiến cô cảm thấy vô cùng hoảng sợ trước hành động vừa rồi của Thành Kiên Vỹ, đồng thời lửa giận cũng bốc cháy hừng hực trong cô.

“Thành Kiên Vỹ, anh quay đầu lại đi, đừng tiếp tục như vậy nữa. Nếu cứ như vậy thì chỉ là hại người khác và hại chính anh mà thôi, anh có biết không?”

Thành Kiên Vỹ như không nghe thấy, hắn nháy mắt mấy cái, nhìn chằm chằm vào Nhã Lan khiến cô cảm thấy lạnh cả sống lưng, chân tay rét buốt. Sao ánh mắt của hắn lại lạnh lùng, tàn nhẫn, vô tình, đến thế? Nhã Lan không thể tin được hắn của bây giờ và anh Kiên Vỹ trong trí nhớ là cùng một người.

Hắn hạ thấp giọng xuống, nói nhẹ nhàng: “Anh biết vì sao em thích hắn, bởi vì hắn có tiền, Lan Lan, anh cũng có.” Nói xong hắn lấy 1 tập tiền trong ví da ra, đập hai cái trước mắt Nhã Lan rồi nói: “Anh bán công ty rồi, bây giờ anh đã có tiền, đủ để chúng ta ăn sung mặc sướng hai đời!” Dứt lời, hắn ném tiền lên không trung, những tờ tiền bay lượn lờ rồi rơi xuống đất một cách nhẹ nhàng, nằm trên mặt đất như đang chế nhạo, gai mắt một cách lạ thường.

Nhã Lan có cảm thấy chẳng còn gì để nói cả, Thành Kiên Vỹ trở nên khốn nạn như thế từ lúc nào?

Cô ép cơn giận trong lòng xuống, giọng nói nhỏ lại, nhưng ngữ điệu lại không ổn định: “Anh thật hèn hạ, dùng số tiền của cái công ty mà ba mẹ anh cực khổ cả đời mới kiếm được rồi coi như là của mình, anh không cảm thấy làm như vậy rất vô liêm sỉ sao?

Ha ha ha…

Thành Kiên Vỹ cười lớn, khuấy động màng nhĩ của Nhã Lan, cô cảm thấy đây chính là nụ cười của một con quỷ.

“Vô liêm sỉ? Cái gì gọi là vô liêm sỉ? Nghèo hèn mới là vô liêm sỉ. Em cho rằng tiền của Lãnh Mạn Nguyên thì sạch sẽ lắm sao? Cũng chỉ là lừa đảo, hãm hại nhau mà thôi!”

“Ít nhất anh ấy không hại ba mẹ mình!” Nhã Lan tranh luận, cô rất bất mãn khi Thành Kiên Vỹ cố tình hủy hoại danh dự của Lãnh Mạn Nguyên như vậy.

“Ba mẹ là cái gì chứ! Mạnh mẽ mới là chân lí cứng.” Hắn xoay người đi, nắm chặt quả đấm như thế có thể hủy diệt tất cả. Nhã Lan không thể tin được hắn có thể nói những lời tán tận lương tâm này một cách hùng hồn như vậy.

“Đi đi, tôi không muốn nói chuyện với anh nữa.” Cô đuổi hắn ta.

“Đây cũng là phòng của anh.” Thành Kiên Vỹ lại ngồi xuống chiếc ghế sô pha lúc đầu, nói rất đương nhiên.

“Vậy thì tôi đi.” Nói xong, Nhã Lan liền định mở cửa phòng rời đi.

“Em dám!” Thành Kiên Vỹ hét lên: “Em không sợ anh giết chết con Uyển Nhân đáng chết đó à?”

Bả vai của cô rút lại nhanh chóng, như vừa bị kim đâm phải. Đôi chân cô khựng lại rất lâu cũng không bước tiếp. Sắc mặt của Thành Kiên Vỹ dịu đi một chút, hắn chủ động tới trước mặt cô, bóp lấy vai cô: “Linh Linh, nghe lời anh, ngoan, anh sẽ cho em một cuộc sống giàu có, không kém gì so với Lãnh Mạn Nguyên, hãy tin anh.” Ánh mắt của hắn rất chân thành, nhưng lại không cảm động nổi Nhã Lan, ngược lại khiến cô càng thêm phản cảm.

Cô cố tình hất đầu sang một bên, không nhìn vào mặt hắn, hơi thở của hắn phun vào người cô khiến cô rất phiền não. Hắn động một chút là hắn cầm tiền ra để đong đếm tình cảm và hạnh phúc, lại càng khiến cô thấy phản cảm.

Cô giãy dụa bả vai, hất tay hắn ra rồi chủ động lùi sang một bên, ngồi xuống một cái ghế, đầu quay sang một bên khác, không muốn nhìn thấy hắn nữa.

“Anh đừng tưởng rằng có tiền là có thể mua được tất cả, ít nhất sẽ không mua được sự thật lòng.”

“Ai nói vậy? Tiền có thể mua được tất cả.” Hắn nói chắc nịch.

“Không đâu, anh nhìn đám thuộc hạ của anh đi, nếu anh không trả lương cao cho chúng, chúng sẽ bán mạng cho anh sao? Đừng nói là bán mạng, thậm chí chúng còn không thèm liếc nhìn anh.”

“Em nói bậy!” Thành Kiên Vỹ bỗng trở nên kích động, gân xanh trên trán hắn nổi lên, ánh mắt trợn ngược như có thể nhảy ra bất cứ lúc nào. Lời nói của Nhã Lan kích thích hắn, hắn không muốn tin tưởng sự thật này.

Hắn xoay người một phòng tại chỗ, ngẫm nghĩ một lát ngắn ngủi rồi nói vọng ra ngoài cửa: “Mang hai người phụ nữ tới đây cho tôi!”

“Anh định làm gì?” Ánh mắt mang địch ý của Nhã Lan bắn về phía hắn, muốn tìm được đáp án. Thành Kiên Vỹ ngồi ung dung trên sô pha, hắn châm một điểu thuốc, phun ra một hơi khói mới đáp từ từ: “Anh muốn để em thấy được, tiền có thể mua được tất cả, nhất là trái tim của phụ nữ.”

Hắn vừa dứt lời, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, có hai người phụ nữ ăn mặc nóng bỏng đứng ở đó.

“Ông chủ, ông gọi chúng tôi sao?” Một người phụ nữ mặc váy ngắn màu xanh dựa vào cửa, tạo thành một tư thế khiêu gợi, hỏi mềm mại.

Chiếc váy ngắn của cô ta không che được cái mông, chiếc quần lót màu đỏ hở ra một góc, chiếc quần đó là kiểu ren, có thể nhìn thấy cảnh đẹp bên trong, cô ta mang một chiếc quần tất lưới, như ẩn như hiện, cực kì quyến rũ.

Chiếc váy ngắn ấy cũng không che phần ngực, cô ta không mặc áo lót, cổ áo thấp để hở ra hai phần ba ngực, chẳng khác gì là mấy so với không mặc. Bên cạnh cô ta là một cô gái mặc váy ngắn màu đỏ, cũng hở hang như vậy.

“Vào đây!” Thành Kiên Vỹ ra lệnh không mấy vui vẻ gì, khiến hai cô gái đó che miệng bật cười ra tiếng.

“Ông chủ, ông thật nóng vội.” Vừa nói, hai người phụ nữ đó vửa lắc người tới trước mặt Thành Kiên Vỹ, một người vịn vào vai hắn, một người dùng chân cọ vào đùi hắn, ngồi lên đùi hắn trong tích tắc.

“Ông chủ, muốn kiểu gì? Ông chọn à?” Cô gái mặc váy xanh ngồi trên đùi Thành Kiên Vỹ, chỉ vào ngực hắn rồi nói nhẹ. Nhã Lan ngồi ở một bên, cô không hiểu rốt cuộc Thành Kiên Vỹ muốn làm gì.

Thành Kiên Vỹ chỉ vào tiền trên mặt đất: “Nhặt lên cho tôi.”

“Ôi, nhiều tiền quá.” Hai cô gái này lập tức rời khỏi người hắn, tranh nhau nhặt tiền nhét hết vào ngực.

“Lại đây!” Nhặt được một hồi, Thành Kiên Vỹ gọi, hai người rất vâng lời xoay người lại, lại dùng tư thế lúc trước cọ vào người hắn. Hiển nhiên hai cô gái này rất vui vẻ, cô gái váy xanh bắt đầu cởi quần của Thành Kiên Vỹ, cô gái váy đỏ hôn môi hắn, hai tay cho vào trong áo sơ mi của hắn rồi vuốt ve.

Đây là chuyện riêng tư phải đóng kín cửa làm, Nhã Lan xoay đầu sang một bên, từ chối thưởng thức.

Tiếng rên rỉ lúc cao lúc thấp của hai cô gái bắt đầu vang lên, thỉnh thoảng còn kèm theo vài câu: “Anh giỏi quá.” “Anh thật mạnh mẽ.” “Em vẫn muốn.” Cả căn phòng tràn ngập hơi thở mập mờ, Nhã Lan có cảm giác thật buồn nôn.

“Tránh ra!” Bỗng nhiên, Thành Kiên Vỹ tức giận đẩy hai cô gái đó ra, hắn đứng lên tới trước mặt Nhã Lan: “Xem!” Hắn rất giận dữ, bởi vì Nhã Lan không nhìn, cũng không lên tiếng ngăn cản.

“Chuyện như thế này không nên có một người ngoài như tôi ở đây.” Nhã Lan hi vọng có thể ra ngoài, để lại không gian riêng cho bọn họ.

Hai cô gái kia lại nhào tới, váy của họ đã kéo xuống rất thấp, nửa người trên đã phơi bày ra hết rồi. Bọn họ không thấy có gì là không ổn, hơn nữa còn coi Nhã Lan như không khí, một người hôn lên bờ ngực trần của Thành Kiên Vỹ, một người cởi khóa quần của hắn ra.

“Nếu em không xem, anh sẽ móc mắt cô ta ra!” Như chim ưng bắt con gà con, hắn kéo cô gái mặc váy đỏ tới trước mặt Nhã Lan, bóp chặt cổ của cô ta. Cô gái đó thè lưỡi ra, không thể hô hấp được.

“Anh… anh đừng như vậy!” Nhã Lan sợ tới mức suýt nữa thì ngã từ trên ghế xuống, cô kéo tay của Thành Kiên Vỹ, muốn ngăn cả hắn.

“Bà chủ, tôi xin cô.” Cô gái đang bị bóp cổ đỏ khó khăn lắm mới nói ra lời cầu cứu với cô, còn cô gái váy xanh đã sợ hãi ngã dưới chân Thành Kiên Vỹ.

“Buông cô ấy ra, tôi xem là được chứ gì?” Nhã Lan bất đắc dĩ, cô không thể không thỏa hiệp để cứu cô gái kia.

Hắn nhẹ nhàng buông tay ra, cô gái đó ngã xuống đất. Hắn trần truồng bước về sô pha, ra lệnh: “Đứng lên!”

Hai cô gái đó ngoan ngoãn đứng lên, thấp thỏm đứng trước mặt Thành Kiên Vỹ. Sau khi thấy được Nhã Lan đang nhìn sang bên này, hắn hài lòng nở nụ cười: “Vừa rồi chỉ đùa thôi, chỉ cần các cô ra sức, ông chủ đây sẽ không bạc đãi các cô.”

Câu nói này của hắn khiến hai cô gái vừa mới còn sợ đến vỡ mật lấy lại tinh thần, hai người đó cười duyên, lại nhảy vào ngực Thành Kiên Vỹ.

Nhã Lan y như người gỗ, cô mở mắt nhìn ba người làm chuyện bỉ ổi đó trên ghế sô pha, tiếng rên rỉ không biết xấu hổ của ba người vọng vào tai cô. Bọn họ không chút để ý tới một người ngoài như cô.

Không biết qua đi bao lâu, Thành Kiên Vỹ đã được thỏa mãn, hắn rốt cuộc dừng động tác lại, hai cô gái kia cũng ngã vào cạnh hắn.

Hắn nhìn sang hai cô gái đó, bàn tay hắn bóp lấy bộ ngực của cô gái váy xanh một cách vô tình như đang nắn bột mì, khiến cố gái đó đau đớn cần xin hắn buông ra.

“Cô nói đi, có muốn đi theo tôi không?”

“Muốn!” Cô gái trả lời ngay. Hắn hài lòng buông tay ra, lại kéo vùng dưới của cô gái váy đỏ lên: “Còn cô thì sao?”

“Em cũng muốn!” Cô gái đó vội gật đầu, Thành Kiên Vỹ cười ha ha rồi đứng lên, sau khi cười xong, hắn nhìn sang Nhã Lan.

Nhã Lan không nói lời nào, hành vi của bọn họ khiến cô chết lặng.

“Bây giờ tôi là tội phạm bị truy nã, chưa biết chừng ngày mai sẽ bị bắt, thậm chí sẽ chết, các cô vẫn muốn theo tôi sao?”

“Cái này…” Hai cô gái không trả lời.

“Nhưng tôi có rất nhiều tiền, có thể cho các cô tiêu thỏa thích.” Hắn nói tiếp.

“Vậy sau khi ông chết, bọn em còn được tiêu tiền của ông không?” Cô gái váy xanh vội hỏi.

“Đương nhiên! Nhưng sau này cô không bao giờ được đến với người đàn ông nào khác, cả đời này chỉ được ở bên cạnh tôi, nếu một ngày nào đó tôi chết thật, các cô nhất định phải chết theo.”

Lời nói của hắn khiến hai cô gái này sợ hãi há to miệng, cô gái váy đỏ suy nghĩ một lát rồi vội mặc quần áo vào: “Ông chủ, ông sẽ không chết đầu, bọn em tin tưởng bản lĩnh của ông.”

Cô gái váy xanh cũng nhặt quần áo lên, gật đầu phối hợp.

“Hai cô có yêu tôi không?” Thành Kiên Vỹ không trả lời mà hỏi ngược lại.

“Yêu!” Hai cô gái đồng thanh đáp.

“Hai cô bằng lòng chết vì yêu tôi sao?”

Lần này hai cô gái ấy không lên tiếng. hai người nhìn sang Nhã Lan, hi vọng Nhã Lan có thể cứu bọn họ. Nhã Lan biết thủ đoạn của Thành Kiên Vỹ rất ác độc, cô sợ hắn nổi giận lên sẽ làm hại hai người đó, liền nói lạnh lùng: “Chuyện anh muốn biết cũng đã có đáp án rồi, để hai cô ấy đi đi.”