Tổng Tài Tôi Hung Dữ

Chương 170: Một hồi sợ bóng sợ gió




“Cái này... Tô vẫn nên...” Dư Hồng Mai không biết phải làm sao với sự nhiệt tình của thím Liễu, một hồi lâu cũng không nói ra được lời nào.

“Đúng vậy, đây là ngôi nhà chung của mọi người, ai cũng phải ở lại.” Nhã Lan rất tán thành, cô nhận được cái gật đầu khẳng định của Lãnh Mạn Nguyên.

“Đúng rồi.” Ẩn Hạo đăm chiêu suy nghĩ rồi gật đầu công nhận.

“Vậy thì tôi...” Nét mặt của Dư Hồng Mai rất là vui mừng.

“Tốt quá rồi!” Cả nhà đoàn tụ, thím Liễu và Dư Hồng Mai cũng có thể nhìn thoáng hơn, Nhã Lan có cảm giác rất thành công.

“Thứ bảy này là đám cưới của bọn tôi, không thể thiếu mọi người được đâu nha.” Người vẫn luôn không mở miệng nói lời nào là Dư Thiện Trình nói, tâm trạng có vẻ khá tốt, lần lượt phát thiệp mời cho mọi người.

“Được.”

“Chắc chắn rồi.”

Mọi người nhận lấy, vừa ngắm nhìn vừa gật đầu.

“Anh xem anh đấy, đám cưới tổ chức qua loa là được rồi, sao cứ phải bày vẽ như vậy.” Thím Liễu khẽ trách cứ Dư Thiện Trình.

“Không được.” Dư Thiện Trình nhìn thím Liễu bằng ánh mắt si tình: “Anh theo đuổi người thương hai mươi mấy năm mới thành công, sao có thể qua loa được, anh muốn khiến toàn thành phố này biết Dư Thiện Trình anh hạnh phúc đến nhường nào!”

Ha ha ha..

Cả tòa nhà họ Lãnh đầm ấm vui vẻ.

Cuộc phẫu thuật của Lý Tiên Tiên sắp bắt đầu, chị hai gọi điện thoại tới, ngoại trừ sự kích động, giọng nói của chị ta còn mang theo sự sợ hãi. Chị ta vẫn luôn được nuông chiều từ nhỏ, đột nhiên phải đối mặt với tình huống như vậy, Nhã Lan lo lắng chị ta không đối phó được.

Cô ra sức thuyết phục Lãnh Mạn Nguyên, may mà có Uy Vỹ Thiên ở bệnh viện, anh mới đồng ý một cách miễn cưỡng. Mới sáng sớm, cô liền ngồi xe của Đại Hưng tới bệnh viện.

“Nhã Lan, chị thực sự rất cảm động khi em tới đây.” Lý Tiên Tiên đã được đưa vào phòng phẫu thuật. Một mình chị ngồi cô đơn ở đó, có vẻ rất bất lực và lẻ loi. Thấy Nhã Lan đến, khuôn mặt nôn nóng của chị hiện lên nét ngạc nhiên, vui mừng.

Nhã Lan vỗ vai chị, nắm chặt hai tay của chị, truyền cho chị một nguồn lực lượng, lúc này chị mới thoải mái hơn vừa rồi một chút.

“Đừng lo, kỹ thuật của Uy Vỹ Thiên rất cao siêu, chắc chắn sẽ không có chuyện gì.”

“Chỉ mong là như thế.” Chị ta gật đầu, đôi mắt giật lên vẻ lo âu: “Vốn dĩ anh ấy không muốn làm phẫu thuật, nói là sẽ làm liên lụy đến chị, nếu không phải chị khuyên bảo hết lời, anh ấy còn không chịu uống thuốc nữa.”

Đôi mắt chị hai ngấn lệ, đó toàn là những giọt lệ kích động.

“Có một người đàn ông như thế ở bên cạnh chị thì bọn em mới yên tâm được. Hôm nay, ba mẹ và anh hai không thể tới cổ vũ cho chị, em thay mặt bọn họ trở thành chỗ dựa vững chắc nhất cho chị, và cũng là nhân chứng cho tình yêu của hai người.”

“Ừ.” Nhã Thanh gật đầu một cách nặng nề.

Nhã Lan có thể thấy được, bây giờ chị ta rất mong có người tới bầu bạn. Cởi chiếc áo khoác kiểu cách trên người ra, chị ta trở nên sạch sẽ, không dính bụi trần, hòa đồng đáng yêu.

“Tỷ lệ thành công của cuộc cuộc phẫu thuật chỉ có năm mươi phần trăm.” Một hồi lâu sau, Nhã Thanh nói, chị ta nắm chặt tay, móng tay đâm sâu vào trong thịt, những vùng xung quanh đã trở nên trắng bệch.

Nhớ lại năm đó, lúc phẫu thuật, cô phải đối mặt với tỷ lệ thành công chỉ có mười lăm phần trăm. Có lẽ lúc đó Lãnh Mạn Nguyên cũng là như thế chăng, Chỉ có điều anh không biểu hiện rõ ra mà thôi. Đối với cô, lần phẫu thuật đó chẳng khác nào gọi tự hồi sinh, bây giờ, đa phần máu chảy trong người cô là của Lãnh Mạn Nguyên

Cô có thể hiểu được tâm trạng của Nhã Thanh, có thể hiểu được suy nghĩ của Lý Tiên Tiên.

“Đừng lo, năm mươi phần trăm đã là cao rồi. Hãy tin tưởng anh rể, anh ấy sẽ sống sót vì chị.

“Hi vọng là như thế.” Chị hai khẽ đẩy tay cô ra, hai tay chắp thành chữ thập, nói nhỏ: “Phật tổ, xin người cứu Tiên Tiên, chỉ cần anh ấy bình an, con nguyện ăn chay niệm phật nửa đời còn lại, bầu bạn bên đèn phật.”

“Chị hai!” Nhã Lan cảm động, Nhã Thanh đã nhắm nghiền hai mắt lại, cầu khẩn một cách thành kính.

Nhã Lan cũng không lên tiếng, nhắm mắt lại cầu xin như chị hai.

“Người nhà của bệnh nhân có ở đây không?” Cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra, một vị bác sĩ mặc áo blouse trắng đi ra, đằng sau là một chiếc xe đẩy, người đang gọi là y tá.

“Có, có, có.” Chị hai đứng bật dậy khỏi chiếc ghế.

“Bị thương quá nặng, dẫn đến nhiều biến chứng khác, cấp cứu không có hiệu quả, tử vong...”

“Tử vong?” Nhã Lan không tin là lắc đầu, liếc mắt sang thì thấy một người nằm trên giường trắng trùm kín mặt đang được đẩy ra ngoài.

”Không thể nào!” Nhã Thanh kêu lên một tiếng, đứng khựng tại chỗ mấy giây, chị ta chao đảo như thế sắp ngất xỉu.

“Chị hai!” Nhã Lan chạy tới bên cạnh chị ý, giọng nói của cô run run, bàn tay đã đưa ra ngoài cũng đang không ngừng run vậy. Cô định đi đỡ lấy chị hai, nhưng chị ta lại đột nhiên tỉnh táo lại, giãy giụa rồi lao vào chiếc chăn mỏng che kín mặt Lý Tiên Tiên.

“Tiên Tiên, không được, không được, Anh nói sẽ không rời bỏ em, nói sẽ bên em đến già, sao anh có thể đi trước một mình như vậy!”

“Tiên Tiên, anh đi rồi để em một mình, em phải sống thế nào!”

Tiếng kêu gào vang vọng cả bệnh viện, Nhã Lan không khỏi lau nước mắt, muốn đi khuyên giải chị hai. Tâm trạng của chị ta rất kích động, chị không ngừng lay động cơ thể đã trở nên lạnh buốt kia, như thể muốn đánh thức người đó.

“Người đã chết không thể sống lại được, chị hai, chị đừng như thế!” Trong tiếng nức nở, Nhã Lan khuyên nhủ chị ta, dẫu biết là vô dụng.

“Người nhà của bệnh nhân, hai người tỉnh táo một chút, nơi này là phòng phẫu thuật, không được nói lớn tiếng.” y tá nhắc nhở, chị hai như không nghe thấy, hung hăng đánh đấm người đang nằm dưới chăn, không ngừng kêu khóc.

“Chị hai, đừng như thế…” Mọi chuyện với quá mức đột nhiên, chính Nhã Lan cũng đang trong cơn đau buồn, sao có thể khuyên được chị hai. Sức lực chị ta rất lớn, Nhã Lan căn bản không kéo được chị ta ra.

“Hai người đang làm gì vậy?”

Cửa phòng phẫu thuật lại mở ra lần nữa. Lần này, người bước ra là Uy Vỹ Thiên, hắn nhìn hai người bằng nét mặt có hiểu, rồi lại nhìn ra xe đẩy ở đằng sau: “Lý Tiên Tiên ở đây.”

“Cái gì?” Nhã Lan là người đầu tiên nghe thấy, cô chạy tới trước mặt Uy Vỹ Thiên, hắn tháo khẩu trang ra cười với cô, giơ hai ngón tay lên ra dấu: “Thành công!”

“Chị hai!” Chị hai vẫn đang đắm mình trong sự đau khổ, chị ta kéo chăn ra, khuôn mặt bị đậy kín của bệnh nhân cũng lộ ra ngoài: “Tiên Tiên... Không đúng!” trên mặt chị ta vẫn còn đọng lại những giọt lệ đau lòng, sau khi thấy rõ khuôn mặt của bệnh nhân, chị ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn sang y tá.

“Đây là một bệnh nhân bị chém bằng dao, khi vào đây đã không còn thở nữa, trong này có hai phòng giải phẫu.” Y tá tại thích.

Đôi mắt ướt là của Nhã Thanh nhìn sang Uy Vỹ Thiên, theo ngón tay hắn, cô thấy Lý Tiên Tiên đang nằm yên tĩnh trên giường, kim tiếp nước cắm trên tay.

“Anh ấy... không sao à?” Chị ta đưa ra nghi vấn.

“Đúng vậy, cuộc phẫu thuật rất thành công, bây giờ chưa hết thuốc tê nên chưa tỉnh lại.” Uy Vỹ Thiên nhanh chóng hiểu chuyện đã xảy ra, hắn cười đáp.

“Há? Tôi...” khuôn mặt tràn ngập nước mắt của chị đỏ lên, chị buông chiếc chăn đang nắm trong tay ra: “Thật ngại quá.”

“Chị hai, chúc mừng hai người, cuộc giải phẫu của anh đã rất thành công.” Nhã Lan làm dịu trò cười này, cô thở phào nhẹ nhõm, kéo chị hai tới trước giường của Lý Tiên Tiên.

“Tốt quá rồi, tốt quá, quá rồi...” Chị ta không ngừng lặp lại mấy chữ này, chạy tới cầm tay Lý Tiên Tiên, khuôn mặt ướt lệ của chị hiện lên một nụ cười tốt đẹp.

“Bệnh nhân cần được nghỉ ngơi, lập tức đẩy vào phòng bệnh đi. Cần phải quan sát thêm mấy ngày, sau khi cắt chỉ là có thể ra viện.” Uy Vỹ Thiên dặn dò một hồi, hai người chỉ biết gật đầu như hai kẻ ngốc.

Uy Vỹ Thiên đã đi xa, hai người còn chưa lấy lại được tinh thần sau cuộc vui buồn lẫn lộn vừa rồi.

“Mau tới phòng bệnh đi.” Y tá nhắc nhở, hai người mới tách ra hai bên, đẩy xe về phòng bệnh.

Ai, thật là nguy hiểm. Nhã Lan thở phào một hơi, cuối cùng tảng đá trong lòng cô cũng rơi xuống.

Chị hai cố tình không cho cô ở đây lâu, một là lo lắng cho sự an toàn của cô, hai là chị ta muốn chăm sóc Lý Tiên Tiên một mình.

“Xin lỗi em, chuyện mà Tiên Tiên làm trước kia suýt thì phá hỏng cuộc hôn nhân của em và Lãnh Mạn Nguyên.” Lúc tiễn cô về, chị hai áy náy nói xin lỗi: “Nhưng anh ấy cũng chỉ bị ép buộc mà thôi, hi vọng em đừng oán hận gì anh ấy.”

“Không đâu, sau này anh ấy sẽ là anh rể của em, sao em lại oán hận anh ấy được. Hơn nữa, cuộc sống hiện tại của em cũng rất hạnh phúc.” Nhã Lan cười như hoa mùa xuân, cô đẩy chị trở về.

Đã lên xe rồi nhưng nụ cười của cô vẫn còn nguyên.

“Cô chủ, chúng ta đi về nhà sao?” Đại Hưng hỏi.

“Không, tới khách sạn Phú Đô.” Nhã Lan nhớ tới Uyển Nhân, từ sau hôm ấy cô ấy đi, cô không có tin tức gì của cô ấy cả, điện thoại thì tắt máy, không biết bây giờ thế nào rồi.

Điều cô lo lắng nhất là vết thương của Uyển Nhân, sức khỏe của cô ấy suy yếu như vậy, ở ngoài một mình nếu gặp nguy hiểm gì thì phải làm sao.

Lúc cô tới khách sạn Phú Đô, lễ tân nói với cô Uyển Nhân đã trả phòng rồi rời khỏi đây rồi.

“Cô có biết cô ấy đi đâu không? Về nước rồi hay vẫn còn ở bên này?” Nhã Lan càng thêm lo lắng, cô ấy rời khỏi khách sạn thì có thể đi đâu được chứ? Với cái tính cứng đầu của cô ấy, bị thương nặng thế này, chắc chắn cô ấy sẽ không về nhà ba mẹ.

“Xin lỗi, cô ấy không nói, cũng không để lại bất cứ tin tức liên quan nào.” Nhân viên lễ tân trả lời một cách máy móc.

Nhã Lan đi ra một mình, không khỏi lại thấy lo lắng, lần này là vì Uyển Nhân. Cô thử gọi tới số điện thoại của Uyển Nhân, đầu bên kia chỉ có một giọng nói “thuê bao quý khách vừa gọi đã tắt máy” sau đó là tiếng tút tút.

Ai, chỉ có thể sai người đi tìm xe sao. Cô chẳng thể làm gì được, quyết định về nhà trước rồi nói.

“Cô chủ!” Thấy cô bước ra khỏi khách sạn, Đại Hưng lái xe tới để đón cô.

Một bóng đen lướt qua, tay của cô bị một cánh tay cứng rắn giữ chặt, cô lập tức cảm nhận thấy trên cổ có gì đó lạnh như băng.

“Thành Kiên Vỹ! Anh buông cô chủ nhà chúng tôi ra!” Chiếc xe của Đại Hưng cách bọn họ chỉ tầm hơn chục mét, thấy Nhã Lan bị khống chế, cậu vội vàng nhảy xuống xe.

“Buông tôi ra!” Thành Kiên Vỹ vẫn đang kéo theo cô lùi về đằng sau. Cả đám đông hỗn loạn hết lên, cô đã không thấy được Đại Hưng nữa.

“Linh Linh, em nghe lời đi, đừng có động đậy!” Hắn cảnh cáo cô, dùng đầu súng dí vào cổ cô.

“Thành Kiên Vỹ, anh định làm gì!” Bảo vệ an ninh chạy tới từ phía xa, bọn họ lập tức bị một loạt tiếng sủng cản lại, một trong số những người đó ngã xuống đất.

Những tiếng súng này không phải do Thành Kiên Vỹ bắn. Nhã Lan thấy xung quanh hắn có một đám sát thủ cầm súng, phụ trách bảo vệ hắn.