“Căn biệt thự này chắc cũng nhiều tuổi rồi!” Nơi đâu cũng có những dấu vết rõ ràng cho thấy căn biệt thự này từng được tu sửa, Nhã Lan không hiểu, Lãnh Mạn Nguyên có nhiều tiền như vậy tại sao lại vẫn chọn ở trong căn biệt thự cũ kĩ thế này. Chỉ cần anh muốn thì làm gì có căn biệt thự cao cấp nào mà anh không mua nổi, Nghe nói anh nhiều tiền tới mức có thể mua trọn một thành phố.
“Ừm!” Thím Liễu gật đầy, trên môi lại nở nụ cười quen thuộc, bà hơi cúi đầu xuống, đôi mắt đẹp của bà vẫn rất đẹp dù bên khóe mắt đã không ít nếp nhăn, dù có vậy vẫn không giấu nổi nét đẹp thời thanh xuân của người phụ nữ ấy.
Điều Nhã Lan thích nhất đó là sau khi lao động vất vả được ngồi xuống thư thái nói chuyện với thím Liễu như thế này. Mỗi động tác của bà đều rất thanh nhã, ngay kể cả tư thế lau sàn nhà của bà cũng khác với những người khác. Bà nói chuyện với ngữ khí rất nhẹ nhàng, trong lời nói hàm chứa ẩn ý, Nhã Lan nghĩ, nhất định người phụ nữ này đã nhận được một sự giáo dục tuyệt vời.
Bây giờ là buổi trưa, tất cả mọi người đều đang nghỉ trưa, Nhã Lan không có thói quen đó, xung quanh không có người, cô ưỡn mình ngả vào cánh cửa, cô vươn tay lên hít thở thật sau, thuốc nhà họ Lãnh đúng là có tác dụng thật, vết thương trên người cô cũng sắp khỏi rồi.
Cúi đầu nhìn xuống bồ đồ hầu gái, đột nhiên cô muốn nhảy, cô đứng lên dang đôi cánh ta ra, đang nhấc chân lên được vài bước thì có tiếng gọi tên cô vang lên bên tai: “Nhã Lan! Nhã Lan!”
Quay người sang phía âm thanh phát ra, Thành Kiên Vỹ đang đứng ở phía ngoài cửa lớn, nhìn cô vẫy tay. Tuy vẻ đẹp anh tuấn của hắn không so sánh được với Lãnh Mạn Nguyên nhưng khuôn mặt đó cho người khác có cái nhìn thiện cảm và gần gũi.
“Anh Kiên Vỹ!” cô không ngờ Thành Kiên Vỹ lại tới đây, mối quan hệ giữa bọn họ là mối quan hệ bạn bè và đồng nghiệp, trong công việc hắn đã từng giúp cô rất nhiều.
Trên mặt Thành Kiên Vỹ là hai vết thâm đen to dùng, hai má anh hốc hác, mới có mấy ngày không gặp mà hắn gầy hẳn đi, bộ dạng trông cũng lếch thếch hơn. Nhìn trên mặt hắn râu mọc như thể đã mấy ngày không được cạo Nhã Lan cảm thấy rất ngạc nhiên. Hắn luôn là người rất chú trọng hình thức bề ngoài, quen biết bao nhiêu lâu như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên mà cô thấy hắn để râu trên mặt.
“Em vẫn ổn chứ?” giọng nói Thành Kiên Vỹ run run, hôm nay vốn hắn chỉ định đến thử vận may xem thế nào, không ngờ lại có thể gặp được cô.
Nhã Lan lúng túng phủi phủi bộ đồ của người giúp việc rồi khẽ trả lời: “Em ổn!”
“Không, em không ổn chút nào cả!” Thành Kiên Vỹ đột nhiên lớn tiếng làm Nhã Lan giật cả mình, cô nhìn hắn đang nhìn mình từ đầu đến chân, thần sắc có vẻ buồn thương.
Nhã Lan không nói gì thêm, cô đã quen đem những uất ức giấu kín trong lòng, bao nhiêu năm sống tự lo cho bản thân đã rèn luyện cho cô phải có ý chí, phải ngẩng cao đầu mà sống, cô chưa từng kể nghèo kể khổ gì trước mặt người khác bao giờ!
“Anh biết mà, em gả cho cái hạng người này thì làm sao mà sống tốt được chứ!” Thành Kiên Vỹ cũng nhìn thấy bộ đồ cô đang mặc trên người: “Thế nhưng hắn ta cũng không thể đối xử với em thế này được!”
Kể cả là không thích thì cũng không đến nỗi để làm kẻ hầu người hạ chứ!
Ánh mắt Nhã Lan rất nhanh liền trở về với vẻ thản nhiên, cô trả lời như không có gì ghê ghớm: “Cái này cũng không trách anh ta được!” Có trách thì chỉ có thể trách người chị hai của cô.
“Không trách hắn ta lẽ nào con gái nhà người ta gả cho hắn để hắn giẫm đạp vậy sao?” Thành Kiên Vỹ càng thêm kích động, anh tức giận đấm tay vào cánh cửa sắt trút hết ra những bức xúc trong người, anh chẳng thèm để ý thấy tay mình bắt đầu rỉ máu: “Nhã Lan! Em ly hôn với anh ta đi, anh...anh...anh cưới em....anh sẽ đối xử tốt với em.”
Những lời này anh giấu kín trong lòng đã bao lâu nay, anh đã luyện tập để nói chúng không dưới cả trăm lần.
Nhã Lan vẫn với khuôn mặt bình tĩnh, cô giống như nước mặt hồ phẳng lặng, phía sau thổi đến một cơn gió lạnh làm cho mái tóc buộc hờ phía sau lưng bị thổi bay về phía trước. Kể cả có mặc trên người bộ đầu hầu gái thì cô vẫn cứ đẹp như vốn có, vẫn cao quý, vẫn khiến người khác muốn bảo vệ cô.
“Anh nhất định sẽ đối xử tốt với em, Nhã Lan, anh đã....” trong túi anh là một chiếc phong bì, số tiền bên trong đó cũng đủ để bọn họ mua một căn phòng với hai phòng ngủ ở trung tâm thành phố.