Tổng Tài Tôi Hung Dữ

Chương 159: Dùng cái chết để bức ép




Đám người Thành Kiên Vỹ dừng lại trước một tòa nhà, sau khi bấm mật mã thì cánh cửa sắt được mở ra, lộ ra một hành lanh hướng xuống dưới.

“Đi vào xem xem, người còn đấy không!” Thành Kiên Vỹ ra lệnh cho cấp dưới, Nhã Lan lại càng chắc rằng Lãnh Mạn Nguyên đang bị nhốt ở đây.

Cửa vẫn đang mở thì đám người liền cùng đi xuống, chỉ để lại một cách cửa thông xuống tối om.

“Nhã Lan! Đừng đi xuống, rất nguy hiểm!” Tiếng hô của Ẩn Hạo cũng không thể dừng lại bước chân của Nhã Lan, cô cứ thế chạy thẳng vào trong, thế nên Ẩn Hạo cũng chỉ đành đi theo.

“Cẩn thận.” Ở một chỗ rẽ thì anh cũng đã kéo được cô lại, rồi giữ chặt cô tại chỗ, đợi đến khi bảo vệ đi qua mới từ từ đi ra. “Đi bên này!” Anh ta có vẻ rất quen thuộc với chỗ này, rất nhanh đã từ trong những ngách nhỏ đó mà tìm ra được con đường mà đám người Thành Kiên Vỹ vừa đi qua. “Đừng nhúc nhích.”

Đám người Thành Kiên Vỹ đi vào một căn phòng, Nhã Lan còn đang muốn đi theo thì đã bị Ẩn Hạo kéo lại. Họ trốn ở sau cái tường gỗ nên có thể nghe được bên kia nói chuyện.

“Lãnh Mạn Nguyên, sao nào, có thoải mái không, năm đó, có còn nhớ năm đó mày đã đối xử với tao thế nào không?” Đó là giọng nói của Thành Kiên Vỹ, hắn ta nói một cách nghiến răng nghiến lợi, rồi còn tràn đầy thù hận.

“Hừ! Báo thù cơ à?” Giọng điệu của Lãnh Mạn Nguyên lại bình tĩnh kì lạ, nhưng vẫn nghe rõ được tiếng thở dốc của anh, hiện rõ việc anh đang hô hấp rất khó khăn.

“Chết đến nơi rồi còn ở đó mà bày đặt anh hùng, tiếc là chẳng có ai xem được.” Thành Kiên Vỹ đang cầm cái gì đó, rồi đột nhiên có tiếng roi quật vang lên.

Nhã Lan muốn chạy ra xem có chuyện gì nhưng lại bị Ẩn Hạo giữ lại.

“Cũng cứng cổ phết chứ, quất như thế mà không rên lấy một câu!” Thành Kiên Vỹ đang đánh anh? Cái âm thanh đó vang lên trong cả căn phòng, thế mà Lãnh Mạn Nguyên lại chẳng kêu rên tiếng nào, như thế nó chẳng phải đánh lên người anh vậy. Nhã Lan lo lắng cùng cực, xuống tay nặng như thế, sao anh ấy có thể chịu được?

“Mày...chẳng phải...là muốn...muốn báo thù...hay sao? Tao...chẳng sợ đâu.” Giọng điệu của anh càng hổn hển hơn, rõ là mấy cái roi quật vừa nãy đã khiến anh bị thương khá nặng. Thế nhưng, lúc anh nói lời này lại vẫn còn mỉm cười, dù cho ở bên kia bức tường thì cũng nhận ra được điều đó.

“Được, Tao sẽ cho mày biết sợ! Tao muốn mày quỳ xuống mà cầu xin tao, lấy đinh đến đây!” Hắn ta hét to, thế là lập tức có tiếng leng keng vang lên.

“Thành Kiên Vỹ, không thể...” Nhã Lan không thể tiếp tục trốn nữa mà vội xông ra trước mặt đám người.

“Linh Nhi?” Trong ánh mắt Lãnh Mạn Nguyên hiện lên chút kinh ngạc.

“Nguyên!” Cô gọi anh đầy thâm tình, sau khi Nhã Lan nhìn bộ dạng thê thảm đầy máu me kia của Lãnh Mạn Nguyên thì cô cảm thấy lòng mình đau như cắt. Trên người anh không có chỗ nào là sạch sẽ, khắp người toàn là vết máu và vết roi, trên mặt anh cũng máu me giàn dụa như vậy. Thế nhưng anh vẫn vô cùng kiên cường mà bày ra nụ cười lạnh lùng quen thuộc, như một vị thần, khí thế không hề thua chút nào so với Thành Kiên Vỹ.

“Linh Nhi, em không nên đến đây, ở đây rất bẩn thỉu, cũng rất nguy hiểm.” Lãnh Mạn Nguyên chẳng hề để ý đến cái ánh mắt như muốn giết người kia của Thành Kiên Vỹ, mà chỉ dịu dàng nhìn vào Nhã Lan, sự yêu thương quan tâm tự nhiên mà hiện ra. Lúc anh nói câu này có vẻ rất mất sức, từ việc anh không ngừng thở dốc có thể nhận ra điều này.

“Ẩn...Hạo, đưa cô ấy đi.” Lãnh Mạn Nguyên nói tiếp, ánh mắt cũng nhìn sang phía Ẩn Hạo. Ẩn Hạo xấu hổ mà đứng giữa Lãnh Mạn Nguyên và Thành Kiên Vỹ, anh kéo tay của Nhã Lan. “Chúng ta đi thôi.”

“Muốn đi? Đâu có dễ thế được!” Thành Kiên Vỹ bấm cái điều khiển trong tay, một tiếng lách cách vang lên rồi các cánh cửa sắt dần hạ xuống mà khóa chặt 4 phía.

Hắn ta nhìn sang Ẩn Hạo, trên mặt tràn đầy sự căm ghét, “Mày chẳng phải là anh em gì của tao cả, mày là kẻ thù của tao, trước thì muốn cướp người phụ nữ của tao, giờ thì lại đến giúp kẻ thù của tôi, nếu không phải hồi đó mày cứu tao, thì giờ tao chắc chắn sẽ giết mày ngay!” Trong tay hắn ta lại cầm thêm một khẩu súng, giơ lên cao rồi lại chậm rãi hạ xuống chỗ trái tim Ẩn Hạo.

“Thành Kiên Vỹ, anh muốn làm gì?” Nhã Lan hoảng đến mức định chắn trước người Ẩn Hạo nhưng lại bị anh đẩy ra. Anh mỉm cười, lọn tóc xõa trên đỉnh đầu càng làm nổi lên khuôn mặt trắng nõn của anh. “Bởi vì tôi thật sự xem anh là anh em nên mới không thật sự giành lấy cô ấy, chứ nếu tôi muốn anh nghĩ cô ấy thoát được thế công tình yêu của tôi sao?”

Đã đến lúc nào rồi mà còn tâm trạng nói mấy thứ này chứ. Nhã Lan vô cùng lo lắng, lo rằng mấy cái lời lung tung này của anh lại sẽ khiến Thành Kiên Vỹ nổi điên. Cũng may mà Thành Kiên Vỹ không hề tức giận, mà còn rút súng lại, thổi qua họng súng, rồi hắn ta lại dùng cái ánh mắt ác ma ấy nhìn về phía Lãnh Mạn Nguyên.

“Nhớ không? Cái chân này còn có cái tay này của tao đều do mày bẻ cả.” Hắn ta như thể đang kể chuyện, một câu chuyện chẳng liên quan đến mình vậy, thế nhưng ánh mắt hắn ta lại khủng khiếp vô cùng, tràn đầy sự chết chóc. “Hôm nay, tao cũng muốn nhìn cảnh chân tay mày bị gãy hết. Hừ!”

“Đừng!” Nhã Lan ngăn trước mặt Lãnh Mạn Nguyên, trên người anh chẳng còn nữa mùi nước hoa Cổ Long mà chỉ còn lại mùi máu tanh nồng. “Thành Kiên Vỹ, nếu anh dám động vào anh ấy, tôi sẽ chết theo cho xem!” Ánh mắt cô vô cùng kiên quyết, như thể đó là một lời thề không thể thay đổi, tay Thành Kiên Vỹ run lên, rồi nhìn cô bằng ánh mắt đau thương.

“Linh Linh, lẽ nào em quên những ngày tháng mà chúng ta bên nhau hay sao? Em quên mình từng nói sẽ làm vợ anh hay sao? Em là của anh mà.”

“Chỉ cần anh dám động vào anh ấy, tôi sẽ thật sự chết theo, một cái xác anh có muốn không? Có thể cho anh đấy!” Cô quay người để đầu mình lại gần một đoạn móc sắt chĩa ra từ người Lãnh Mạn Nguyên, cái móc đó vô cùng sắc nhọn, chắc chắn có thể kết thúc tính mệnh cô.

“Không, Lan Lan.” Giọng nói lo lắng của Thành Kiên Vỹ truyền đến, hắn ta thu lại khẩu súng trên tay.

“Thành Kiên Vỹ, nếu anh còn có chút tình cảm với tôi, thì hãy thả anh ấy ra đi.” Nhã Lan không hề nhúc nhích mà yêu cầu hắn ta!

“Linh Nhi.” Giọng nói của Lãnh Mạn Nguyên vang lên, như thể đang ý bảo cô đừng làm chuyện ngu ngốc như thế.

“Không có anh ấy thì còn sống đối với tôi cũng chẳng có nghĩa lý gì nữa, Thành Kiên Vỹ, quyền quyết định nằm trong tay anh, anh quyết đi! Tôi đếm đến 3, anh mà không thả anh ấy thì tôi sẽ chết ngay! Một...”

Cô nhắm mắt lại, thật sự bắt đầu đếm số, cổ của cô dựa vào người Lãnh Mạn Nguyên, cảm thụ được hô hấp của anh, cô cảm thấy vô cùng thỏa mãn, nếu thật sự chết như thế này thì cô cũng chịu.

“Hai...” Giọng nói của cô rất khẽ nhưng lại khiến cả ba người đàn ông nắm chặt tay lại.

“Được!” Thành Kiên Vỹ cuối cùng cũng nói, “Người đâu, thả anh ta ra!” Tất cả xích sắt được tháo ra, chỉ còn lại hai cái móc sắt đâm sâu nơi xương quai xanh. Một tiếng cạch vang lên, cánh cửa cũng được mở ra.

“Đi thôi.” Nhã Lan đỡ Lãnh Mạn Nguyên dậy, cẩn thận mà dùng thân mình che trước người anh, để phòng ngừa Thành Kiên Vỹ nổ súng.

Đột nhiên, bóng đèn chớp lên, cả căn phòng chìm vào bóng tối.

“Nhanh, bắt Lãnh Mạn Nguyên lại cho tôi!” Thành Kiên Vỹ hét to.

“Không xong rồi, có người từ bên ngoài xông vào, các anh em bên ngoài đều chết cả rồi!” Giọng nói kinh hãi vừa dứt thì liền có tiếng súng vang lên, có người ngã gục xuống.

“Linh Nhi, đừng sợ.” Lãnh Mạn Nguyên như có thể nhìn trong bóng tối, chính xác mà ôm cô núp vào góc tường, tránh hết mọi viên đạn.

“Nguyên! Mọi người ở đâu?” Sau một loạt tiếng súng, thì có tiếng người kêu lên, hóa ra là giọng nói của Uông Minh Thiên.

“Ở đây.” Nhã Lan vô cùng hưng phấn liền mở miệng đáp, cũng may Lãnh Mạn Nguyên đúng lúc ấn đầu cô lại nên mới không bị những viên đạn sau đó bắn trúng.

Lại một đợt súng vang lên, một lúc sau có người bị thọt chạy qua, Lãnh Mạn Nguyên cầm được một cây gậy sắt đang định ném qua.

“Đừng, Nguyên, xin anh.” Nhã Lan cũng dần quen với bóng tối, và cô cũng nhận ra người kia là Thành Kiên Vỹ. Lãnh Mạn Nguyên liền dừng tay lại, người kia cũng rất nhanh khuất mất. Lúc sau, đèn điện lại được thắp sáng, Uông Minh Thiên và Nghê Phân Nhi cũng xuất hiện trước mặt hai người.

“Không sao chứ.” Uông Minh Thiên đỡ Lãnh Mạn Nguyên dậy, còn Nghê Phân Nhi lại đi qua đỡ Nhã Lan.

“Tôi không sao.” Khuôn mặt rất giống Nghê Tiên Như của cô khiến Nhã Lan vô cùng bất an, liền hơi né tay cô ra. Nghê Phân Nhi cũng không miễn cưỡng cô mà lại quay sang trêu Lãnh Mạn Nguyên. “Không ngờ một nhân vật không ai bì nổi trong giới kinh doanh lại có ngày chật vật thế này cơ đấy.”

“Phân Nhi.” Uông Minh Thiên nhắc nhở cô, thế là Nghê Phân nhi liền bĩu môi im lặng.

“Sau này không được lén theo nữa, rất nguy hiểm, lỡ mà làm sợ bé cưng thì phải làm sao?” Thấy Lãnh Mạn Nguyên có thể đi được thì Uông Minh Thiên liền đi đến trước mặt Nghê Phân Nhi rồi cẩn thận đỡ lấy cô.

“Đừng có làm cái chuyện buồn nôn ấy nữa đi, không thấy tôi đang bị thương nặng à?” Vết thương khiến cơ thể anh rất suy nhược, cũng may Nhã Lan đúng lúc đỡ anh. Thế là anh liền bực bội quở trách hai người kia.

“Nguyên, phải làm sao đây?” Trên đường đi về, Nhã Lan nhìn chỗ cái móc sắt đang đỏ lên kia mà lo lắng muốn chết. Cái móc câu đó móc qua xương quai xanh của anh, nếu rút ra chắc chắn sẽ chảy rất nhiều máu, thế nên nó vẫn còn đang để nguyên trên người anh, vùng thịt xung quanh đã bắt đầu có chút thối rữa, mùi máu tràn ngập trong thùng xe.

“Không sao đâu.” Lãnh Mạn Nguyên dựa vào ghế, nhắm mắt lại rồi vất vả mà mới nói được câu này. Bàn tay mang theo mùi máu khẽ xoa mặt cô, vì cô lau đi những giọt nước mắt. “Đừng khóc nữa, không...đẹp đâu.”

Ngón tay thon dài của anh mang theo từng vệt máu, cánh tay vì bị xích sắt khóa quá lâu mà hằn một dấu xích trông rất rợn người, mà chỗ đó bị thương cũng càng nghiêm trọng hơn.

Nhã Lan nghe anh nói thế thì nước mắt càng chảy dữ dội hơn, cuối cùng liền khóc òa lên, vừa khóc vừa nức nở nói. “Còn...trêu...trêu em, anh khiến...em...lo lắng...chết đi được!”

Lãnh Mạn Nguyên cảm động mà ôm cô vào lòng, im lặng mà vỗ về an ủi.



Vết thương của Lãnh Mạn Nguyên hồi phục rất nhanh, bởi cơ thể anh rất khỏe mạnh mà cả thêm tài nghệ bác sĩ rất cao của Uy Thiếu Vũ nữa nên rất nhanh anh đã có thể xuống giường đi lại, còn bế theo con chơi đùa từ trong nhà ra ngoài ngõ.

“Đừng thế mà, cẩn thận vết thương của anh!” Nhã Lan lúc nào cũng cứ lo lắng theo sau mà nhắc nhở, chỉ sợ vết thương của anh ấy lại bị làm sao.

“Không sao đâu, khỏi hẳn rồi!” Lãnh Mạn Nguyên bế con giơ lên thật cao, cao qua cả đầu, rồi lại hạ xuống, lặp lại tận mấy lần, để khiến cô nhìn thấy hai tay đã hoạt động lại như thường của mình.

“Ôi trời, anh dọa con rồi kìa, thật là như trẻ con ấy.” Nhã Lan chỉ đành bế con từ trong tay anh, Lãnh Mạn Nguyên nhân cơ hôn đó liền hôn cô.

“Anh...thật là hư quá!” Cô tự nhiên mà vậy toát ra một nét yêu kiều quyến rũ, khiến Lãnh Mạn Nguyên nhìn ngây cả người.

“Bà xã à, em thật ngọt ngào mà.” Anh ôm cả cô và con vào lòng. “Xin lỗi em, mấy ngày nay đã khiến em lo lắng rồi.”