Tổng Tài Tôi Hung Dữ

Chương 147: Có nguyện làm đôi mắt của em không




Nếu không phải người nhà cản lại, hôm qua cô đã đến rồi, hôm nay nhân lúc người nhà còn ngủ, cô lặng lẽ trốn ra, cô không thể đợi nổi mà muốn bày tỏ với anh.

Đứng ở cổng nhà họ Lãnh, Nhã Lan nhìn vào bên trong phòng, trời mập mờ sáng đã rời đi, thật không dễ gì để bắt một chiếc xe để đưa cô đến đây. Chiếc Lamborghini của Lãnh Mạn Nguyên ở bên trong cổng, điều này chứng tỏ, anh nhất định là đang ở nhà!

Nhã Lan ấn một hồi chuông, người làm chạy ra vừa nhìn thấy cô sắc mặt đã thay đổi, có ý xin lỗi nói: “Bà chủ, xin lỗi, Chủ tịch đã nhắc nhở, sau này không được cho cô vào trong nhà.”

“Tôi muốn gặp anh ấy!” Cô sốt ruột nhìn vào trong phòng khách, ở đó rất yên lặng, vốn dĩ không có người.

“Xin lỗi, chủ tịch đang nghỉ ngơi.” Người làm gất đầu, rời đi. Nhã Lan chỉ cố theo bức tường xung quanh tìm phòng của Lãnh Mạn Nguyên. Rất nhanh, cô đã nhìn thấy phòng của anh, bỗng nhiên trên trên ban công xuất hiện một người, đang buồn bã hút thuốc, anh mặc bộ đồ ngủ, chính là Lãnh Mạn Nguyên.

“Nguyên!” Cô gọi to, tầng hai không cao, không lâu ánh mắt của Lãnh Mạn Nguyên đã nhìn sang bên này.

“Nguyên, em không muốn ly hôn, em yêu anh, em không muốn rời xa anh!” Cô hét to, nói hết những lời trong lòng. Lãnh Mạn Nguyên lạnh nhạt nhìn, thậm chí cô có thể nhìn thấy nụ cười chế giễu quen thuộc trên khuôn mặt của anh.

“Nguyên! Em không muốn ly hôn!” Cô nhắc lại, hi vọng có thể làm anh cảm động.

“Cút đi, cút đi thật xa, tôi để em tự do!” Trên tầng truyền xuống một âm thanh giận dữ, là âm thanh tức giận của Lãnh Mạn Nguyên.

“Không, Nguyên......” Lãnh Mạn Nguyên tuyệt tình đi vào, trên ban công không còn bóng người, nhưng mà Nhã Lan biết, anh nhất định đang nghe ở trong phòng. Trên đầu tiếng sấm ầm ầm, dự báo trận mưa to sắp đến, Nhã Lan không còn chú ý đến những việc này, toàn bộ sự tập trung của cô đều ở trong căn phòng kia, trong lòng cô toàn nghĩ đến Lãnh Mạn Nguyên.

“Nguyên, chúng ta đã bỏ lỡ rất nhiều lần rồi, em không muốn nửa cuộc đời sau, sẽ mãi ân hận, cứ mãi sống cuộc sống đau khổ không có anh. Nguyên, cầu xin anh, ra ngoài nói chuyện với em được không?” Cô vừa khóc vừa nói, nhưng bên trong vẫn yên lặng như không hề có người từng ở đó.

Một số người làm thức dậy sớm đứng tụm lại ở bức tường, có người nói. “Bà chủ, trời sắp mưa rồi, hãy về đi.”

Cô lắc đầu, nếu như hôm nay không thể làm hòa với Lãnh Mạn Nguyên, cô sẽ mãi mãi không còn cơ hội. Ngày mai, ngày kia, sẽ xảy ra chuyện gì, cô cũng không dám nghĩ đến.

“Nguyên, anh ra ngoài được không? Em đã yêu anh từ lâu lắm rồi, anh cũng biết mà, em và Ẩn Hạo chưa từng xảy ra chuyện gì hết, chúng em không hề có mối quan hệ thân thiết.” Cô vẫn nói, đã có những giọt mưa rơi xuống, dần dần rơi xuống to hơn, rơi trên người cô, trên đầu, trên mặt.

“Nhã Lan, cô đừng dầm mưa nữa.” Thím Liễu vội vàng chạy lại, đứng trong đám người, hét với cô. Nhã Lan chỉ đáp lại bà bằng một nụ cười đau khổ, lại một lần nữa đánh mắt lên căn phòng ở tầng hai.

“Nguyên, xin anh, hãy cho em một cơ hội, cuộc đời này, em thực sự chưa từng cầu xin ai, anh hãy ra đây nghe em nói rõ, được không?”

“Nhã Lan, nhìn xem, cô ngấm mưa rồi!” Thím Liễu vội vàng chạy lại, tay cầm một chiếc ô, nước mưa từ xa hắt lại gần.

Nhã Lan uất ức gạt chiếc ô thím Liễu che trên đầu ra, cô rơi nước mắt nói: “Thím Liễu, đừng quan tâm tôi, hôm nay anh ấy không tha thứ cho tôi, tôi sẽ không rời đi, thim đừng quan tâm.”

“Haizz, hai người...... thật là......” Thím Liễu đứng ở một bên né chân.

Mưa càng lúc càng to, như rưới dội vào Nhã Lan, thoáng chốc, cô đã ướt như chuột lột. Thím Liễucầm lấy chiếc ô nhưng bị cô hết lần này đến lần khác gạt ra, ánh mắt vẫn nhìn vào ban công trống không trên tầng hai.

Cô nói thật to, từ lúc cô yêu anh đến bây giờ càng thêm sâu đậm, nước mưa ngăn tầm nhìn của cô, bịt lỗ mũi của cô lại, nhưng cô vẫn cảm thấy sung sướng khác thường, những điều trong lòng đã nói hết ra, thực sự nhẹ nhàng.

“Nguyên, anh ra ngoài nói chuyện với Nhã Lan đi, cứ tiếp tục như vậy cũng không được đâu!” Không khuyên nổi Nhã Lan, thím Liễu hi vọng có thể gọi Lãnh Mạn Nguyên ra. Cánh cửa sổ mở ra một góc nhỏ, một lát lại đóng lại. Lãnh Mạn Nguyên cũng không hiểu, tại sao anh lại làm như vậy. Nói một câu tôi không yêu em nữa hoặc là tôi vẫn yêu em, chẳng phải là chuyện dễ dàng sao?

Anh vẫn đứng mãi ở sau cánh cửa sổ hút từng điếu từng điếu thuốc......

“Nguyên, bất luận trong lòng anh đang nghĩ gì, sau này anh sẽ làm gì, em vẫn không nói gì cả, xin hãy để em đứng ở đây, âm thầm bảo vệ anh, cho dù có chết, cũng không hối hận.” Khuôn mặt Nhã Lan đỏ lạ thường, tiếng mưa rơi lấn át tiếng của cô, những lời nói này, cô vốn chỉ nói cho chính mình nghe.

Cô cảm thấy đầu choãng váng, mọi chỗ đang đau tê tái, trước mắt xuất hiện bóng chồng, không nhìn thấy gì, cô lắc đầu, muốn lắc cho bóng chồng mất đi, muốn nhìn thấy mọi thứ rõ hơn. Cảnh sắc trước mắt không ngừng to ra, to đến nỗi không thể nhận ra hình thái, Nhã Lan điềm đạm cười, mềm nũn gục xuống.

“Nguyên, Nhã Lan ngất rồi!” Thím Liễu kinh ngạc, bóng dáng của Lãnh Mạn Nguyên xuất hiện trên ban công tầng hai, nhìn về phía này, sau khi nhận được tin từ thím Liễu, quay người mất tích.

“Nhã Lan!” Lãnh Mạn Nguyên có lẽ như đã xông ra, anh vội vàng, ngay đến cả ôn cũng không mang theo, những giọt mưa rơi đã làm ướt hết người anh, nước mưa đi theo mái tóc chảy xuống khuôn mặt, che đi tầm nhìn của anh. Anh vuốt mặt, không quan tâm điều gì mà xông đến.

Nhã Lan nằm trong lòng của thím Liễu, mềm nũn như bông, như đã ngủ thiếp đi. Cơ thể của cô đã nóng lên và trông thảm hại tột cùng.

“Còn không nhanh đi gọi cho bệnh viện!” Lãnh Mạn Nguyên giành lại cơ thể nhỏ bé của cô, ôm chặt vào lòng, ôm vào trong phòng, vừa đi vừa hét lên. Cả nhà họ Lãnh vì tiếng hét của anh mà trở nên hỗn loạn.

......

Trên người nóng quá, như những ngọn lửa đang đốt vậy, Nhã Lan cảm thấy rất khó chịu, cô nhẹ nhàng trở người, nhưng phát hiện cơ thể cô nặng trĩu đến không thể nào cử động được. Như vậy là sao?

Một chút mát lạnh ở trên trán, sau đó, nhiệt độ cũng giảm dần, cô tham lam muốn mát lạnh hơn nữa.

“Cô ấy tỉnh rồi!” Âm thanh của một người đàn ông vang lên lo lắng, đó là ai? Cô đang ở đâu? Âm thanh đó không phải anh trai, càng không phải bố cô, rốt cuộc cô đang ở đâu?

Bàn tay nhỏ của cô rơi vào một bàn tay lớn, truyền đến một chút hơi lạnh, cảm giác rất thoải mái, cô không vùng vẫy, cảm thụ chút mát lạnh trong chốc lát.

Bàn tay lớn bỏ ra, ngoài cửa có người đang nói chuyện thì thầm, âm thanh quá nhỏ, cô không nghe rõ ràng. Mắt rất nặng, không thể nào mở ra được.

“Anh làm kiểu gì vậy, chẳng phải nói là đã ổn rồi sao?” Một âm thanh đột nhiên to lên, cô bị dọa cho giật mình.

“Thực sự là đã ổn rồi, nhưng mà sốt cao dẫn đến máu truyền vào và tụ lại trong khoang, tôi đã nói với anh, không thể để cho cô ấy quá kích động, nếu không sẽ có khả năng phát tác, anh quên rồi sao?” Một tiếng nói cũng to hơn nữa, đành chịu giải thích.

Họ đang nói đến ai?

“Vậy lần này...... kết quả thế nào? Có thể chữa được không?”

Cô dóng tai nghe, quan tâm đến cuộc trò chuyện của họ, một lát sau, đối phương mới trả lời. “Sẽ mù, có chữa được không rất khó nói, phải đợi có kết quả kiểm tra toàn diện mới có thể khẳng định.”

“Không được, anh nhất định phải chữa lành cho cô ấy!” Lấy lại tinh thần, Nhã Lan coi như đã nhận diện được người nói chuyện, là Lãnh Mạn Nguyên!

“Nguyên------” Tiếng nói của cô yếu ớt. Anh đã tha thứ cho cô chưa? Cô cẩn thận mò mẫm, cô đang nằm trên giường.

“Linh Nhi, Linh Nhi, em tỉnh lại rồi, cảm thấy thế nào, có chỗ nào không khỏe không?” Lãnh Mạn Nguyên chạy lại, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.

Nhã Lan mở to đôi mắt thất thần, trước mắt là một màu đen, cô đã hiểu rõ, hai người bàn luận vừa nãy chính là về cô!

“Có phải em lại bị mù rồi không.” Cô bình tĩnh hỏi, hoàn toàn không có chút hoảng hốt và lo sợ.

“Em yên tâm, anh nhất định sẽ tìm bác sĩ tốt nhất để chữa cho em.” Lãnh Mạn Nguyên đảm bảo.

“Bác sĩ Uy là bác sĩ giỏi nhất rồi, em tin anh ấy, nếu như anh ấy không chữa được, chứng tỏ là do số phận sắp đặt.” Có lẽ đang đứng ngoài cửa chính là Uy Vỹ Thiên.

“Cô Quắc, rất vui khi gặp lại cô.” Uy Vỹ Thiên lại gần, chào cô.

Nhã Lan cười vô định. “Nghe nói chẳng phải anh đã đi Mỹ rồi sao?”

“Mới về ba ngày trước, có người ra lệnh, nếu không quay về sẽ phá nát bệnh viện.” Anh ta chỉ vào Lãnh Mạn Nguyên.

“Ba ngày trước? Tôi đã ngủ bao lâu rồi?” Cô cảm thấy cơ thể mềm nũn, không có một chút sức.

“Ba ngày.” Uy Vỹ Thiên bình tĩnh trả lời, “Cô sốt cao, vừa hạ lại sốt, sốt đến bốn mươi độ, tối hôm qua mới hạ xuống. Sốt cao dẫn đến phát bệnh, dẫn đến chứng mù tạm thời.”

Anh cố gắng nói khéo léo một chút, mù, đối với ai cũng là một tin khó có thể chấp nhận. Nhã Lan bình tĩnh bất ngờ, nếu như sắp đặt như vậy, cô cũng không trách móc hối hận, bây giờ, điều cô quan tâm nhất không phải cái này.

“Nguyên.” Tay của cô nắm lại, tay anh ôm chặt cô vào lòng, “Anh có thể tha thứ cho em không? Tha thứ cho sự bồng bột của tôi, tha thứ cho em đã không tin anh?”

“Linh Nhi, đừng nói nữa. Em không có lỗi với anh, chỉ cần em yêu anh, anh đã rất thỏa mãn rồi.”

Những lời thật làm cho người khác ấm lòng!

“Nguyên!” Cô òa vào lòng anh, hai người ôm nhau thật chặt......

Bầu trời âm u từng lớp mây dần dần tản ra, lộ ra mặt trời mà đã lâu không thấy, trải qua trận mưa cả thế giới như được gột rửa trong sáng hơn, khắp nơi đều tràn đầy sức sống cũng giống như tình yêu của hai người......

Đã có kết quả kiểm tra, Lãnh Mạn Nguyên vội vàng tránh Nhã Lan, anh và Uy Vỹ Thiên nói chuyện rất lâu mới quay trở lại.

Lúc quay về, tâm trạng của anh có lẽ đã xuống rất nhiều, thường vì những chuyện nhỏ nhặt mà xin lỗi cô, một buổi sáng mà anh nói rất nhiều lần.

“Nguyên, có phải em không thể chữa khỏi không?” Cuối cùng cô cũng lấy hết dũng khí hỏi. Lãnh Mạn Nguyên là một người làm việc rất tỉ mỉ, nhưng mà một buổi sáng, anh đã làm sai quá nhiều việc, không động đến cũng nổi nóng, Nhã Lan biết kết quả của sự việc không hề tốt đẹp.

“Linh Nhi, đừng lo lắng, anh đã nói, sẽ tìm bác sĩ tốt nhất đến chữa khỏi cho em.” Lãnh Mạn Nguyên quay người lại, ôm chặt cô vào trong lòng.

“Nguyên, nếu như em thực sự mù, anh có tình nguyện làm đôi mắt của tôi không?” Nhã Lan ở trong lòng anh, cảm giác hơi ấm từ cơ thể anh, hỏi nhỏ.