Tổng Tài Tôi Hung Dữ

Chương 140: Mất đi con trai




“Cháu sẽ không quay về đâu, ly hôn chỉ là chuyện sớm muộn thôi, thím kêu Lãnh Mạn Nguyên mau chóng sắp xếp ổn thỏa đi, cứ kéo dài như thế này đối với ba người đều sẽ không tốt đẹp gì đâu.” Cô quật cường nói, nhớ lại những lời mà Nghê Tiên Như đã nói hôm cô rời đi. Anh sở dĩ chậm trễ làm thủ tục ly hôn như vậy, chính là vì muốn giày vò cô thật lâu mà thôi, có lẽ, chính vì điều này nên đã Nghê Tiên Như giận dỗi anh.

“Nhã Lan, đừng như vậy, cùng thím trở về đi.” Thím Liễu vẫn tiếp tục khuyên nhủ, thím chau mày lại, vì chuyện của hai người họ mà cảm thấy lo lắng.

“Không, cháu không về đâu.” Cô đã nói không ra khỏi nhà, thế nhưng chính Lãnh Mạn Nguyên đã cử Nghê Tiên Như đến truyền đạt lại ý kêu cô rời đi, cô không muốn để lòng tự tôn còn sót lại của bản thân tan biến đi hết, cô muốn giữ lại một chút tôn nghiêm dù chỉ rất nhỏ bé ở trong cuộc tình vốn đã thất bại này.

“Nhã Lan-----” Thím Liễu chỉ có thể bất lực kêu tên cô, không thể nói được thêm điều gì, dáng vẻ quyết tâm đó của cô khiến thím thấy đau lòng, thím nhớ lại bản thân lúc còn trẻ. “Đừng bỏ lỡ người yêu cháu, đừng có để đến tuổi của ta rồi mới thấy hối hận, Nhã Lan, nghe ta một lần đi.”

“Thím Liễu, nếu như thím là đến thăm cháu, cháu sẽ rất vui mừng, nếu như thím đến là để khuyên cháu, thì cháu sẽ phải đuổi người rồi.” Nhã Lan cố gắng mỉm cười, mang theo sự nũng nịu nói. Trái tim cô có biết bao đắng cay, có lẽ chỉ có mình cô biết, thật sự còn đắng hơn cả ăn mật đắng!

“Được, được, không nói nữa, không nói nữa.” Thím Liễu lắc đầu, không cố nữa.

“Thím Liễu, thím vẫn định sống một mình như vậy sao?” Nhã Lan đột nhiên nhớ ra Dư Thiện Trình, ông ta cũng là một người đáng để giao phó cả đời.

“Đến cái tuổi này rồi, không thể nghĩ đến những chuyện tình cảm nam nữ đó được nữa, sống một mình có khi lại bình yên.” Thím Liễu nhẹ nhàng nói, biểu lộ ra một dáng vẻ yên bình thoải mái.

“Cháu cảm thấy chú Dư là một người rất tốt, tại sao thím không thử suy xét về chú ấy, chuyện quá khứ đều đã qua rồi, có rất nhiều chuyện không phải đều do hiểu lầm tạo thành sao?” Nhã Lan khuyên thím. Thím Liễu là người đã mang cho cô sự ấm áp và tình thương của mẹ khi cô ở trong nhà họ Lãnh, cô cũng mong thím có thể sống hạnh phúc.

Thím Liễu lắc đầu, Nhã Lan nhìn thấy trong mái tóc đen nhánh của thím cũng đã xuất hiện vài sợi bạc trắng, năm tháng đúng là không chừa một ai, thím cũng đã sắp bước vào tuổi xế chiều rồi.

“Chú Dư vẫn còn tình cảm với thím đó, hai người nên xây dựng gia đình đi, thím Liễu, tuổi của thím vẫn chưa hề cao, vẫn còn có thể sinh một đứa con, cũng chú ấy sống một cuộc sống hạnh phúc.” Cô khuyên nhủ, thế nhưng lại nhìn thấy sắc mặt của thím Liễu nhanh chóng tái dần đi, trở nên vô cùng nhợt nhạt đi.

“Thím…sao vậy?” Nhã Lan thận trọng hỏi, không biết vì sao lại biến thanh như vậy.

“Thím đã từng có một đứa con.” Thím Liễu thấp giọng nói, “Chính vào cái ngày mà thím biết bản thân mình có thai, mẹ của Nguyên ôm một đứa bé hai tuổi đến tìm tôi, bà ấy nói đó là con của bà ấy với Sĩ Hương ( bố của Mạn Nguyên) ….”

Sắc mặt của thím Liễu vẫn nhợt nhạt như vậy, thím nhắm mặt lại, hổi tưởng lại ký ức đau lòng. “Thím đã không nói gì, không hề nói ra chuyện bản thân mang thai, còn khuyên Sĩ Hương lấy Hồng Mai (mẹ của Lãnh Mạn Nguyên).”

Nhã Lan hết sức kinh ngạc, vì sự độ lượng của thím Liễu mà cảm thấy kinh ngạc, một người phụ nữ, làm sao mà có thể vĩ đại được như vậy, khi bản thân đang có thai, nhường người mình yêu cho người khác! Nhã Lan lắc đầu, đầu có cô có chút choáng váng, nhất thời vẫn chưa thể tỉnh lại từ trong cơn kinh ngạc.

“Thím Liễu, thím…” Cô không thể nói ra được một câu hoàn chỉnh, chỉ có thể nắm chặt lấy bàn tay lạnh giá của thím Liễu, tiếp cho thím thêm sức mạnh.

“Chẳng còn cách nào khác, con của Hồng Mai đã ra đời rồi, thím biết Sĩ Hương nhất định sẽ chịu trách nhiệm thôi, thím không muốn làm ông ấy khó xử. Sau đó, bọn họ đã kết hôn, thím thì lấy cớ muốn đi ra ngoài giải sầu, sau khi bụng bắt đầu nhô ra, đã xin nghỉ phép mấy tháng, rời khỏi nơi đó, sinh con ở trong một ngôi làng nhỏ.” Giống như thím đang nhớ lại lúc đứa trẻ mới được ra đời vậy, trên mặt nở ra một nụ cười yêu thương đặc biệt chỉ có ở người mẹ.

“Thiện Trình đã tìm thấy thím, ông ấy cũng nhìn thấy đứa trẻ, ông ấyrất tức giận, ầm ĩ đòi đi tìm Sĩ Hương tính sổ. Thím đã khuyên nhủ ông ấy, nói với ông ấy rằng, thím bằng lòng một mình nuôi đứa bé này.Thím kiên trì sinh ra đứa bé này, bởi vì thím biết, đây sẽ là sự liên kết duy nhất của thím và Sĩ Hương.” Thím lau nước mắt, đau thương đã bao phủ lấy cả cơ thể.

“Thiện Trình đã thổ lộ với thím, ông ấy không quan tâm chuyện thím đã từng sinh con, bằng lòng chấp nhận hai mẹ con thím. Thoạt đầu, thím không đồng ý, thế nhưng trước sau vẫn đấu không lại sự theo đuổi thành tâm của ông ấy, cuối cũng đã đến với nhau rồi.Thím đã trở lại công ty, ông ấy cũng phát triển sự nghiệp của mình, hai người đều rất bận, dưới sự đề xuất của ông ấy, đứa bé đã được đưa đến nuôi dưỡng ở nhà mẹ của ông ấy.”

“Khi đó, Hồng Mai thường hay đến công ty gây chuyện, nghi ngờ thím và Sĩ Hương vương vấn không dứt, hết lần này đến lần khác lấy tính mạng của Nguyên ra để đối đầu, Thiện Trình rất tức giận, yêu cầu thím rời khỏi công ty. Thím không đồng ý, ông ấy liền đe dọa nói, nếu như thím không rời khỏi đó, thì sẽ đưa con thím đi, để sự nương tựa duy nhất của thím cũng sẽ không còn nữa.”

“Thím biết trong lòng ông ấy cũng rất đau khổ, yêu một người phụ nữ hoàn toàn không yêu mình, còn phải cố gắng làm ra dáng vẻ hạnh phúc, hơn nữa còn phải yêu con của cô ấy. Lúc đó, suy cho cùng thì hai người vẫn còn quá trẻ, thím giận dỗi, nếu như ông ấy dám mang con thím đi, thím sẽ không nhìn mặt ông ấy cả đời.”

“Hồng Mai càng ngày càng ầm ĩ hơn, cuối cùng thím và Nguyên đã bị đưa vào vùng núi phía Bắc dưới sự sặp đặt của bà ấy, cháu cũng đã biết đó. Ba tháng sau, thím đã quay lại, việc đầu tiên chính là đi thăm con của thím. Thím đã đặt tên cho nó là Niệm Hoa, chính là muốn gửi gắm nỗi nhớ với Sĩ Hương. Thế nhưng, khi thím đi đến nhà mẹ của Thiện Trình, mới được biết, ba tháng trước, có người đã dùng danh nghĩa của thím để mang đứa bé đi rồi. Người đó không hề để lại chút tin tức gì cả, hoàn toàn không thể tìm ra được.” Nước mắt của thím Liễu càng chảy ra dữ dội hơn, giống như đã bị đứt tuyến lệ vậy, rơi không ngừng, Nhã Lan ôm chặt vai thím, giúp thím lau đi những giọt nước mắt đại diện cho nỗi đau khổ đó.

“Biết thím có con, biết con của thím ở đâu chỉ có ông ấy, Dư Thiện Trình, thím đi tìm ông ấy, thế nhưng ông ấy lại thề thốt phủ nhận, chúng ta đã bắt đầu cãi nhau, rồi mới từ trong miệng ông ấy biết được là, khi thím mất tích, ông ấy đã đi tìm Sĩ Hương, thế nhưng lại gặp Hồng Mai, hai người đã cãi nhau, trong lúc vô tình ông ấy đã nói ra chuyện thím có con, hơn nữa còn nói với bà ấy tung tích của đứa bé. Còn Dư Hồng Mai trong cơn thịnh nộ cũng đã nói ra sự thật chuyện bà ấy đưa thím và Nguyên đi.”

“Mọi người không ngừng nghỉ, đi tìm bọn ta, khi quay lại, đứa bé đã không thấy nữa rồi. Thím đã đi tìm Dư Hồng Mai, thậm chí Sĩ Hương còn lấy chuyện ly hôn ra để ép buộc bà ấy, cuối cùng, bà ấy mới nói ra đứa bé đã được mang đi tặng cho một gia đình rồi, khi bọn ta phải khó khăn mới tìm được gia đình đó, thì bọn họ đã dọn đến Úc rồi, thế nhưng sau đó lại có được thông tin là, cả nhà bọn họ đã chết trong một trận tai nạn giao thông rồi, đứa bé còn sống hay đã chết, thì hoàn toàn không biết.”

“Thím trách ông ấy, trách rằng ông ấy đáng ra không nên nói mọi chuyện cho Dư Hồng Mai, mất đi đứa bé đã khiến cho thím mất đi dũng khí để tiếp tục sống, thậm chí thím đã leo lên sân thượng để tự sát, mấy lần đều bị mọi người tìm thấy, khuyên thím đi xuống. Thím không gặp Thiện Trình nữa, thím đã mang hết lỗi lầm về chuyện của đứa bé đổ hết lên người ông ấy, hơn nữa còn thề, nếu như đời này không tìm được đứa bé, thì thím cũng sẽ không bao giờ qua lại giao thiệp với ông ấy. Sau đó, Sĩ Hương lâm bệnh, thế nhưng Hồng Mai đã rời đi, thím đã ở lại ngôi nhà đó, gánh vác trách nhiệm chăm sóc Nguyên và Sĩ Hương, trong khoảng thời gian một năm ngắn ngủi, thím đã tìm được nơi để gửi gắm tâm hồn, trong lòng cũng đã yên ổn lại rất nhiều.”

“Sau đó, Sĩ Hương mất, thế nhưng Hồng Mai cũng không quay lại, Sĩ Hương nói khi còn sống không thể cho thím một ngôi nhà, nên sau khi chết liền giao lại ngôi nhà cho thím, thím liền ở lại đó, chăm sóc Nguyên đang còn rất nhiều.”

“Nhiều năm như vậy rồi, thế nhưng thím vẫn sống trong dằn vặt, con của thím đến bây giờ vẫn chẳng hề có tung tích, có phải nó thật sự đã không còn ở trên nhân thế…” Thím bắt đầu òa khóc lớn hơn. Nhã Lan chỉ có thể ôm lấy vai thím, con và mẹ tâm liền tâm, không còn con, thím ấy đã phải trải qua biết bao đau khổ chứ, Nhã Lan đã hiểu rồi.

Cô cũng nước mắt ròng ròng, câu chuyện của thím Liễu đã khiến cô xúc động sâu sắc.

“Thím Liễu, trên người con thím có dấu vết gì đặc biệt không, giống như vết bớt chẳng hạn, có lẽ cậu ấy vẫn còn sống đó.” Cô hỏi.

Thím Liễu ngẩng đầu lên từ trong nỗi bi thương, lau sạch nước mắt, nghĩ ngợi hồi lâu, mới nói: “Khi đó thím vô cùng nhớ Sĩ Hương, nên đã khắc lên tay nó một chữ Sĩ, chỉ là đã qua nhiều năm như vậy rồi, cho dù nó còn sống, e là dấu vết cũng đã chẳng còn nữa.”

“Sẽ không thể.” Nhã Lan xúc động khuyên nhủ, cô lau đi nước mắt ở trên mặt, cố gắng làm cho bản thân trở nên kiên cường một chút. “Thím Liễu, sẽ không đâu, thím phải tin tưởng, cậu ấy nhất định vẫn còn sống, cậu ấy vẫn chưa gặp được mẹ của mình, không biết bản thân có một người mẹ vĩ đại như vậy, cậu ấy nhất định không cam tâm, nhất định đang tìm kiếm thím ở một nơi nào đó, vẫn đang đợi thím.”

Thím Liễu gật đầu, tâm trạng cũng đã khôi phục lại một chút.

“Thím yên tâm, cháu cũng sẽ giúp thím tìm kiếm.”

Hai người nói chuyện một hồi lâu, Nhã Lan mới tiễn thím Liễu ra về, nhớ đến những việc cô đã trải qua, cô mãi chẳng thể chợp mắt được.

Khóa cửa kêu lên, Ẩn Hạo với cơ thể nồng nặc mùi rượu trở về.

“Anh sao vậy? Sao lại uống thành thế này!” Nhã Lan nghe thấy có tiếng động, liền chạy ra.

“Không….sao.” Tâm trạng của anh ta vô cùng suy sụp, thế nhưng lại cố gắng chịu đựng, ngược lại còn cười để cô yên tâm.

“Em đi nấu ít canh giải rượu cho anh.” Nhã Lan đỡ anh ta ngồi xuống, ngược lại còn bị anh ta nắm chặt tay lại, “Không…cần đâu, anh…muốn ăn chút gì đó.”

“Em đi nấu bát mì nhé.” Nhã Lan chán nản rút tay ra, đi vào nhà bếp. Lòng cô vẫn đang đắm chìm trong chuyện của thím Liễu, hơn nữa còn dự định ngày mai sẽ đi tìm Dư Thiện Trình, kêu anh ta cùng đi tìm Niệm Hoa.

“Vẫn chưa được sao?” Ẩn Hạo ở trong phòng khách kêu lên, Nhã Lan mới phát hiện ra, bản thân đã lơ đễnh quá lâu, mì đã sắp nhũn ra rồi.”

“Ừ, được rồi.” Cô vội vàng cho thêm chút muối, rồi múc ra.

“Muối không cần dùng tiền mua hay sao? Mặn như vậy?” Ẩn Hạo ăn một miếng, rồi nhổ ra luôn.

“A?” Nhã Lan cầm đũa nếm thử một miếng nhỏ, dô, mặn thật. Cô ngại ngùng xoa xoa tay. “Xin lỗi, em không cẩn thận, cho thêm chút nước là được.”

Cho thêm chút nước vào mì liền ngon hơn rất nhiều, Ẩn Hạo chỉ lặng lẽ ăn.

“Tối nay em có việc sao?” Sau khi anh ta ăn xong liền lau lau miệng, hỏi.

“Ừ, hôm nay có một người bạn đến tìm em, nói chút chuyện, rất đau lòng.”

“Chuyện gì vậy?” Anh ta hỏi lấy lệ, rồi dựa lưng lên ghế sofa.

“Hơn hai mươi năm trước con của thím ấy đã mất tích, không tìm lại được, thím ấy rất đau thương.”

“Ừ.” Ẩn Hạo dường như không hề quan tâm đến chuyện này, anh ta nhắm mắt thư giãn.