Tổng Tài Tôi Hung Dữ

Chương 130: Người phụ nữ vượt quá giới hạn




Đúng là tức chết người ta mà. Nghê Tiên Như xoa xoa lồng ngực đang không ngừng phập phùng của mình, thất vọng tựa vào sau ghế. Cô ta sớm đã nhận được thông báo từ thám tử rồi, biết được tin Ẩn Hạo và Quắc Nhã Lan bên nhau, kế hoạch ban đầu là định chụp hình Ẩn Hạo thân mật với đàn ông để khui ra sự thật là anh ta bị gay, sau đó thành công ép Nhã Lan phải thừa nhận chuyện đang sống chung với Ẩn Hạo, và tạo nên cảnh tượng giả là hai người họ đã trở thành người yêu của nhau.

Một khi Quắc Nhã Lan trở thành người yêu của Ẩn Hạo thì sẽ không còn dám bám lấy Lãnh Mạn Nguyên không buông nữa, đồng thời trở thành loại phụ nữ bắt cá hai tay mà cả giới giải trí khinh bỉ, đặc biệt là bắt cá hai tay với Ẩn Hạo, anh ta có lượng fan hùng hậu như thế, nếu đám fan mà biết được chuyện này thì nhất định sẽ cùng đánh dẹp Quắc Nhã Lan.

Đến lúc đó Quắc Nhã Lan có muốn phát triển tiếp trong giới giải trí cũng không thể nữa rồi.

Không chê vào đâu được kế hoạch gắp lửa bỏ tay người này, cô ta vô cùng vừa lòng với kế hoạch này của mình.

Mọi chuyện đều phát triển theo hướng mà cô ta đã thiết kế sẵn rồi nhưng kết quả lại hoàn toàn ngược lại. Vốn dĩ phải phản đối và chửi rủa thì chẳng thấy đâu, tất cả những tiếng nói lại đều đồng loạt thể hiện sự cảm thông và ủng hộ cho họ, vậy thì bảo sao cô ta không tức cho được!

Nắm chặt tay lại, móng tay đâm vào thịt cũng không biết, khuôn mặt tinh xảo của Nghê Tiên Như sớm đã méo mó biến dạn rồi. “Quắc Nhã Lan, tôi không tin là không lật đổ được cô!”

Trước mắt bỗng sáng lên, bóng dáng Lãnh Mạn Nguyên bỗng thoáng qua, xuất hiện trước cửa phòng khách.

“Chuyện này là thế nào?” Mấy ngày không gặp, tinh thần anh hình như không được ổn lắm, không ngừng xoa ấn đường, cứ như đang bị điều gì đó quấy nhiễu vậy. Anh nhìn thấy đống giấy vịn đầy dưới đất, quăng ánh mắt lên người Nghê Tiên Như.

Hỏng rồi! Ý niệm này bỗng lóe lên trong đầu cô ta, Nghê Tiên Như lập tức lấy lại bình tĩnh.

“Nguyên, thật sự xin lỗi anh.” Cô ta cúi đầu, vội vàng thu dọn đống giấy vụn dưới đất đi.

“Những cái đó là gì vậy, sao lại xé lắm thế? Em đang tức giận à, tức giận với ai vậy?” Một khi Nghê Tiên Như tức giận thì sẽ đập đồ, xé đồ, Lãnh Mạn Nguyên cũng chẳng lạ gì. Anh tìm đến tay Nghê Tiên Như, trông thấy mặt Nhã Lan trên quyển tạp chí dúm dó mà cô ta cố ý lật lên kia, còn có một người đàn ông lạ mặt đứng bên cạnh Nhã Lan nữa.

“Đưa tôi xem tí.” Lãnh Mạn Nguyên giơ tay ra, định lấy lại xem.

“Đừng, đừng xem!” Nghê Tiên Như giả bộ căng thẳng, giấu tờ báo ra sau lưng.

“Đưa ra đây, cho tôi xem!” Bàn tay còn lại của anh thô lỗ giật quyển tạp chí sau lưng cô ta ra, sau khi vuốt phẳng ra liền xem qua một lượt, sắc mặt anh lập tức tối sầm lại, cơn thịnh nộ bao quanh cả phòng khách, Nghê Tiên Như đã cảm nhận thấy một luồng hơi lạnh mãnh liệt.

Xem ra, vẫn chưa phải là hoàn toàn thất bại đâu. Nghê Tiên Như vô cùng hài lòng với biến cố bất ngờ này, mặt cô ta trong lúc vô ý nở một nụ cười đắc ý.

“Há nào lại có cái lẽ ấy!” Lãnh Mạn Nguyên vứt cuốn tạp chí ra, bóng dáng anh xoay tròn một cái rồi biến mất ngoài cửa phòng khách.

……

Ẩn Hạo lại ra ngoài rồi, mong là anh ta sẽ không đến chỗ mấy người “bạn trai” kia nữa, khó khăn lắm mới khiến chuyện này yêu ổn lại được, cô không muốn lại xuất hiện sự cố nào nữa đâu.

Nhã Lan rất nghiêm túc lau dọn sạch sẽ từng góc nhà, sau đó lại cẩn thận kiểm tra lại một lần, sau khi xác nhận không còn vật bẩn nữa, nhưng vẫn không yên tâm mà đi hút bụi lại một lần nữa.

Xong rồi, nhiệm vụ hoàn thành! Lau mồ hôi dính đầy trên trán đi, cô quyết định nghỉ ngơi một lát, sau đó đi tắm cho mát rồi đợi Ẩn Hạo về để khớp thoại. Khớp thoại đã trở thành bài tập cố định mỗi ngày của họ rồi, cho dù là muộn thế nào thì Ẩn Hạo đều sẽ giúp cô diễn một lần, sau khi đưa ra ý kiến, lại diễn lại lần nữa cho đến khi hài lòng mới thôi.

Chuông điện thoại vang lên, là Du Tư Phùng gọi đến, cậu ta tìm cô làm gì?

Nhã Lan ngờ vực mà bắt máy, giọng nói vô cùng nóng ruột của Du Tư Phùng lập tức truyền đến.

“Nhã Lan, tôi đang đứng trước cổng khu nhà cậu, cậu mau ra đây, tôi đợi cậu, không đợi được cậu tôi sẽ không đi đâu.”

Nói liền một mạch rồi tắt luôn điện thoại, Du Tư Phùng không cho cô cơ hội nói chuyện. Nhã Lan ngơ ngác nhìn chiếc điện thoại sớm đã tắt máy kia, nghĩ xem có nên ra hay không, cũng sắp 11 giờ rồi.

“Không đợi được cậu tôi sẽ không đi đâu!” Giọng nói của Du Tư Phùng văng vẳng bên tai, cậu ta vốn là một người có nghị lực, có quyết tâm, Nhã Lan vẫn thật sự lo cậu ta sẽ không về. Nghĩ một hồi rồi cô vẫn quyết định ra ngoài gặp cậu ta.

Ở ngoài cổng, Du Tư Phùng đang đứng một mình ở đó, cơ thể gầy yếu của cậu ta đứng trong gió, mái tóc bay phấp phới trong gió, không ngừng thay đổi thaeo chiều gió. Cậu ta ngơ ngác nhìn về phía con đường nhỏ trước cổng khu, sau khi thấy Nhã Lan xuất hiện liền nâng nâng mắt kính.

“Nhã Lan, tôi ở đây!” Cậu ta vẫy tay với Nhã Lan.

“Có chuyện gì sao?” Nhã Lan dừng lại, đứng trước mặt cậu ta, hỏi. Mấy ngày không gặp, dáng vẻ cậu ta suy sụp đi rất nhiều, mái tóc lộn xộn xõa tung ra cứ như kiểu đã bao nhiêu ngày không chải ấy, cổ áo cũng nhăn nhúm, một bên còn gập vào bên trong cơ.

Du Tư Phùng là anh chàng đẹp trai trong lớp cô, cực kì chú trọng cách ăn mặc, bộ dạng nhếch nhác hôm nay của cậu ta đã hoàn toàn lật đổ hình tượng ngày trước của cậu ta. Sắc mặt cậu ta rất khó coi, hơi thiếu sức sống, cổ họng chuyển động lên xuống như có rất nhiều lời phải nói ra vậy.

“Có chuyện gì sao?” Cậu ta chỉ nhìn chăm chăm vào cô, Nhã Lan không khỏi có chút sợ hãi, cô lại hỏi lần nữa. Nhìn con đường nhỏ đầy cây bên ngoài khu, chỉ chỉ rồi nói: “Chúng ta vừa đi vừa nói đi.”

Con đường nhỏ đó rất âm u, cũng rất lạnh, hai hàng cây xanh cao to mọc ngay ngắn hai bên, thân cây từ đầu đến cuối đều to như nhau, cao như nhau, cành lá vươn dài ra xen kẽ vào nhau, khoác lên vai nhau, che kín lấy cả con đường nhỏ, tạo thành một con đường mát tự nhiên.

Bắc nam thông với nhau, gió thổi qua người hai bọn họ, tay áo bay phấp phới, tóc Nhã Lan cũng bị hất tung lên cao.

Sắp đi đến cuối đường rồi, Du Tư Phùng cuối cùng cũng dừng bước. “Nhã Lan, những tin đó là thật sao?”

“Cái gì?” Đầu Nhã Lan nhất thời chập mạch, không hiểu cậu ta đang hỏi cái gì.

“Những tin tức đó, tin tức liên quan đến cậu và RainbowKing ấy!” Ngữ khí của cậu ta rất khẩn thiết, mặt bực bội đến đỏ cả lên, cổ nổi lên hai sợi gân xanh.

“Là thật.” Nhã Lan rất không vui với câu hỏi chất vấn của cậu ta, đây là chuyện riêng của cô mà.

“Cậu thật sự ở bên anh ta sao?” Cậu ta nắm chặt lấy hai cánh tay Nhã Lan, lắc lắc, hai con người sau mắt kính đang đỏ ngàu lên.

Tay cậu ta dùng sức rất mạnh, khiến cánh tay Nhã Lan thấy đau.

“Đây là chuyện của tôi, khong liên quan gì đến cậu.” Cô đau đến nhíu mày lại, trên mặt lộ rõ vẻ đau đớn. Du Tư Phùng hiểu được liền thả tay ra, rồi lại nắm chặt lại, chỉ là tay đã dùng lực ít đi rất nhiều.

“Tôi hiểu lòng cậu, trước nay đều hiểu.” Giọng điệu cậu ta nhẹ đi một chút, nhưng ngữ khí thì vẫn sốt ruột như vậy, “Tôi không trách cậu, chỉ trách mình không đủ ưu tú, không thể xứng với cậu. Nhã Lan, tôi đang cố gắng rồi, từ sau khi biết tin cậu tham gia giới giải trí thì tôi cũng từ bỏ ước mơ thiết kế rồi quyết định tham gia vào sản nghiệp của gia đình. Nhã Lan, chỉ cần có thể đuổi kịp bước chân của cậu, chỉ cần đuổi kịp cậu, xứng với cậu thì tôi nguyện làm gì cũng được.”

“Du Tư Phùng, cậu không cần phải như vậy!” Cô muốn kêu cậu ta dừng lại, hành vi của cậu ta thật sự là điên rồ mà.

“Tôi biết, trước nay cậu chưa từng hứa với tôi điều gì, thậm chí còn chẳng đáp lại sự theo đuổi của tôi, cậu yên tâm, đây là do tôi tự nguyện, tôi đến đây chỉ là muốn chứng minh cho cậu thấy rằng tôi yêu cậu thôi.”

Nhã Lan bị khí thế của cậu ta làm cho khiếp sợ, cố gắng lùi lại phía sau một chút, cậu ta tiến sát lại từng bước một, vội vàng muốn ôm cô vào lòng.

“Du Tư Phùng, tỉnh táo lại chút đi được không, cậu làm như vậy chỉ có thể hủy hoại chính mình thôi, chẳng có tác dụng gì hết. Cho dù không có Ẩn Hạo thì thôi cũng sẽ không chọn cậu đâu.” Tôi không thể hủy đi tiền đồ rộng lớn của cậu được. Câu nói cuối cùng ấy bị cô nuốt lại vào bụng, cô muốn dùng sự tuyệt tình này của mình để dọa cho cậu ta bỏ chạy.

“Tôi mặc kệ, chỉ cần là chuyện liên quan đến cậu thì tôi sẽ mất đi lí trí.” Một hình tượng Du Tư Phùng tao nhã lịch sự đã bị hủy hoại từ đây, cậu ta bây giờ cứ như một con sư tử phát điên, chỉ muốn ngậm miếng thịt đến miệng đó vào. Tay cậu ta đã đặt xuống phần eo của cô, kéo cô về phía mình.

“Du Tư Phùng, cậu đừng như vậy, nghe tôi nói!” Sức cô sao có thể địch lại được Du Tư Phùng chứ, lập tức bị khóa chặt trong bờ ngực không hề nở nang của cậu ta.

“Du Tư Phùng, cậu lí trí chút đi, đừng như vậy, tôi giận rồi đấy.” Cô đang cảnh cáo cậu ta, nhưng cậu ta chẳng có phản ứng gì, chỉ một mực tìm kiếm môi của cô thôi.

“Nhã Lan, cậu hãy tin tôi, tôi yêu cậu, mong cậu hãy tin tôi…” Cuối cùng, tất cả những lời nói đều bị nuốt vào trong bụng, hai tay của Nhã Lan bị cậu ta thành công khóa lấy, đôi môi vô cùng nóng ruột của cậu ta chạm vào… của cô.

“Du Tư Phùng!” Không biết tại sao giây phút môi câu ta chạm vào cô, cô lại tức giận đến thế, có một cảm giác bị xâm phạm, cô thành công thoát ra được với sự nổi điên của mình, giáng xuống một cái bạt tai theo phản xạ…

Bốp!

Trong màn đêm thưa thớt bước chân người, cái tát đó vang dội khác thường, thậm chí còn có tiếng vọng lại nữa, mãi mà không ngừng. Nhã Lan sửng sốt nhìn bàn tay mình, cô không ngờ rằng mình sẽ đánh cậu ta.

Mắt kính của Du Tư Phùng dưới tác động mạnh đã rơi xuống dưới đất, nảy lên mấy cái rồi nằm trơ trọi dưới đó, thông qua ánh đèn đường ảm đạm phản chiếu lại tia sáng tuyệt vọng.

Du Tư Phùng như bị đứng hình vậy, bưng khuôn mặt trắng nõn của mình, ngơ ngác nhìn Nhã Lan bỗng nhiên nổi cáu ấy.

“Tôi xin lỗi.” Vo vo cái tay đang đau lên của mình, cô biết cái bạt tai vừa rồi của mình mạnh đến mức nào.

“Không, cậu đánh là đúng.” Du Tư Phùng thả tay ra, để lộ ra năm lốt tay rõ nét trên mặt. “Là tôi không đúng, đã mạo phạm đến cậu, tôi xin lỗi.” Cậu ta cúi đầu xuống, sự tuyệt vọng bao phủ lên cả người, đầu cậu ta rũ xuống một cách mệt mỏi, cứ như vừa nhận được một tin tức làm cho mất tinh thần vậy.

“Nhã Lan, tôi sẽ cố gắng, cố gắng để khiến mình có thể xứng với cậu, cho dù phải giành hết cả đời này.” Lúc cậu ta lại ngẩng đầu lên đem theo một nụ cười nhạt. Tiếp theo đó là quay người rời đi.

“… của cậu” Nhã Lan nhặt kính của cậu ta lên, Du Tư Phùng sớm đã biến mất trong màn đêm rồi.

Bộp bộp bộp, một tràng pháo tay vang lên, cao vút lên dị thường trong đêm khuya tĩnh mịch. “Hay cho một màn kịch ha, trong phim hay ngoài đời đều y như thật như vậy chả trách khiến người ta hiểu sai.”

Lãnh Mạn Nguyên đeo trên mặt bộ mặt lạnh đến thấu xương, vỗ tay đi đến, khóe miệng còn mang theo sự châm chọc không thể nào hơn được nữa.

Lòng Nhã Lan bỗng thắt lại, sao anh ấy lại đến đây?

Lãnh Mạn Nguyên nhìn chằm chằm vào chiếc kính trên tay cô rất lâu, mới tiếp tục nói: “Từ lúc nào mà trở nên vượt quá giới hạn đến vậy rồi chứ? Mấy hôm trước mới xác lập quan hệ nam nữ với bạn hợp tác xong, hôm nay đã lại vụng trộm với tiểu tình lang rồi sao? Ồ, không đúng, trước nay cô đều như vậy mà, không phảo sao? Thậm chí còn khiến người yêu cũ gửi ảnh giường chiếu đến làm quà trong ngày cưới của mình cơ mà.”

Anh nói nhẹ tựa mây bay, chỉ nghiến răng ở mấy từ cuối cùng thôi. Một cảm giác không biết phải làm sao trào lên trong lòng Nhã Lan, anh luôn nhìn nhận cô như thế đấy, trong lòng anh, cô mãi mãi chỉ là một người phụ nữ hư hỏng mà thôi, còn cần thiết phải giải thích nữa sao?