Tổng Tài Tôi Hung Dữ

Chương 123: Trò cười




Diệp Tiểu Như đơn thuần cũng chẳng nghĩ gì liền đồng ý gặp mặt người đó, ai biết đâu người đó lại là một kẻ buôn người, anh ta thấy ảnh trên mạng của cô ấy nên nổi lên ý định xằng bậy. Anh ta lừa Diệp Tiểu Như đến một nơi hoang vu hẻo lánh, định sau khi cưỡng hiếp xong sẽ đem cô đi bán.

Diệp Tiểu Như biết được âm mưu của anh ta, định trốn khỏi bàn tay quỷ dữ của anh ta nhưng lại bị kẻ đó tát cho liên tiếp mấy bạt tay, đánh đến nỗi choáng vãng đầu óc, không còn sức để kháng cự lại nữa. Cô ấy hét lên kêu cứu, trong lúc cận kề với tuyệt vọng, lại thu hút được một người đi đường đến cứu cô ra.

Người đi đường đó là nam chính Tinh Phương, một tiến sĩ ngành y vừa trở về từ Mỹ, anh ta trẻ tuổi, có triển vọng, tướng mạo trẻ đẹp lịch sự, có bối cảnh gia đình rất tốt. Anh ta đưa Diệp Tiểu Như đang hôn mê về khách sạn của mình, băng bó vết thương cho cô ấy.

Chuyện bắt đầu từ đây, Diệp Tiểu Như và Tinh Phương làm quen với nhau, ngay lần đầu tiên gặp cô ấy, Tinh Phương đã phải lòng cô ấy rồi, anh ta luôn tìm cơ hội để được gặp cô ấy, đương nhiên cũng vì cảm động với câu chuyện của cô ấy, nên anh ta chủ động ngỏ lời muốn giúp cô ấy tìm bố mẹ. Cùng với quan hệ qua lại ngày càng sâu sắc ấy của hai người, Diệp Tiểu Như cũng có cảm tình với anh chàng Tinh Phương học rộng tài cao, thân thiện với mọi người, vẻ ngoài đẹp trai này.

Tinh Phương xuất phát từ lòng tốt nên che giấu xuất thân của mình.

Khương Uy Thiên, bạn gái được công nhận của Tinh Phương từ Mỹ tìm về, cô ta biết được sự tồn tại của Diệp Tiểu Như nên đã nghĩ mọi cách để đuổi cô ấy đi, thậm chí không tiếc tiền để muốn mạng của cô ấy. Nguy cơ hết lần này đến lần khác được hóa giải, mâu thuẫn cũng dần dần được xoa dịu, Diệp Tiểu Như và Tinh Phương cùng nhau trải qua bao bão táp, xây dựng được tình cảm vững chắc, Khương Uy Thiên chuyển đến chỗ bố mẹ của Tinh Phương, muốn cũng nhau ngăn cản bọn họ yêu nhau, dùng bao nhiều thủ đoạn nhưng cũng chẳng thể chia cách được hai người họ.

Khương Uy Thiên tùy hứng, cuối cùng đi nói với bố mẹ cô ta, muốn thông qua việc gây áp lực lên xí nghiệp nhà họ Tinh để có được Tinh Phương. Tinh Phương nghiêm khắc khiển trách hành động của Khương Uy Thiên, Khương Uy Thiên lấy cái chết ra để ép anh ta, cô ta đã uống cả một lọ thuốc ngủ. Vợ chồng nhà họ Khương biết tin liền về nước luôn, hỏi tội Tinh Phương, đồng thời tiến hành nghiêm khắc trừng phạt Diệp Tiểu Như.

Bà Khương vì muốn con gái có thể có được hạnh phúc nên đã gây áp lực cho Tiểu Như, thậm chí đòi cướp đi công việc của cô ấy, hai người họ xảy ra mâu thuẫn càng sâu sắc hơn. Nhưng trong một lần tình cờ, bà ấy biết được Diệp Tiểu Như chính là cô con gái thất lạc bao lâu nay của họ.

Câu chuyện rất dài, kết thúc cũng rất viên mãn, Diệp Tiểu Như thành công trở về nhà họ Khương, Tinh Phương cũng thuận lợi cưới được cô ấy, Khương Uy Thiên nhận ra được chỗ thiếu sót của mình nên lại quay về Mỹ.

Tốc độ đọc sách của Nhã Lan từ trước đến nay vẫn rất nhanh, nhưng vẫn phải tốn hai tiếng đồng hồ mới đọc hết được kịch bản. Câu chuyện trong đó thật sự là rất cảm động lòng người, tình tiết quá là lôi cuốn, sau khi quay thành phim nhất định sẽ là một bộ phim hay lấy được nước mắt của người xem. Lau lau khóe mắt hơi ươn ướt nước mắt của mình, Nhã Lan mới từ từ quay lại từ trong kịch bản.

Lâu thế rồi chẳng lẽ Nghê Tiên Như vẫn chưa hóa trang xong sao? Nhã Lan nhìn điện thoại, cũng gần 12 giờ rồi, sao thợ trang điểm vẫn chưa đến gọi cô chứ?

“Mấy người làm việc kiểu gì vậy, mau đi tìm người ra đây cho tôi!” Bên ngoài, có người đang nổi cáu. Nhã Lan đẩy cửa đi ra, đúng lúc đứng giữa đám người đó, đạo diễn đang nổi giận đùng đùng ngồi đối diện đó. Thấy cô đi ra ngoài, Lý Tiểu Thục liền chạy lên mấy bước, kéo cánh tay cô, oán trách: “Tôi nói này cô Quắc, rốt cuộc là cô bị sao vậy, mọi người bận đến tối mặt tối mũi, cô lại trốn không thấy tăm hơi đâu, cô xem, đều đang đợi cô đấy.”

Nhã Lan nhìn các diễn viên ở hiên trường đều đã trang điểm xong, cũng tạo hình xong hết rồi, còn đang làm sửa một vài chỗ dưới dự chỉ đạo của đạo diễn rồi, chỉ có cô vẫn mặc nguyên bộ đồ lúc đến, vẫn để mặt mộc.

“Nhưng mà không phải chị Văn Văn nói trang điểm xong cho cô Nghê rồi…”

“Gì mà cô với tôi chứ, cô vừa quay người đi đã không thấy tăm hơi đâu, tôi tìm cả một lượt quanh tổ phim cũng không tìm thấy cô, hại tôi bị đạo diễn mắng cho một trận, cô còn nói một cách không biết xấu hổ thế sao.” Thợ trang điểm rõ ràng là không cho cô cơ hội để nói mà, vừa chuyển đề tài cái liền đổ mọi lỗi sai lên người cô.

“Là chị kêu tôi sang phòng nghỉ ngơi đợi còn gì.” Nhã Lan cố giải thích, lần đầu tiên bị người khác hiểu sai là cô đang ăn bơ làm biếng, trong lòng cô rất khó chịu.

“Cô có nhầm không vậy, tôi đâu có nói gì đâu, lúc cô đứng ở đó tôi còn đang bận trang điểm cho cô Nghê, tôi chỉ bảo cô đợi một lát thôi.” Người phụ trách hóa trang đó quay mặt sang phía đạo diễn, “Cô ta thật là thích làm bộ làm tịch mà, chẳng phải vẫn chưa nổi tiếng sao, tôi kêu cô ta đợi một lúc mà cô ta liền tức giận bỏ đi mất rồi, còn nói cái gì mà cô ta là nữ chính, phải trang điểm cho cô ta trước, không làm thì sẽ dẹp luôn.” Người thợ trang điểm tự dưng dựng chuyện, khiến Nhã Lan vừa tức giận vừa sốt ruột, lồng ngực lên xuống dữ dội, nhưng lại chẳng nói được câu nào.

Cô có thể nói gì đây, rõ ràng là tất cả mọi người đều đã tin lời người thợ trang điểm kia rồi, tất cả ánh mắt phẫn nộ và bất mãn đều đổ dồn về phía cô.

“Đã đến đoàn làm phim thì phải tuân theo sự sắp xếp chứ, cô nhìn cô xem, vừa làm ầm lên cái đã làm lỡ hết lịch trình hôm nay rồi, có vui không?” Đạo diễn là một người trung tuổi tính khí nóng nảy, ông ta bắt đầu nghiêm khác phê bình cô.

“Đạo diễn, tôi thực sự không có…”

“Được rồi! Mọi người đều đi ăn cơm cả đi, đợi lát nữa tiếp tục công việc, cô, cả cô nữa, mau đi trang điểm cho cô ấy đi.” Người trợ lí hóa trang và một cô gái khác bị giữ ở lại, chịu trách nhiệm tạo hình và trang điểm cho cô. Vì một biến cố cỏn con này mà họ không được đi ăn đúng giờ, mọi bực tức của hai người họ đều xả hết lên người cô.

“Tôi nói này cô Quắc, cô không có chuyện gì thì đừng có chạy lung tung, cô Nghê người ta trang điểm xong liền đi làm tạo hình, còn cô thì sao, nhìn xem, còn chẳng cả biết thay đồ. Thay quần áo trước đi đã!” Cô gái phụ trách tạo hình tâm trạng vô cùng tồi tệ, vứt cho cô một bộ đồ diễn, nghiêm mặt đứng ở đó, hai tay khoác trước ngực.

“Tôi xin lỗi.” Cô biết giải thích tiếp cũng chẳng có ý nghĩa gì, người chơi đểu cô cũng chẳng phải trợ lí tạo hình nên cô mang khuôn mặt cô cùng áy náy mà xin lỗi cô ấy.

“Tôi nói này, cô cũng gớm mặt thật, trang điểm thôi mà cũng muốn đợi tôi đến mời, xong rồi còn muốn vu oan cho tôi, làm chuyện gì cũng đừng quá đáng quá.” Trợ lí trang điểm Văn Văn dùng sức thoa phấn lên mặt cô, còn không quên cảnh cáo cô nữa.

Người đang làm, trời đang nhìn, mọi việc đều tự có đạo lý công bằng thôi. Nhã Lan quyết định không đôi co với loại người này tiếp nữa, sau này chỉ cần chú ý hơn là được. Cô ngậm chặt miệng, chẳng thèm phản bác lại lời nào của cô ta nữa.

Rất nhanh, tạo hình mới đã xong, Diệp Tiểu Như nhìn mình trong gương, trang điểm diêm dúa lòe loẹt thế này căn bản không hợp với nhân vật trong phim.

“Chị Văn Văn, vầy hình như không hợp lắm.” Cô chỉ vào lớp hóa trang trên mặt mình.

“Là cô nói mới tính hay đạo diễn nói mới tính, chính đạo diễn nói như vậy đấy, tôi cũng làm theo vậy thôi, không hài lòng với kỹ thuật trang điểm của tôi thì mời người khác đi.” Văn Văn vừa mở mồm đã chửi ầm lên. Nhã Lan cũng kịp thời ngậm miệng lại, nếu đã sắp xếp như vậy rồi thì cô còn có thể nói được gì nữa đây.

“Có hơi lòe loẹt, hình như không phải đạo điễn …” Trợ lí tạo hình nhìn cô trong gương, vốn định phát biểu ý kiến nhưng lại bị Văn Văn kéo một cái nên liền biết điều mà ngậm miệng lại.

“Được rồi, chúng ta đi ăn thôi.” Hai người họ làm xong chuyện của mình liền vội vội vàng vàng rời đi.

“Cô trang điểm kiểu gì thế này, định đi làm bạch cốt tinh hả?” Thợ tạo hình bắt bẻ ngoe nguẩy mông đi đến, lớp trang điểm trung tính không nhìn ra được giới tính. Anh ta dang tay ra một cách khoa trương, nhìn mọi người.

Theo sau là Ẩn Hạo cả nửa ngày nay không thấy đâu, sau khi nhìn lớp trang điểm của cô, anh ta cũng chau mày lại.

“Là ai trang điểm đây?” Thợ tạo hình giận dữ bừng bừng, hỏi.

“Dạ, là trợ lí Tiểu Văn ạ.” Lý Tiểu Thục lập tức đi đến, nơm nớp lo sợ đứng trước mặt thợ tạo hình, báo cáo.

“Là ai bảo cô ta trang điểm thế này hả, đi tìm cô ta đến đây cho tôi, chẳng có tí chuyên nghiệp nào cả, nên đuổi loại người này đi mới phải!”

Văn Văn mặt như đưa đám chạy đến, cô ta hiển nhiên đã biết chuyện thợ tạo hình đòi đuổi việc cô ta nên sắc mặt cô ta khó coi không chịu được. “Angle, đây là cô ta tự mình yêu cầu đấy chứ, chẳng liên quan gì đến tôi cả.” Diễn lại trò cũ, lại đem sai lầm đẩy lên người cô.

Nhã Lan không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Văn Văn, cô còn từng nhắc nhở cô ta nữa mà.

“Nếu cô ấy đòi trang điểm thành như vầy mà cô cũng trang điểm cho sao? Rốt cuộc là cô ấy chuyên nghiệp hay cô chuyên nghiệp hả?” Angle to tiếng mắng chửi Văn Văn, khiến cả căn phòng hóa trang đều rung cả lên. “Nếu đã không có trình độ chuyên nghiệp thì cút!”

“Chuyện này, cô ta không trang điểm thế này thì nhất định không chịu trang điểm, tôi còn cách đây chứ.” Văn Văn đã lặng lẽ bước đến bên cạnh cô, kéo kéo tay áo cô, thấp giọng nói: “Xin cô đấy.”

Nhã Lan biết ý của cô tam là muốn cô nhận những lời nói bịa đặt này. Cô phải nhận sao? Văn Văn rõ ràng là định trêu ghẹo cô, ai ngờ đâu lại thành tự mình trêu ghẹo mình. Cô nên cảm thấy vui mừng mới phải.

“Cô Quắc à, cô nói giúp tôi câu đi. Trong nhà tôi còn phải nuôi em trai, em gái nữa, mẹ tôi lại đang bệnh, tôi không thể để mất công việc này được.” Văn Văn bắt đầu khóc nức nở, cô ta vừa tiếp tục kéo kéo áo của Nhã Lan để ra hiệu ngầm, vừa khóc sướt mướt nhằm giành được sự đồng cảm từ mọi người.

“Phải đó, điều kiện gia đình nhà Văn Văn không tốt, cô ấy từ trước đến nay luôn chăm chỉ làm việc, thôi bỏ qua cho cô ấy một lần đi. Với lại nhân vật yêu cầu làm như vậy, cô ấy cũng đâu còn cách nào đâu.”

Một cô gái cùng trong tổ hóa trang ra mặt xin tha thứ, Nhã Lan nhận ra càng nhiều ánh mắt không thân thiện gì đang đổ dồn lên người cô.

“Cô Quắc là một người rất dễ chung sống hòa hợp, sao có thể có yêu cầu như thế được chứ, cô Văn Văn, hi vọng cô có thể nói rõ hơn.” Ẩn Hạo vẫn luôn trầm lặng ít nói bỗng nói chen vào khiến mọi người lập tức yên lặng hết.

“Nhưng thật sự không phải tự tôi muốn…”

“Là tôi.” Lòng cảm thông của Nhã Lan đã chiến thắng ý định muốn trả miếng của cô, cô quyết định đứng ra nhận cái sai về mình, hi vọng Văn Văn có thể biết sai mà sửa, đừng tiếp tục như vậy nữa mới phải.

“Cô?” Ẩn Hạo rõ ràng là không tin, đôi mắt một mí đẹp đẽ của anh ta nhìn chằm chằm lên mặt cô, mang theo sự nghi ngờ, muốn nhìn ra gì đó từ khuôn mặt của cô.

“Phải đó.” Lúc nói dối, mặt cô luôn đỏ lên, lần này, lại đỏ phừng phừng lên như thế.

“Nếu cô ấy đã nhận rồi, vậy Angle?” Lý Tiểu Thục lập tức đứng ra làm người hòa giải.

“Được rồi, nể mặt cô, chuyện lần này tôi không truy cứu nữa, sau này quản lí cho tốt những diễn viên với nhân viên cho tôi, đừng có để xảy ra sai sót gì nữa cho tôi.” Angle uốn éo người rồi quay người rời đi, rồi lại dừng lại trước mặt Ẩn Hạo. “Lâu lắm rồi không đến chỗ tôi đấy, hôm nào rảnh vậy.”

“Gần đây.” Ẩn Hạo nở một nụ cười ngọt ngào với anh ta. Angle là bạn gái anh ta sao? Nhã Lan đoán.

“Chính là thích nụ cười còn dễ thương hơn cả con gái này của anh đấy.” Angle chẳng thèm để ý đến ánh mắt của mọi người, vuốt lên mặt anh ta một cái. Thực ra, Nhã Lan cảm thấy nụ cười của cô ta cũng rất dễ thương mà, chỉ là không hiểu tại sao một người con gái xinh đẹp như vậy lại trang điểm thành một người trung tính nữa.

“Ồ, đúng rồi.” Angle như nhớ ra điều gì đó, quay đầu nhìn nhìn cô, nói: “Tôi từng xem ảnh của cô ấy, trông cũng rất thuần khiết đấy, cứ tạo hình theo dáng vẻ ban đầu đi, không cần trang điểm nữa đâu.”