Tổng Tài Tôi Hung Dữ

Chương 119: Rời khỏi nhà họ lãnh




“ Nhã Lan, vẫn chưa về sao? Đã ăn tối chưa, nếu không, gọi Đại Hưng tới đón cô nhé.”

“ Không cần đâu, tôi rất tốt, đợi chút nữa sẽ về ngay, không cần phần cơm cho tôi.” Cúp điện thoại, cô vô cùng không tình nguyện đi về hướng nhà họ Lãnh.

Chắc khoảng mộtmột giờ cô về tới nhà, thời gian ngồi nhầm xe, hại cô đi vòng vèo không ít, giờ mới về tới nhà.

Người nữ giúp việc gác đêm vẫn chưa ngủ, sau khi cô ấn chuông chạy lại mở cửa. Lễ phép cười với cô, “ Cảm ơn.” Cho dù là với người giúp việc, cô cũng đều khách sáo như vậy.

Một người giúp việc mua đồ từ bên cạnh cô bước tới, sau khi chào hỏi lẫn nhau, thì đi cùng với người giúp việc gác đêm.

“ Một người tốt làm sao, lại khách khí với người làm như chúng ta, lại không ra vẻ tự cao tự đại, thật sự đáng tiếc. Không biết sau này cô Nghê có đối xử với chúng ta thế này không nữa.”

Ồ, đến người làm của nhà họ Lãnh đều biết sắp thay nữ chủ nhân rồi sao? Giọng nói mặc dù đã cố ý hạ thấp xuống, nhưng Nhã Lan vẫn nghe không sót một chữ nào.

“ Cô Nghê không phải là người chủ dễ chiều đâu, giờ cơm tối, bác Vương xới cơm hơi dâdy một chút, liền hung dữ mắng một trận, nếu như do cô ta làm bà chủ,chúng ta khổ rồi.”

“Ai, đừng quan tâm cô ta, dù sao chúng ta cũng không phải trực tiếp giao thiệp với cô ta, cùng lắm thì sau này tránh né chút. “

“ Với quan hệ giữa cô ta và tổng giám đốc, sớm muộn cũng quản lý việc nhà, có tránh nổi không?”

Hai người tôi một câu cô một câu, trái tim Nhã Lan càng hỗn loạn, trong sự phiền muộn để lộ ra sự tuyệt vọng...

Cô chỉ có thể bước nhanh hơn, thoát khỏi giọng nói của họ.

Đèn phòng khách đang sáng, không có một ai, cô cảm thấy rất mệt, mệt đến nỗi muốn đi ngủ ngay. Khó khăn leo lên cầu thang, ngay ở cuối cầu thang, cô trông thấy Nghê Tiên Như người đã lâu khônh gặp.

Cô ta mặc chiếc váy ngủ hở hang gợi cảm, bên trong không mặc gì cả,

Hai bầu ngực tròn trịa nảy nảy, cô ta không trông thấy Linh Nhã, cứ đứng trước cửa phòng Lãnh Mạn Nguyên.

“ Vẫn chưa ngủ?” Giọng của Lãnh Mạn Nguyên, Nhã Lan ý thức được lùi về người về sau một chút, ẩn mình đi.

“ Vâng, không ngủ được, vì vậy muốn tìm anh ăn mừng một chút đó.” Nghê Tiên Như ôm lấy cổ anh.

“ Em uống rượu rồi?” Lãnh Mạn Nguyên đón lấy cô thể cô ta, hỏi.

“ Vâng, vui vẻ, đã uống một chút, bây giờ muốn cùng riêng với anh.” Cơ thể Nghê Tiên Như đẩy một cái, Lãnh Mạn Nguyên lùi vào trong phòng.

“ Được thôi, anh rót cho em.”

Bước chân Nhã Lan như trúng tà vậy, nhẹ nhàng bước tới tới bên cách cửa khép hờ, cô nhìn thấy bên trong sáng lên ánh đèn hồng ấm áp. Nghê Tiên Như kéo bộ đồ ngủ trên người, gần như ở trần một nửa. Một hồi tiếng thuỷ tinh va chạm vào nhau, tiếp đó thấp thoáng nửa thân trên của Lãnh Mạn Nguyên, đưa một ly rượu vang cho Nghê Tiên Như.

“ Anh vẫn còn nhớ em thích uống rượu gì không?”

“ Nhớ, anh còn đặc biệt giữ lại, Chateau Lafite Rothschild, nếm thử đi.”

” Vẫn là anh tốt nhất, ngồi xuống đi.” Nghê Tân Ni giơ đôi tay nhỏ ra, kéo Lãnh Mạt Ngôi xuống bên cạnh cô ta, đôi chân trần trụi gác lên xương bánh chè của anh.

“ Uống ít thôi, tối nay em uống đủ nhiều rồi.” tay Lãnh Mạn Nguyên giơ ta, vốn muốn lấy lại lu rượu, không ngờ, Nghê Tiên Như khẽ né, tay anh hạ xuống trên vai cô ta.

“ Vâng, thật hoài niệm thời gian tươi đẹp trong quá khứ của chúng ta, Nguyên, còn anh?” Nghê Tiên Như lại bạo dạn ngồi lên trên người anh, Lãnh Mạn Nguyên lại không có ý muốn đẩy ra.

Nhã Lan kịp thời thu lại ánh mắt, cảm thấy nhục nhã vì bản thân đã hình thành thói quen nhìn trộm từ lúc nào.

Đừng nhìn nữa, trên báo không phải đều đã nói đủ rõ ràng rồi rồi? Còn muốn chứng minh cái gì? Càng muốn chứng minh chỉ có thể tỏin thương càng sâu sắc. Nhã Lan biết, tối nay mình sẽ lại mất ngủ...

Lãnh Mạn Nguyên đến công ty rồi, Nghê Tiên Như ở lani nhà họ Lãnh, lúc Nhã Lan xuống lầu, đúng lúc đụng mặt cô ta. Nói chính xác hơn, cô ta vẫn đang đợi cô.

“ Tỉnh rồi?” Tay cần một tách cà phê, cô ta đuôi dài đôi chân đẹp đặt lên bàn trà, một tay đang chống cạnh cằm, ngồi nghiêng trên sô pha. Ngẩng đầu gật gật với cô, nói.

Bước chân Nhã Lan ngừng lại một chút, chần chừ rất lâi, mới lần nữa bước về phía trước. Tư thế của Nghê Tiên Như rất khiêu gợi, không nén nổi khiến cô nghĩ tới bộ dạng ngồi vắt qua trên người Lãnh Mạn Nguyên tối qua. Sau đó bọn họ đã xảy ra chuyện gì?.

Đừng nghĩ nữa! Ép mình tỉnh lại từ trong mạch suy nghĩ, đôi mắt nhìn Nghê Tiên Như ẩn chứa ý nghĩ khác. “ Đúng vậy.”

“ Biết gần đây cô rất bận, vậy nên buổi sáng không ai đánh thức cô, chúng tôi đều đã dùng bữa sáng rồi.”

Nhã Lan gật gật đầu, không hề trả lời, bước chân chuẩn bị di chuyển tới hướng phòng ăn dừng lại.

“ Không ngại ngồi xuống nói chuyện chứ.” Cô ta vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh, mời cô.

“ Chắc cũng chẳng có gì để nói đâu.” Nhã Lan không thích bộ dạng chuyện gì cũng tự cho mình là chủ nhân đó. Ít nhất bây giờ, cô vẫn còn trên danh nghĩa là nữ chủ nhân của nhà họ Lãnh, chứ không phải một con chó đợi chờ bố thí.

“ Có, hơn nữa rất quan trọng.” Nghê Tiên Như rất kiên trì.

Nhã Lan do dự một chút, vẫn còn ngồi xuống vị trí đối diện với cô ta. “ Nói đi.”

Khuôn mặt cô cứng ngắc, cố gắng không để lộ nội tâm ra.

“ Nghe nói thiết kế lúc tốt nghiệp của cô giành được thành tích rất tốt, chúc mừng nhé.” Mặt cười nham hiểm, Nhã Lan không tìm thấy vẻ mặt chúc mừng của cô ta

“ Có chuyện thì nói đi.” Chắc hẳn tìm đủ mọi cách giữ cô ngồi xuống không chỉ là để nói câu chúc mừng này đâu nhỉ.

“ Đúng vậy, tôi thực sự chuyện. Còn nhớ lúc ở trên thuyền, lời tôi nói với cô không? Lời liên quan tới việc cô rời xa Nguyên.”

“ Đương nhiên.” Cô trả lời rất dứt khoát, đợi mấy ngày rồi, xem ra, hôm nay cuối cùng phải có quyết định rồi.

“ Ý của tôi là hy vọng cô có thể nhanh chóng chuyển đi, đương nhiên, nếu cô không có chỗ nào để đi, tôi có thể giúp cô dành cho cô một...”

“ Không cần, tôi sẽ nhanh chuyển đi.” Cảnh tối qua hai người thân mật đã trông thấy rồi, không phải sao? Đây đã đủ nói rõ tất cả, mình ở lại chỉ có thể khiến người khác chê cười. Nhã Lan quyết định lập tức thu dọn đồ rời đi.

“ Đúng rồi, chuyện ly hôn, có luật sư sẽ liên lạc với cô vào lúc thích hợp, còn có câu nói đó, Nguyên không có thời gian bàn những chuyện này, vì thế, có gì trực tiếp hỏi tôi hoặc đến lúc đó hỏi luật sư, không cần làm phiền anh ấy. Hơn nữa, anh ấy cũng không muốn trông thấy cô.”

“ Được.” Nhã Lan không thèm quay đầu lại bước lên tầng, Nghê Tiên Như hớp một ngụm cà phê, cười vui vẻ lạ thường, ngũ quan xinh đẹp đẽ từ từ trở nên nhăn nhó.

Vốn không mang hành lý gì đến, mấy ngày trước sớm đã thu dọn xong, để trong một túi nhỏ, Nhã Lan nhấc túi lên, người trong nhà họ Lãnh còn tưởng cô lại vì chuyện gì đó mà ra ngoài một chuyến, căn bản không nhìn ra là rời khỏi nhà đi.

Như vậy cũng tốt, hạn chế được rất nhiều ngượng ngùng không cần thiết. Lúc đi ra, đã không thấy bóng Nghê Tiên Như, một mình cô ta lặng lẽ mở cửa sắt, đi ra ngoài.

Nơi này, đã từng bao nhiều lần nằm mơ cũng muốn rời khỏi thật sự phải rời khó rồi, lại cực kỳ không nỡ.

Đưa mắt qua nhìn tòa kiến trúc đồ sộ sau lưng, cô biết, hình như mình không thể quay lại nữa rồi...

Đứng trên đường lớn, sững lại bên dưới áp- phích của Nghê thân Nhi và RainbowKing, Linh Nhã phát hiện ra, trời đất mênh mông, cô lại không biết đi về đâu.

Mẹ vẫn luôn tự hào vì cô có thể lấy Lãnh Mạn Nguyên, về nhà chắc chắn sẽ khiến bà mất mặt, Nhã Lan không muốn nghe thấy sự oán hận và chỉ trích của bà.

Cô nhớ tới căn phòng nhỏ cô và Uyển Nhân ở chung, lúc đó họ đã trả tiền phòng nửa năm, tính thử thời gian, vẫn còn một tháng mới đến hạn, chi bằng đến đó trước đã, sau đó bắt đầu tìm công việc.

Mở căn phòng nhỏ ra, sự bài trí thân thuộc ở ngay trước mắt, tất cả không đổi, chỉ là,vật thì còn đó, nhưng người thì ở đâu. Chăn đệm được gấp gọn gàng trên đầu giường, một chú gấu nhỏ đáng yêu đặt ở bên cạnh. Đây là vật cô và Uyển Nhân yêu nhất, mỗi buổi tối, họ đều tranh giành một vòng xem ai sẽ ôm nó đi ngủ.

Để giành được nó, họ thường túm lấy nhau, cù vào chỗ buồn của đối phương. Cướp gấu bông là công việc mỗi tối của họ, trong quá trình này, họ đã hình thành nên mối quan hệ bạn bè và chị em thân thiết nhất.

Trong nhà ngoài giường ra, còn có hai đồ dùng gia đình nữa chính là tủ quần áo và chiếc bàn nhỏ, loại bàn thô sơ có thể mua được ở khắp mọi nơi, bên trên đặt một chú lợn đất màu đỏ, đó là món quà cô tặng lúc sinh nhật Uyển Nhân. Mỗi ngày Uyển Nhân sẽ ném một đồng xu nhỏ bảy trăm đồng vào bên trong, có lúc sẽ vứt đồng xu ba nghìn đồng.

“ Tớ phải tích thật nhiều thật nhiều tiền, sau này mua một căn nhà lớn, lớn đến mức có thể đặt được đồ dùng gia đình to nhất đắt nhất, đến lúc đó, mình sẽ đi mua một chiếc giường nôi mỗi tối trước khi đi ngủ đung đưa vài cái, để nhớ lại cuộc sống khó khắn của chúng ta ở đây. “ Uyển Nhân từng nói. Lúc cô ấy nói những lời này, trong mắt vụt lên tia sáng, tràn đầy hy vọng, tay phô trương dang tay ra, như là đò đạc đắt tiền, nhà to đã bày ngay trước mắt.

“ Thế chi bằng cậu trức tiếp đem chiếc giường này chuyển qua đó còn hơn, thấy vật nhớ người, đến lúc đó, cậu vừa có thể hồi tưởng lại cuộc sống khi xưa, còn có thể nhớ tới mình bất cứ lúc nào.” Linh Nhã cũng nói đùa chỉ chiếc giường trêu chọc.

“Ừ, chủ ý này không tồi, mình sẽ suy xét cẩn thận.” Cô ấy làm ra vẻ mặt nghiêm túc suy nghĩ vấn đề, sau đó, hai người ha ha cười lớn, cùng nhau đổ người xuống trên chiếc giường gỗ, rung lắc đến nỗi giường bên dưới mịn kêu lên kẽo kẹt, suýt chút nữa thì đổ sụp xuống.

Uyển Nhân bây giờ chắc đã có nhà to rồi nhỉ, có phải như năm ấy cô ấy nói, đã mua đồ dùng gia đình đắt đỏ nhất để ở trong, và đặc biệt mua thêm một chiếc giường có thể rung lắc? Lúc nằm trên loại giường đó, cô ấy sẽ nhớ tới cô không? Nhớ tới những ngày tháng họ cùng nhau trải qua khó khăn nhưng khó lòng quên được?

Nằm trên giường, mùi xà phòng thơm thoang thoảng vẫn chưa mất hết, bay vào chóp mũi, cho người ta một cảm giác an toàn kỳ lạ. Hít thở thật sâu mùi hương này, Linh Nhã yên tâm đi vào giấc ngủ.

Công việc của cô tìm tương đối thuận lợi, trên danh nghĩa thủ khoa tốt nghiệp ngành thiết kế thời trang đại học S, đã có không ít công ty tỏ ý muốn tuyển dụng cô. Có vài công ty tương đối tốt, Linh Nhã xem xét có nên chọn một công ty trong số đó không.

Tiêu chuẩn chọn công ty của cô, ngoài tiền lương ra, quan trọng nhất là có thể học hỏi được gì không. Thành lập thương hiệu thời trang của riêng mình yêu cầu về kiến thức vẫn rất nhiều, cô phải tích luỹ từng bước một.

Du Tư Phùng không biết từ đâu dò hỏi được số điện thoại mới của cô, đặc biệt gọi điện tới để hỏi chuyện tìm việc của cô, và bày tỏ, tự mình cũng chuẩn bị từ bỏ quyền thừa kế sự nghiệp của gia đình, toàn tâm toàn ý vào sự nghiệp thiết kế thời trang.

“ Hà tất gì phải khổ như vậy chứ, nhà chỉ có mỗi một đứa con trai là cậu, bố mẹ đương nhiên hy vọng cậu có thể giúp đỡ họ.

“ Họ vẫn còn trẻ, hơn nữa còn có chị giúp đỡ lo liệu. Tôi chỉ muốn dốc sức cùng cậu, hy vọng có một ngày, năng lực chuyên ngành của tôi có thể giỏi như cậu.