Tổng Tài Tôi Hung Dữ

Chương 114: Cãi vã




Thời gian cũng không còn sớm nữa, nên đi về rồi. Nhã Lan đã tìm thấy xe để về, đi một mạch về nhà.

Lãnh Mạn Nguyên đã trở về, đang ngồi dùng bữa trong phòng ăn, Nhã Lan muốn lặng lẽ lên gác, nhưng vẫn bị ánh mắt sắc bén của bà Vương nhìn thấy.

“ Bà chủ, lại đây dùng bữa đi ạ, tổng giám đốc vẫn đang đợi bà.”

“ Tôi...không đói...” Nhã Lan muốn từ chối.

“ Bà Vương, đi lấy cho bà chủ một bộ bát đũa.” Lãnh Mạn Nguyên cũng đã phát hiện ra cô, không thèm đếm xỉa đến sự phản đối của cô, trực tiếp ra lệnh cho Bà Vương. Bát đũa bày trên bàn ăn, Linh Nhã không thể không ngồi xuống.

Không hề trông thấy Nghê Tiên Như đâu, cũng không có bát đũa của cô ta ở trên bàn, đi đâu rồi?

Linh Nhã cúi đầu xuống, không có dũng khí đem điều thắc mắc hỏi ra, chỉ từng miếng từng miếng nhỏ ăn cơm ở trong bát.

“ Ăn nhiều một chút, ăn hết những thứ này đi.” Lãnh Mạn Nguyên rất nhanh đã ăn xong,hằn học gắp cho cô mấy đũa thức ăn, ra lệnh nói.

“ Nhiều quá, tôi...” Cô vốn ăn không hết, hơn nữa, chỉ cần có anh ở đây, cô chẳng có chút khẩu vị nào.

“ Mau lên, ăn hết đi, bằng không, em đừng hòng rời khỏi bàn ăn.” Ngữ khí của Lãnh Mạn Nguyên rất ngang tàn, anh ôm ngực, ngồi ở chỗ của mình, nhìn thẳng vào cô. “ Đã gầy đến thế này rồi, còn không mau mau mà bồi bổ. Bà Vương, sau này mỗi bữa cơm bà chủ đều phải ăn hai bát, thiếu một miếng tôi sẽ hỏi tội bà.”

“ Sao anh lại có thể như vậy được! Trong mồm ngậm đầy cơm, giọng cô nói không rõ ràng phản kháng lại, thứ nhận lại được là ánh mắt dữ dội khinh khỉnh của Lãnh Mạn Nguyên

“Chuyện tôi đặt ra ai cũng không có quyền phản bác lại, nếu như còn nói thêm một câu nữa, thì thêm thành ba bát!”

“ Anh...hừ.” mắt Linh Nhã lóe lên, cô rất tức giận! Có điều, lại chẳng nghĩ ra được cách gì. Dưới sự bức bách của anh, cô miễn cưỡng nhồi nhét thêm hai bát cơm và nhiều thức ăn nữa.

“ Tôi no rồi, muốn nghỉ ngơi.” Bụng đâu chỉ là no, tưởng chừng như là no cứng lên rồi, Linh Nhã đành phải dùng tay chống lên ghế, trước ánh mắt hài lòng của Lãnh Mạn Nguyên đi về phía cầu thang.

Trời ơi, nếu mỗi bữa đều ăn nhiều đến thế này, cô nhất định sẽ căng bụng chết mất, rốt cuộc là Lãnh Mạn Nguyên không vừa ý ở chỗ àno? Mặc dù là vậy, trong lòng cô vẫn dâng tràn lên chút ngọt ngào, đây có nghĩa là anh đang quan tâm cô, không phải sao?

Lúc tối, Nghê Tiên Như quay lại rồi, cô ấy hihi haha đem một ít cây cối về, nghe đâu là dùng để bổ sung thêm cho phòng hoa. Linh Nhã đóng cửa ở trong phòng, vẫn nghe thấy trong hành lang, cuộc trò chuyện của cô ấy và Lãnh Mạn Nguyên.

“ Ai ya, mấy thứ này cũng xem như được chuyển về cả rồi, Nguyên, anh xem, mua toàn là hoa mà anh thích nhất, em sẽ cố gắng hết lòng đem chúng trồng ở trong phòng hoa chỉ thuộc về hai chúng ta, không cần biết sau này em có bận đến đâu, đi xa bao nhiêu, em đều muốn anh nghĩ về em, nhớ em, mong em, vậy nên, em muốn trồng càng nhiều hoa.”

“ Không trồng thì không phải anh cũng luôn nhớ em sao?” Lời của Lãnh Mạn Nguyên lộ liễu trắng trợn, giống như tỏ tình với người yêu. Chân của Linh Nhã như gắn nam châm vậy, chôn chặt ở sau cửa, dựng thẳng tai lên muốn nghe thấy nhiều hơn tiếng của Lãnh Mạn Nguyên. Biết rõ là mỗi một câu nói của anh đều sẽ khiến cô đau lòng, nhưng cô vẫn như lên cơn nghiện vậy, nhất định muốn nghe.

Cửa được kéo ra hở một khe nhỏ xíu, sau khi đang chắc chắn sự chú ý của hai người bên ngoài cửa không hướng về phía này, thông qua khe cửa quan sát hai người. Nghê Tiên Như mặc một bộ quần áo ngắn gợi cảm không có ống tay, đi giày gót cao vừa đứng ở cửa, lưng của cô ta vừa vặn che lấp tầm nhìn của cô, Linh Nhã chỉ có thể trông thấy ngon tay thon dài của cô ta dừng lại ở bên eo của Lãnh Mạn Nguyên.

Lãnh Mạn Nguyên cao hơn cô ta một cái đầu, mái tóc đen tỏa sáng dưới ánh đèn tường tối tăm, anh nhàn nhã dựa vào cửa phòng mình, nhìn Nghê Tiên Như trò chuyện. Nhìn từ góc độ này, tư thế của họ rất thân mật.

“ Vâng, bây giờ, em càng muốn anh nhớ em hơn, không được ngừng lại dù chỉ một giây.” Nghê Tiên Như bá đạo tuyên bố.

Lãnh Mạn Nguyên, có lẽ chỉ có Nghê Tiên Như mới có thể ngang ngược như thế trước mặt anh nhỉ, bất luận làm cái gì, chắc anh đều sẽ vui vẻ như vậy. Linh Nhã bị biểu cảm của Lãnh Mạn Nguyên làm tổn thương, tim cô loạn cào cạo, cắt không đứt, thì tâm tư vẫn còn rối bời.

“ Em tham lam quá.” Lãnh Mạn Nguyên khẽ bật cười, vô cùng êm tai. Ánh mắt anh quét mắt mấy cái qua chỗ cô, dọa Nhã Lan đành phải lùi lại, cho đến khi nghe thấy họ tiếp tục trò chuyện, mới dám thò đầu ra lần nữa.

“Từ ngày mai trờ đi, em phải bận rộn với công việc mới rồi, đến lúc đó sẽ rất bận, thậm chí không có thời gian bên cạnh anh.” Giọng Nghê Tiên Như trầm xuống, rõ ràng vì không thể cùng Lãnh Mạn Nguyên từng giây từng phút không rời xa mà buồn bã.

“ Được đó, chúc mừng em tìm được định vị mới, yên tâm, nếu có thời gian, anh sẽ đi khích lệ.

“ Được, nói phải giữ lời đấy nhé.”

“ Đương nhiên.”

Lãnh Mạn Nguyên thề thốt chân thành.

“Thế, tối nay, có phải nên mời em uống ly rượu không nhỉ, xem như bày tỏ sự chúc mừng cho công việc mới của em.” Nghê Tiên Như đưa ra yêu cầu, cho dù ngốc đến đâu, Linh Nhã cũng hiểu ý tứ của cô ta. Có điều, đối với Lãnh Mạn Nguyên mà nói, chắc không xem là gì, không phải họ đã có mối quan hệ thân mật từ lâu rồi sao?

“Ồ, muộn quá rồi, chọn hôm khác nhé. Nghỉ ngơi sớm một chút.” Không ngờ, Lãnh Mạn Nguyên lại lên tiếng từ chối. Tim Nhã Lan nhẹ nhõm, cảm thấy vui mừng vì sự tự chối của anh.

“OK, nghỉ ngơi sớm một chút.” Nghê Tiên Như chạm môi mình vào môi của anh, thấy Lãnh Mạn Nguyên không có phản ứng gì lớn lắm, rồi rời đi.

Linh Nhã nhẹ chân nhẹ tay đi về lại, bò lên giường, đang muốn kéo chăn, cánh cửa đột nhiên mở ra...là Lãnh Mạn Nguyên!

“ Sao anh lại không gõ cửa!” Trong lòng thì vui mừng, nhưng trên mặt lại lạnh lùng, Linh Nhã giả bộ không vui hỏi.

“ Vẫn chưa ngủ?’ Anh không trả lời, ánh mắt sắc nhọn nhìn chằm chằm vào mắt cô, thâm sâu như lớp sương mù, để cô không nhìn rõ ràng. Linh Nhã cảm thấy giống như bị nhìn thấu, gượng gạo xoa xoa tóc.” Chuẩn bị ngủ rồi, anh ra ngoài đi.”

“ Tại sao không tạm biệt đã bỏ đi?” Không những anh không đi, ngược lại còn ngồi xuống, rất nhiều sự chuẩn bị cho cuộc nói chuyện dài. Ồ, đến khởi binh hỏi tội sao?

Linh Nhã cười nhạt, lấy lại vẻ mặt châm biến nhưng ngày qua. “ Không đi thì làm gì, ở lại xem các người ân ái sao?” Cô vốn không định trả lời như thế, ai biết vừa mở miệng lại biến thành như vậy. Cắn cắn môi, cô vô cùng hối hận với những lời mình nói.

“ Em ghen rồi à?” Lãnh Mạn Nguyên duỗi thẳng chân trên chiếc bàn nhỏ uống trà, trên mặt thoáng qua một nụ cười có chút suy ngẫm.

“ Không thể nào!” Cô không thèm nghĩ gì, đáp lại luôn.

“ Thế thì tốt, nếu không những ngày tháng sau này sẽ rất buồn.” Lãnh Mạn Nguyên đứng dậy, ánh mắt âm u lạnh lẽo chiếu lên người cô, anh giận rồi? Tại sao?

Sự phẫn nộ của anh lây sang cả cô, cô tùy tiện nói: “ Anh đừng cho rằng cô gái nào cũng đều thích mình, tôi thì ghét anh. Cả đời này tôi cũng không thể ghen vì anh, bởi vì căn bản anh không——xứng!”

“Thế ai xứng, Thành Kiên Vỹ sao?” Sắc mặt Lãnh Mạn Nguyên càng tối sầm thêm, con ngươi chứa dựng một tia lửa, ngữ khí nói chuyện cũng theo đó mà nguy hiểm theo.

“ Không cần anh quản. Không phải bây giờ anh có Nghê Tiên Như rồi sao? Cô ta không phải người anh yêu nhất sao? Hai người làm tình rồi nhỉ, anh mãi mãi không rời xa cô ta, cô ta cũng không rời xa anh nổi, đúng không? Nếu đã như vậy, còn đến tìm tôi làm cái gì!”

Cô gần như là gào lên vậy, cứ nghĩ tới những lời Nghê Tiên Như nói, tình cảm của cô với anh lại liền như sụp đổ hết.

“ Em nói cái gì?” Lãnh Mạn Nguyên ngây ra một chút, muốn xác định lại.

“ Không cần nói gì nữa, lúc nào làm thủ tục thông báo với tôi một tiếng là được rồi.” Cô không muốn lãng phí thời gian, mở cửa phòng ra, để anh ra ngoài.

“ Em lại muốn ly hôn, không được!” Anh trực tiếp phản đối.

“ Anh muốn thế nào? Lãnh Mạn Nguyên, anh đã đạt được mục đích rồi, xỉ nhục tôi, đùa bỡn tôi, tôi đều ngu ngốc lún vào, tùy cho anh xử lý, anh còn muốn thế nào nữa!” Cô chất vấn, giọng nói không kìm được mà cao lên mấy tông. “ Nếu anh đã có tình cảm với Nghê Tiên Như, tại sao còn muốn kẹp tôi ở giữa, làm như vậy quá bất công.”

“ Chắc em hiểu lầm gì rồi.”

“ Tôi hiểu lầm gì cơ? Lẽ nào đêm đó không phải anh ở bên cạnh Nghê Tiên Như suốt? Vào hôm sau anh còn hôn nhau với cô ta, nếu như không phải bởi vì thuyền dừng, không biết còn làm ra chuyện gì nữa kìa.”

Lời nói của Nhã Lan khiến Lãnh Mạn Nguyên cười vui vẻ. “ Em đang quan tâm tôi?” Tâm trạng anh cực tốt.

“ Cho dù quan tâm, thì cũng là trước đây.” Cô la lên, cô gắng để những tình cảm còn sót lại đẩy ra khỏi tim.”

“ Anh có thể giải thích. Bọn anh không...”

“ Đừng nói nữa, tôi không muốn nghe!” Cô cố gắng hết sức bịt tai lại, sợ phải nghe thấy những lời nói tàn nhẫn. Tim cô quá mong manh, không thể chịu đựng thêm bất cứ sự đả kích nào nữa.

“Em cần phải nghe, tôi không hề có tình cảm gì khác với Nghê Tiên Như cả.” Lãnh Mạn Nguyên tối nay vô cùng nhẫn nại.

“ Đừng nói dối nữa.” Cô cười lạnh lùng, cảm thấy buồn cười vì sự giả dối của Lãnh Mạn Nguyên. “ Thực ra, tôi cũng chỉ là một cô dâu giao dịch, trước khi kết hôn còn có rất nhiều chuyện được cho là vô cùng thiếu lễ độ như thế, trong lòng anh, tôi thậm chí không bằng một phần mười của Nghê Tiên Như nhỉ.”

“ Đúng vậy, hai người không thể so sánh được.” Lãnh Mạn Nguyên tiếp lời cô, còn cho cô một câu còn sắc nhọn hơn dao, “ Các người...”

“ Đừng nói nữa! Anh đi đi!” Cô không muốn nghe thêm những lời nhục mạ nữa.

“ Tôi chỉ muốn cho em biết, Nghê Tiên Như và tôi, đều là chuyện đã qua rồi.” Anh vẫn kiên trì đứng trong phòng, không giống như bình thường dùng quyền lợi của anh để áp chế cô.

“ Chuyện đã qua? Các người cùng nhau hồi tưởng quá khứ, cùng có tương lại, không phải càng hạnh phúc.” Cô lại một lần nữa hiểu lầm lời nói của anh, chỉ một mực phản bác.

“ Em nghe tôi nói.”

“ Anh nghe tôi nói!” Nhã Lan lập tức tiếp luôn lời mở đầu của anh, nhìn thẳng vào anh, nói: “ Nếu như quan hệ giữa hai người thực sự đã qua rồi, thế thì, anh có thể nói, lúc nhìn thấy Nghê Tiên Như, tim anh chưa từng rung động? Trở về những nơi hai người từng tới, từng có những quan hệ thân mật, anh chưa từng thấy ngọt ngào? Lúc cô ta chịu kinh hãi, khiếp sợ, anh chưa từng đau lòng sao?”

“ Chuyện này...” Lãnh Mạn Nguyên hết nói nổi, anh rũ đôi mắt đã trở nên u ám xuống, không nhìn cô.

Cô đau lòng rồi, vì sự ngầm thừa nhận của Lãnh Mạn Nguyên mà đau lòng sâu sắc, máu cô xói mòn từng chút, chỉ còn lại khuôn mặt nhỏ nhợt nhạt, cơ thể mỏng manh hơi run rẩy,dường như lúc nào cũng có thể ngã xuống.

“ Ly hôn tiến hành lúc nào cũng được, tôi không có bất cứ điều kiện nào kèm theo, đồ của nhà họ Lãnh các người, tôi cũng không thèm!” Cô đoạn tuyệt nói ra những lời này, chỉ cảm thấy ngực mình càng đau đớn thêm.

“Em cố gắng nghỉ ngơi đi.” Tiếng đóng của nhè nhẹ truyền tới, Lạnh Mạn Nguyên đi rồi.

Anh vẫn thừa nhận rồi không phải sao? Nghê Tiên Như mãi mãi là người anh yêu nhất, không có cách nào thay đổi được không phải sao?

“ Quắc Nhã Lan, mày phải làm thế nào? Làm thế nào?