Tổng Tài Tôi Hung Dữ

Chương 107: Chuyến du lịch ngượng ngùng (5)




“Chào cô, tôi có thể vào không?” Một người mặc trang phục màu trắng của người làm đi đến, nói với cô.

“Vâng, được.” Lúc ngẩng đầu lên đã không thấy bóng dáng của Lãnh Mạc Nguyên và Nghê Tiên Như đâu, cô vào trong nhà theo bước chân của người làm.

“Ở đây chúng tôi không có người phục vụ, nếu có thì đều là người làm. Đây là khách sạn gia đình, ông chủ của chúng tôi rất kén chọn, nếu không phải là khách quý thì sẽ không được vào. Hôm nay các cô đến thật đúng lúc, còn đúng ba phòng để đặt, nhưng phu nhân các cô chỉ cần hai phòng, phòng còn lại đã bị một vị khách lớn tuổi đặt rồi.” Người đang nói chuyện là một bác trung niên tuổi hơn năm mươi, rất khéo ăn nói.

Nhã Lan có chút ngạc nhiên, lúc đặt phòng không phải là Nghê Tiên Như nói chỉ còn có hai phòng thôi sao? Cô ta có ý gì?

“Mấy người bọn họ đâu rồi?” Cô hỏi.

“Cô là người làm mới phải không? Chuyện của chủ không thể nghe ngóng linh tinh được. Nhớ lấy, đây là bổn phận mà người làm nên có.”

Ồ, bà ấy coi cô là người làm của họ, cũng đúng, ăn mặc như thế này, ngay cả một bà thím cũng không bằng thì chả trách bà ấy lại hiểu lầm.

Nhã Lan cũng không có đính chính lại, bởi cô biết có đính chính lại thì bà ấy cũng không tin. Nếu để mọi người biết con dâu nhà họ Lãnh ăn mặc, trang điểm quê mùa như này thì nhất định sẽ làm Lãnh Mạc Nguyên mất mặt.

Nhã Lan không nói gì nữa, chỉ nghe bà thím nói chuyện.

“Cô Lãnh thật xinh đẹp, tấm lòng cô ấy nhất định cũng sẽ đẹp như thế, nếu không thì lúc ra ngoài cũng không đem người làm theo để mở mang kiến thức.

Rẽ năm rẽ bảy một hồi mới đến trước cửa phòng.

“Đến rồi.”

Trong phòng có thể nhìn thấy chiếc giường lớn trắng tinh, bàn ghế gọn gàng, bên trong sạch sẽ, đẹp đẽ, sang trong vô cùng.

Nhã Lan bước vào phòng, mệt mỏi rã rời, cô thật muốn nghỉ ngơi.

“Đây là quần áo của cô Lãnh sao? Đưa cho tôi, tối nay tôi nhất định sẽ giúp cô ấy giặt sạch sẽ, ngày mai còn dùng.”

Bà thím nhận lấy cái túi trong tay cô, lải nhải một hồi cuối cùng mới rời đi.

Nhã Lan hít sâu mấy lần, tất cả người làm ở đây đều coi Nghê Tiên Như là vợ của Lãnh Mạc Nguyên, gọi như đó là điều đương nhiên, xem ra mọi người đều đã nhận định như vậy về bọn họ rồi.

Thôi vậy, không nghĩ nữa. Nhã Lan cởi áo ngoài, bước vào nhà tắm tắm rửa qua loa. Quần áo đều để trên thuyền, cô chỉ còn cách quấn một chiếc khăn tắm bước ra. Vừa nằm xuống giường cô đã đi vào giấc mộng. Trong mơ, cô nhìn thấy Thành Kiên Vỹ.

“Em vẫn ổn chứ? LanNhi.”

Giọng của anh nhỏ nhẹ ấm áp, như chỉ sợ sẽ làm kinh động đến cô.

Nhã Lan lắc lắc đầu, nói:

“Em không ổn. Không ổn chút nào. Em đã yêu một người, nhưng người anh ấy yêu đã trở về rồi, bọn họ xứng đôi như vậy, như là một đôi trời sinh, em không có hi vọng rồi. Anh Kiên Vỹ, em nên làm gì đây, em nên làm gì bây giờ?”

“Baby, đi theo anh.”

Thành Kiên Vỹ thì thầm bên tai cô đồng thời hôn nhẹ lên má cô.

“Không muốn.” Lúc cô đang muốn vùng vẫy thì nhìn thấy gương mặt của Lãnh Mạc Nguyên.

“Nguyên, là anh? Thật sự là anh sao?”

Gương mặt của Thành Kiên Vỹ không thấy đâu nữa, người mà cô nhớ nhung, yêu sâu đậm nhất – Lãnh Mạc Nguyên hiện hữu ngay trước mắt. Anh nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, như lần đó đứng trên bãi biển, sau đó nhè nhẹ hôn lên lông mày cô, rồi từ từ xuống dưới, hôn lên môi cô.

“Nguyên, anh đến rồi, em yêu anh, hãy ôm chặt lấy em đi.”

Cô giơ hai tay đón lấy cái ôm của Lãnh Mạc Nguyên, cho dù là trong mơ, cô vẫn cảm nhận được độ ấm trên người anh.

“Nguyên, ôm chặt lấy em đi, muốn em, được không?”

Cô nhanh chóng cởi quần áo của đối phương, không thể đợi được mà đi tìm chỗ đó.

“Nguyên, giúp em.”

“Đúng rồi, Nguyên, cứ như vậy. A…”

“Nguyên, em muốn nhiều hơn nữa, em yêu anh, đúng, chính là như vậy, đừng ngừng lại, ưm a a a…”

“Nguyên, đừng dừng lại, em không muốn anh ngừng lại, người của em, trái tim của em đều thuộc về anh, a a a a…”

“Nguyên, em yêu anh, em yêu anh, xin anh, a…”

Trải qua một đêm mộng tình, lúc mở mắt tỉnh dậy thì thứ mà cô nhìn thấy là tấm chăn xộc xà xộc xệch và cái khăn tắm sớm đã bị đá xuống giường. Thật mất mặt. Mặt cô nóng bừng, không ngờ mình lại có thể lăn qua lăn lại khiến chiếc giường thành ra như vậy. Khẽ động đậy, cô muốn xuống giường nhặt khăn tắm thì một dòng chất lỏng trong người chỗ vùng kín chảy ra, mặt Nhã Lan càng đỏ hơn. Sao lại thế chứ!

Cảm giác đêm qua rất thật, thậm chí cô càn cảm nhận được hơi thở của Lãnh Mạc Nguyên phả lên người cô, còn có hai cánh tay rắn chắc có lực của anh ôm chặt lấy cô, mức độ anh cho vào chân thực đến thế, cô còn nhớ cô phóng thích dưới thân thể anh, khoan khoái, sung sướng mà rên rỉ thành tiếng.

Thật mất mặt!

“Dậy rồi?”

Cửa phòng mở ra, người bước vào chính là Lãnh Mạc Nguyên. Nhã Lan nhanh chóng bọc chặt cơ thể, mặt nóng bừng bừng nhìn anh đột nhiên bước vào.

“Sao anh lại ở đây?”

“Tôi muốn đi tắm.” Anh nói như đó là lẽ dĩ nhiên. Trên người anh còn mặc bộ đồ thể thao, trên tóc còn đọng lại vài giọt mồ hôi, rõ ràng là vừa mới đi tập thể dục về.

“Không phải còn….”

Từ đầu đến cuối cô rất ngại khi nói đến ba từ Nghê Tiên Như.

“Tối qua ngủ ngon chứ?” Anh cởi áo khoác ngoài, quay đầu nhìn cô đang căng thẳng nằm trên chiếc giường lộn xộn, giơ tay kéo cạp quần.

“Đừng!” Cô lấy chăn che mặt.

“Có cái gì mà cô chưa nhìn thấy chứ?”

Lãnh Mạc Nguyên khàn giọng cười, mặt Nhã Lan càng nóng hơn. Chỉ mong sao anh không có nhìn ra tác phẩm của mình đêm qua. Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước tí tách, Nhã Lan kéo chăn, trong cánh cửa lưu ly còn mờ hơi nước, có một bóng dáng cao cao mơ mơ hồ hồ đang đắm mình trong nước.

Cô thử xuống giường thì đột nhiên truyền đến một trận đau nhức, hai chân cô mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã xuống. Chắc là hôm qua đi bộ nhiều quá nên chân mới bị thương. Cô nhanh chóng mặc bộ đồ hôm qua đã mặc vào rồi tức tốc thu dọn giường chiếu.

Nếu không phải Lãnh Mạc Nguyên và Nghê Tiên Như ở cùng nhau thì cô còn tưởng mình và anh đã có một đêm điên cuồng rồi. Những gì tối qua thực sự rất thật, thật đến nỗi Nhã Lan không tìm ra lý do để phủ nhận nó.

Đáng tiếc là, cứ cho là có thì cũng là Lãnh Mạc Nguyên với Nghê Tiên Như đi.

Lãnh Mạc Nguyên rất nhanh đã tắm xong, thay bộ đồ ở nhà màu trắng nhạt, nhìn anh có vẻ rất sảng khoái. Từng giọt, từng giọt nước trên mái tóc rơi xuống, anh cũng chỉ dùng khăn lau nhẹ, sau đó hất đầu làm văng mấy giọt nước, đẹp trai chết mất. Nhã Lan nhìn đến ngây ngốc, mãi đến khi nghe thấy giọng Lãnh MẠc Nguyên cất lên, cô mới hồi phục tinh thần, trên mặt nóng như lửa đốt.

“Đi thôi, Tiên Như đang đợi chúng ta ở nhà ăn.”

Anh lắc lắc đầu, mái tóc ướt sũng lộn xộn trên đỉnh đầu, quyến rũ vô cùng, Nhã Lan nuột nước bọt, cúi đầu cự tuyệt sự dụ dỗ của anh.

Rẽ năm lần bảy lượt, cô sớm đã thấy chóng mặt, không còn phân biệt rõ phương hướng nữa, giữa hai chân không ngừng truyền đến cảm giác đau nhức, mỗi bước chân như phải tốn rất nhiều sức lực. Dưới sự dẫn dắt của Lãnh Mạc Nguyên, bọn họ cũng đến được một gian phòng khách đẹp đẽ, tráng lệ theo phong cách cổ xưa. Trong phòng khách được trải tấm thảm Ba Tư tràn ngập sắc hoa, những cánh hoa cuồn cuộn tạo nên một món thủ công mỹ nghệ mang đậm bản sắc dân tộc, chế tác tỷ mỷ, tinh tế, chất liệu mềm mại, bước lên nhẹ nhàng như đi trên mây.

Vị trí giữa phòng khách đặt một bộ sô pha, màu sắc khác nhau nhưng chế tác giống nhau. Từ cách chế tác có thể nhìn ra giá trị của nó là không phải dạng tầm thường. Chất liệu nhìn có vẻ rất ấm và dễ chịu, khiến người ta không nhịn được mà muốn ngồi một cái.

Trên ghê sô pha là một ông lão mái tóc bạc phơ, tinh thần khỏe mạnh, quắc thước.

“Ngủ ngon chứ, cô bé xinh đẹp này là vợ cậu à?”

Ông mở miệng đầy râu trắng cười với cô, xem ra có vẻ là một người bình dị dễ gần. Ông là người duy nhất nhận ra mối quan hệ giữa cô và Lãnh Mạc Nguyên, vì thế ấn tượng của Nhã Lan về ông ấy bỗng tốt lên một chút.

“Rất ngon.”

Lãnh Mạc Nguyên gật gật đầu, ngồi xuống nói chuyện với ông ấy. Bọn họ nói chuyện là về lĩnh vực hội họa, Nhã Lan đối với vấn đề này thì dốt đặc cán mai, vì thế chỉ có thể ngồi ngây người, nghe bọn họ nói. Bọn họ đều dùng Nguyên ngữ chuyên ngành, cô căn bản nghe không hiểu, nhàm chán cực kỳ, cô bèn dời tầm mắt nhìn đến thiết kế trong phòng khách.

Cả phòng cách đều mang đạm phong cách Ba Tư, ngay cả hoa văn trên tường đều đồng nhất với tấm thảm, chỉ có điều cửa sổ lại được thiết kế theo phong cách Châu Âu, đem lại bầu không khí nồng nàn mà lại thêm một loại giản đơn. Trên đỉnh mỗi cánh cửa sổ đều được gắn một chiếc đèn áp tường, mỗi cái đều có màu sắc khác nhau, đếm sơ thì có tất cả bảy bóng.

Trên trần treo một bóng đèn chùm cực lớn, vô số bóng đèn nhỏ tụ lại thành một bông hoa lạ, chiếu xuống chính diện hoa văn lớn nhất ở giữa tấm thảm trên sàn, hai vật có chút tương đồng. Đèn áp tường và đèn chùm phản chiếu lẫn nhau, tạo nên họa tiết bảy ngôi sao vây quanh mặt trăng.

Nhã Lan kinh ngạc phát hiện ra trên tường treo rất nhiều bức tranh, được lòng trong các khung tranh đẹp đẽ tinh xảo. Trong tranh đều là phụ nữ, có già, có trẻ, có trung niên… Nhìn kỹ một chút thì là cùng một người.

Người này là vợ ông ấy, có thể vẽ một người từ khi còn trẻ đến lúc già yếu, chắc hẳn bên trong còn chất chứa một tình yêu nồng đậm biết bao.

Người phụ nữ trong tranh rất đẹp, bất kết là lúc còn trẻ hay khi về già, bà đều duyên dáng đặt tay lên phần bụng, nở nụ cười giống Mona Lisa.

“Mau ăn đi, chúc hai đứa đi chơi vui vẻ.”

Bọn họ kết thúc cuộc hội thoại, Lãnh Mạc Nguyên khoác lên vai cô, đi ra ngoài. Lồng ngực anh ta đập mạnh, bên trong chính là trái tim của anh, chỉ là trái tim này không biết sẽ thuộc về ai.

“Ông ấy thật thú vị.” Cô cẩn thận thoát khỏi vòng tay anh, thấy anh cũng không giữ lại nên nhường một bước, tự giác đi phía sau. Cô bất giác nghĩ đến bức tranh treo trên tường của ông chủ khách sạn.

“Hồi ông ấy còn trẻ là một người ưa thích du lịch, dường như ông đã đi chu du khắp thế giới rồi đó.”

Lãnh Mạc Nguyên rất thân với ông ấy, tâm trạng của anh có vẻ không tồi, cư nhiên lại đi kể cho cô nghe chuyện có liên quan đến ông ấy.

“Nơi mà ông ấy thích nhất chính là Ba Tư, ông ở đó gần một0 năm, lẽ ra vốn có ý định định cư ở đó.”

“Vậy tại sao ông ấy lại quay về?” Cô hiếu kỳ hỏi.

“Bởi vì một người, người đó đã thu hút ông ấy, vì bà, ông thậm chí còn bằng lòng rời bỏ nơi mà ông yêu nhất, cam tâm tình nguyện trở về bên cạnh bà ấy, cùng nhau sống ẩn dật tại nơi non xanh nước biếc này.”

Là người phụ nữ trong bức tranh treo trên tường sao? Một người phụ nữ nếu như giành được trái tim của người mình yêu thì cho dù có chết cũng phải mỉm cười trên thiên đường. Nhã Lan bỗng nhiên rất hâm mộ người phụ nữ trong bữa tranh treo trên tường đó.

“Đi thôi, ở đằng trước kia rồi.” Lãnh Mạc Nguyên giơ tay, tỏ ý muốn dắt cô đi.

“Vâng, được.” Nhã Lan cũng không có đưa tay ra, mà cúi đầu vội vã đi qua người anh, đi về hướng nhà ăn mà anh vừa chỉ.