Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!

Chương 153: Đại kết cục (3)




Sau khi giúp Đại Bạch ăn mặc sạch đẹp Tư Cảnh Hàn liền cho nó sang chỗ gia gia chơi, Hoắc Duật Hy cũng đã sang chỗ mẹ cô, một mình ở trong phòng cảm thấy hơi chán, hắn chủ động đi tìm người duy nhất còn rảnh rỗi trong nhà – Hoắc Duật Thiên.

“Bịch!”

“Tiểu Hy, con lại làm rơi cái gì rồi?”

Tuy rằng đang gọt trái cây nhưng Vân Mộc Anh có thể phát hiện ngay Hoắc Duật Hy vừa làm hư món đồ nào đấy của bà.

Hoắc Duật Hy vội vàng nhặt mấy quyển sổ vừa rơi xuống đặt về vị trí cũ, cười trừ trở về chỗ mẹ mình, chống lưng ngồi xuống.

“Bụng còn chưa nhô ra lại làm dáng cho ai xem?” Vân Mộc Anh vừa đẩy đĩa trái cây sang cho con gái vừa bóc mẽ chiêu trò của cô.

Hoắc Duật Hy cười hì hì, ăn một miếng dưa lưới trước mới nói: “Ở nhà với mẹ là thích nhất.”

“Con đó, đừng trách mẹ nói thẳng, nhưng mà con không bằng người ta đâu.”

“Người ta nào cơ?” Hoắc Duật Hy chưa hiểu lắm.

“Thì còn ai vào đây ngoài con rể của mẹ. Duật Hy à, con không tinh ý gì cả, Cảnh Hàn hơn con rất nhiều đấy.”

Đột nhiên bị so sánh với chính ba đẻ của con trai mình Hoắc Duật Hy có hơi sững sờ. Chẳng những như thế mà còn là mẹ ruột của mình tâng bốc đối phương lên, không còn gì để chối cãi, trong mắt mọi người cô đã triệt để thua sạch Tư Cảnh Hàn.

“Mẹ à, cả mẹ cũng nghĩ như thế sao?” Suy cho cùng cô vẫn không cam tâm, hai người yêu nhau nhưng cách biệt lại xa như vậy khiến cô có cảm giác mình không xứng với hắn.

Vân Mộc Anh là người sinh ra Hoắc Duật Hy làm sao muốn con gái mình thua thiệt người ta, nhưng sự thật thì vẫn là sự thật, nhân tiện không có người khác bà mới nói: “Không phải mẹ cố tình tâng bốc Cảnh Hàn hay thiên vị cho nó, nhưng mà thật sự người đàn ông này quá mức tinh tế, cả ba con muốn khắc khe với nó thì nói đến một lúc cũng bị nó nói cho đến hài lòng.”

“Là do miệng lưỡi của anh ấy giỏi một tý thôi.” Hoắc Duật Hy chu môi.

Vân Mộc Anh lắc lắc đầu: “Không đâu, không phải nó giỏi miệng lưỡi mà đúng hơn là có đôi mắt biết nhìn, một đôi mắt có thể đọc hiểu. Bây giờ mẹ đã hiểu sự lo lắng của ba con rồi, người đàn ông con chọn quả thực khó mà giữ gìn.”

“Con thấy đâu có nghiêm trọng đến mức đó.” Cô tin là thế bởi vì Tư Cảnh Hàn trước giờ đã luôn sống chết gì cô, khiến những nỗi sợ hãi có liên quan đến người thứ ba gần như không tồn tại được lâu, hắn đã giúp cô giải quyết sạch sẽ. A, ngoại trừ Thẩm Vy là do cô tiên hạ thủ vi cường nhưng sau đó cũng không đến nỗi.

“Đó là khi Cảnh Hàn biết giữ gìn cho con, còn bằng ngược lại một khi nó đã muốn cũng đừng mong ai cản được.”

“Mẹ, đừng phân biệt Cảnh Hàn và những người khác, con nghĩ nếu đã là hồng hạnh xuất tường thì có là đàn ông hay phụ nữ cũng đều như nhau, trong tư tưởng một khi có ý nghĩ đó rồi thì bằng cách nào đó họ cũng sẽ thực hiện cho bằng được.”

“Cái mẹ nói là phần còn lại của câu chuyện tan vỡ kia.” Vân Mộc Anh lần nữa cầm dao lên gọt trái cây, vừa thở dài vừa nói: “Cao tay như Cảnh Hàn một khi đã có ý thì phần thiệt chắc chắn sẽ là con. Con đã từng nghĩ nếu một mai có chuyện gì không hay giữa hai đứa thì Đại Bạch sẽ chọn ai chưa?”

Nghe mẹ nói Hoắc Duật Hy thoáng cái nhớ đến một vài sự kiện, lần đó Tư Cảnh Hàn khôi phục kí ức, muốn cùng cô tách ra, rốt cuộc hai người xảy ra cãi vã, Đại Bạch cũng có mặt buộc phải lựa chọn một trong hai, nhưng kết quả thằng bé không chọn được và òa lên khóc.

“Mẹ yên tâm, dù rằng Tư Cảnh Hàn cùng Đại Bạch lớn lên nhưng trong lòng thằng bé địa vị của người mẹ như con vẫn rất vững chắc, ba của nó luôn ý thức cho nó hiểu vai trò của ba mẹ đối với một đứa trẻ là như nhau.”

“Vậy à?” Vân Mộc Anh nghe xong vẫn bán tín bán nghi, mà đúng hơn là bà suy nghĩ thực tế hơn con gái: “Vậy mẹ hỏi con Đại Bạch hiểu con được bao nhiêu, con định lượng được không?”

“Chuyện này…”

Vân Mộc Anh lại cười, nói tiếp: “Ngược lại chiều nay, con nói Đại Bạch bao nhiêu tuổi, có ngốc nghếch cỡ nào, chỉ một câu nói của ba nó đã khiến thằng bé sợ ra mặt, việc này biểu hiện cho điều gì, không phải Cảnh Hàn hay khắc khe với thằng bé mà là thằng bé rất hiểu ba mình, minh chứng sâu sắc cho việc cha con bọn họ gắn bó lâu dài, Tiểu Hy cái này con thua triệt để rồi. Cảnh Hàn chắc đã hiểu rõ điều này hơn ai hết, cho nên khi Đại Bạch còn nhỏ, nó không hề lo lắng khi để thằng bé biết đến mẹ mình vì nó tin chắc đứa con trai này sẽ không bao giờ bỏ lại nó mà trở về bên cạnh mẹ mình.”

“Dù muốn dù không thì ký ức gắn bó lúc nhỏ của một đứa trẻ ảnh hưởng rất lớn đến quá trình hình thành tình cảm với ba mẹ của nó, con lại thua Cảnh Hàn hẳn một bước xuất phát. Đằng này tài sản lớn nhất của con không phải là đứa trẻ của mình sao, rốt cuộc hai đứa tách ra, nói con thiệt nhất quả không ngoa chút nào.”

“Thế con phải làm sao đây?” Có lẽ đang mang nên tâm lý của Hoắc Duật Hy không được vững vàng và gan dạ như lúc trước, có thể nói cô dễ nghĩ lung tung và bất an hơn khi xưa, nghe mẹ mình nói một lúc đã bắt đầu sợ hãi.

Vân Mộc Anh vỗ vỗ vào tay con gái, trấn an: “Nghe này, mẹ nói như vậy không phải muốn hù dọa con bất an, hai đứa đã đến bước này rồi mẹ làm sao mong hai đứa có chuyện gì không vui được. Mẹ nói đây là muốn con gái của mẹ ý thức được những yếu điểm của mình mà cố gắng hơn nữa, như vậy không phải là nghi ngờ người đàn ông của mình không đủ yêu mình, không đủ rộng lượng để dung túng hết mọi khuyết điểm của con. Mà sự cố gắng của con là để bản thân xứng đáng với người ta, xứng đáng với tình yêu của đối phương. Đừng chỉ ỷ vào tình yêu của đối phương, xã hội bình đẳng, không đồng nghĩa con là phụ nữ thì có quyền đòi hỏi được đặc cách, được yêu thương vô đối mà không cần phải nỗ lực phấn đấu vì thứ gì.”

Hoắc Duật Hy cuối cùng đã hiểu những điều mẹ mình muốn nói, bỗng nhiên cô muốn ghé vào lòng bà nũng nịu như khi còn bé.

“Mẹ, con hiểu rồi, con sẽ luôn tin anh ấy nhưng con cũng phải cố gắng hoàn thiện vì anh ấy.”

“Tốt.” Vân Mộc Anh không ngại vỗ về con gái.

Biết rằng cô con gái này của mình vẫn còn non so với đối phương nhưng bà cũng tin người đàn ông kia sẽ không bạc đãi với cô bao giờ.

Vì sao ư?

Vì con gái của bà luôn là công chúa, còn hắn, hắn từng là một hoàng tử ếch. Danh giá thế nào cũng không biến mất được quá khứ năm xưa.

Đại Bạch đến tìm gia gia của nó đúng lúc ông cụ đang tự dọn dẹp tủ sách. Thấy thằng bé bước vào ông cụ liền dừng tay, mang đĩa bánh đặt ở trên bàn trà đưa cho nó, ôn tồn bảo: “Đại Bạch ăn bánh đợi ông một lúc nhé.”

“Vâng ạ.” Đại Bạch nghe lời leo lên ghế ngồi ngay ngắn nhưng không cầm bánh ăn ngay, chẳng giống tác phong bình thường tẹo nào.

Hoắc Diệc Huyên cũng làm rất nhanh, dù sao trong phòng cũng không có mấy mảng bụi bẩn, ông làm như vậy là vì thói quen. Lúc ngồi trở lại bàn trà cùng Đại Bạch thấy đĩa bánh còn chưa với cái nào liền hỏi cháu cưng: “Sao Đại Bạch còn chưa ăn, không thích bánh này sao?”

“Không đâu ạ, Đại Bạch thích lắm nhưng mà Đại Bạch có chuyện này muốn nói với gia gia trước.”

“Ổ, là chuyện gì thế?” Thấy Đại Bạch nghiêm túc như thế Hoắc Diệc Huyên hứng thú vô cùng, chờ thằng bé nói tiếp.

Đại Bạch mím môi nhảy xuống ghế, đi đến trước mặt của ông cụ ngẩn đầu lên, vô cùng thành khẩn: “Gia gia, buổi chiều Đại Bạch đã sai rồi, Đại Bạch không nên ỷ vào việc gia gia thương Đại Bạch mà bắt người khác phải chiều theo ý mình. Sau này Đại Bạch sẽ không cư xử với tình thương của gia gia như vậy nữa.”

Thằng bé nói đến đây Hoắc Diệc Huyên đã hiểu ngay, sắc mặt lập tức thay đổi, đem Đại Bạch đặt lên đùi mà hỏi: “Là ba con bảo qua đây nói vậy với ta à?” Lại nghĩ người đàn ông kia cũng thật quá đáng, thằng bé còn nhỏ đã hiểu mấy chuyện đâu, khắc khe như vậy sẽ làm con nhỏ sinh ra hoảng sợ. Trừ điểm, trừ mười điểm!

“Không phải đâu ạ.”

“Hử?”

Đại Bạch cầm tay áo của gia gia, cái miệng nhỏ xinh đẹp hơi chu lên: “Là tự Đại Bạch muốn qua đây tìm gia gia, thật ra hôm nay Tiểu Bạch không có nói gì cả, chỉ là Đại Bạch nhớ rằng trước đây Tiểu Bạch từng nói một đứa trẻ tốt không được đối xử tệ bạc với tình thương của người khác dành cho mình, lúc đó Đại Bạch cũng không hiểu nó có nghĩa gì…”

“Vậy còn bây giờ?”

Đại Bạch lắc lắc đầu: “Đại Bạch vẫn không hiểu lắm, nhưng Đại Bạch cảm thấy chiều nay đã đối xử không tốt với tình thương của gia gia, Đại Bạch đã lấy tình thương của gia gia để cư xử xấu tính với Tiểu Bạch.”

Hoắc Diệc Huyên gật đầu mạnh, hài lòng vô cùng với đứa cháu nhỏ, không hiểu nhiều chuyện mà thành ra lại hiểu chuyện. Cộng lại cho Tư Cảnh Hàn một điểm về việc biết cách dạy con.

“Tốt lắm Đại Bạch, gia gia đã hiểu rồi, gia gia sẽ nhận lời xin lỗi của Đại Bạch, đây này, Đại Bạch cầm bánh này đi, xem như là phần thưởng gia gia dành cho việc Đại Bạch biết tự giác nhận lỗi.”

Nói thế nào thì Đại Bạch vẫn là trẻ con, không rụt rè quá lâu đã chìa tay ra nhận bánh, còn vui vẻ cảm ơn gia gia của mình.

Hoắc Diệc Huyên cười hà hà vài tiếng, gọi quản gia đem nước ép lên cho thằng bé.

Đợi khi Đại Bạch ăn xong một cái bánh, uống xong một ngụm nước ông cụ mới lân la dò hỏi: “Thế… ở nhà, ba ba đối xử với Đại Bạch thế nào?”

Đại Bạch trả lời ngay: “Tiểu Bạch đối với Đại Bạch rất tốt, Tiểu Bạch còn nói Đại Bạch là người Tiểu Bạch thương nhất.”

“À, vậy sao?” Hoắc Diệc Huyên à một tiếng rồi học theo giọng điệu của Đại Bạch: “Thế Tiểu Bạch đối với mommy của Đại Bạch thế nào?”

“Ực!”

Đại Bạch lập tức bị nghẹn, cái bánh đang cầm trên tay lăn xuống dĩa, may thay gia gia của thằng bé phản ứng nhanh tay đón lấy nó mới không lăn ra ngoài.

“Sao vậy, Tiểu Bạch không tốt với mommy của Đại Bạch sao?” Hoắc Diệc Huyên hỏi dồn.

Đến đây Đại Bạch chợt nhớ tới hộp socola Tư Cảnh Hàn từng cho mình, thằng bé hơi cúi đầu chỉ chỉ hai ngón tay trỏ vào nhau mà dè dặt đáp: “Tốt ạ.”

Hoắc Diệc Huyên lớn hơn Đại Bạch bao nhiêu cái đầu mà không nhìn ra thằng bé này đã bị mua chuộc, tuy nhiên ông cụ không vạch trần ngay mà cười nhẹ, hỏi một ý khác phủ đầu: “Vậy lúc gây gỗ hẳn là Tiểu Bạch cũng có lớn tiếng với mommy Đại Bạch vài câu nhỉ?”

“Gia gia đừng ghét bỏ Tiểu Bạch, tuy rằng Tiểu Bạch bình thường có hơi hung dữ với mommy nhưng Tiểu Bạch vẫn yêu mommy lắm.”

“Hung dữ?” Hoắc Diệc Huyên lập tức nắm bắt được trọng tâm.

Đại Bạch liền im như hến, vì vội vàng bào chữa cho ba mình mà lỡ lời khai ra tất cả.

“Đại Bạch còn không nói thật với gia gia sao?” Bây giờ thì Hoắc Diệc Huyên thuận nước đẩy thuyền. Đại Bạch gan cũng không to hơn trẻ con bình thường bao nhiêu, túng quẫn một lát liền chịu khai ra.

“Thật ra thì… Tiểu Bạch và mommy lúc trước vẫn hay cãi nhau, Tiểu Bạch thường để mommy là người nhận lỗi trước vì Tiểu Bạch sợ quá dễ giải mommy sẽ không trân trọng Tiểu Bạch.” Đại Bạch nói đoạn lại xuýt xoắn góc áo.

Hoắc Diệc Huyên muốn thằng bé được bình tĩnh nên cấp một cái bánh đưa cho: “Đại Bạch đừng vội, gia gia sẽ không tức giận, Đại Bạch yên tâm.”

Đại Bạch hai tay nhận bánh, gặm vào một miếng mới có sức nói tiếp: “Đại Bạch biết Tiểu Bạch nghĩ như vậy là bởi vì mỗi khi cãi nhau xong với mommy, Tiểu Bạch vẫn thường bảo Đại Bạch đi xem mommy thế nào, lúc biết được tình hình thì Tiểu Bạch sẽ dặn Đại Bạch ở trước mặt mommy nói thế nào để mommy biết cách làm lành.”

“Ừm.” Hoắc Diệc Huyên nhấp một ngụm trà, lại nghĩ Tư Cảnh Hàn kia thật rảnh rỗi, tự biên tự diễn. Đã muốn làm lành còn phải sỉ diện như vậy, đúng là hao tâm phí sức không ít đi.

Ăn được nửa cái bánh Đại Bạch có thêm nhiều sức lực, kể luyên thuyên: “Dù rằng hay cãi nhau nhưng Đại Bạch chỉ thấy đúng một lần Tiểu Bạch và mommy cãi to, lúc đó mommy còn tát tai Tiểu Bạch nữa. Gia gia biết không, dù bình thường Tiểu Bạch hay bắt nạt mommy nhưng chẳng bao giờ Tiểu Bạch dám làm mommy đau cả, ngược lại mommy là người bắt nạt Tiểu Bạch mới đúng.”

Chuyện thật như đùa, nghe xong Hoắc Diệc Huyên phải ngẩn ra nhìn đứa cháu  cưng. Đại Bạch cũng ngẩn cổ lên nhìn ông cụ nhưng cái miệng thì chẳng bao giờ rồi khỏi miếng bánh.

Đôi mắt màu lam lấp lánh của thằng bé khiến ông cụ xiêu lòng, cực kỳ nhẫn nại dò hỏi tiếp: “Có chuyện này nữa cơ, nhưng Đại Bạch bảo ba ba hung dữ thế mà, mommy làm sao có thể bắt nạt hắn?”

Tới nước này Đại Bạch chẳng còn gì để giấu giếm, nhớ đến đoạn thời gian vừa gặp được Hoắc Duật Hy, nó đâu biết rằng Tư Cảnh Hàn lúc đó đang vờ vịt giả làm Tử Mặc mới nghe lời Hoắc Duật Hy, nên khua tay múa chân tự hào mà bảo Hoắc Diệc Huyên:

“Gia gia trông mặt Tiểu Bạch khó tính thế thôi, thật ra ở nhà Tiểu Bạch rất đáng yêu, nếu bình thường mommy đột nhiên cáu lên Tiểu Bạch sẽ rất nghe lời mommy, mommy bảo gì Tiểu Bạch cũng làm theo cả. Ai cũng bảo Đại Bạch và Tiểu Bạch giống nhau, nên gan của Tiểu Bạch chắc cũng nhỏ y hệt như Đại Bạch vậy, gia gia nhỉ?”

“À, ờm.” Hoắc Diệc Huyên gượng gạo gật gật đầu, nghe cháu cưng nói xong ông cụ hơi cảm thấy hoang mang.

Hai đứa nhỏ này sao mối quan hệ lạ kì như vậy nhỉ, ban đầu là Tư Cảnh Hàn hung dữ, nói đến cuối cùng lại thành ra con gái ông bắt nạt người ta là sao nhỉ?

“Vậy Đại Bạch có biết tại sao tới bây giờ Tiểu Bạch mới đưa Đại Bạch về chơi với gia gia không?”

“Chuyện này… chuyện này thì Đại Bạch không biết. Nhưng có vẻ Tiểu Bạch đã căng thẳng lắm, tuần trước đó ngày nào Tiểu Bạch cũng cho Đại Bạch ăn trứng cả, còn bắt Đại Bạch đọc thuộc lòng mấy câu chào gia gia mỗi đêm trước khi đi ngủ.” Đại Bạch có sao kể vậy, thậm chí nó còn để ý đến mức biết hôm nay Tư Cảnh Hàn đã mặc cái áo mà hắn thích nhất, dù rằng không phải áo mới nhưng là Hoắc Duật Hy mua cho hắn.

Có lẽ mặc chiếc áo mình thích khiến hắn tự tin hơn.

Hoắc Diệc Huyên hết ồ lại à, từ chỗ Đại Bạch đúng là biết thêm không ít tin tức thú vị. Từ lời thằng bé ông cụ còn nhận ra thêm một chuyện, chỉ cần có ba tệ, Đại Bạch cái gì cũng có thể bán, cho nên ông cụ bèn tìm kiếm ba tệ, bỏ vào tay nó:

“Nào nào, Đại Bạch đến đây, gia gia thưởng cho ba tệ, sau này có chuyện gì đặc biệt Đại Bạch đều phải kể cho ông nghe đấy.”

Đại Bạch nhận tiền bằng hai tay, sau khi bỏ vào túi xong liền gật đầu đồng ý: “Vâng ạ.”

“Tốt, tốt.”

“Gia gia, Đại Bạch có thể tham quan phòng sách một chút được không?”

“Được chứ, Đại Bạch cứ xem đi, thích cuốn sách nào gia gia sẽ tặng cho cuốn ấy, lớn lên đọc cũng muộn.”

“Cảm ơn gia gia.”

“Không cần cảm ơn.” Câu này là Tư Cảnh Hàn nói với Hoắc Duật Thiên.

Hoắc Duật Thiên đáp lại bằng giọng không mấy cảm kích: “Có cần khoe khoang vậy không?”

“Tại sao không?”

“Vì chẳng khác nào anh đang bán em gái mình cho tôi vậy.”

Nghe vậy Tư Cảnh Hàn không giận còn cười nhàn nhạt, vỗ vai đối phương, hai người đàn ông cao lớn cùng sánh vai đứng ở ban công hướng ra sân chính vốn đã tạo ra một khung cảnh đẹp mắt, giờ này lại còn tuyệt mỹ hơn.

“Tôi hứa với ông cụ sẽ không nhúng tay vào chuyện của cậu với Tiểu Nhiên không đồng nghĩa là bỏ mặc con bé không lo. Huống hồ gì định nghĩa của việc bán đi là sau này con bé sẽ thuộc quyền sở hữu của cậu, nhưng đằng này, theo tôi được biết thì người ngoài nói đại thiếu gia họ Hoắc vẫn đang vất vả đuổi bắt một tiểu nha đầu không rõ lai lịch.”

“Anh đừng vội đắc ý.” Hoắc Duật Thiên chịu vai lép vế, không tiện phản bác quá nhiều.

Ngược lại Tư Cảnh Hàn có cơ hội phản kích sau mấy lần bị người này chèn ép, đặc biệt phá lệ nói nhiều: “Tôi nghĩ bản thân cũng đã khổ tận cam lai, đừng nghĩ tôi không nhìn ra, vị trí con rể duy nhất của nhà cậu chắc chắn là cho tôi ngồi, sớm hay muộn ông cụ cũng phải tác thành hôn sự cho tôi và chị cậu. Ngược lại là cậu, muốn gọi tôi một tiếng anh vợ sẽ khó hơn gấp nhiều lần so với gọi anh rể đó.”

Hoắc Duật Thiên nhìn người đàn ông bên cạnh, dù không cam tâm nhưng phải thừa nhận lời hắn nói không sai tí nào, bất quá lại nói một câu: “Anh là qua cầu rút ván sao? Đừng quên tôi là bia đỡ đạn cho hôn nhân của anh trước những thế lực khác trong Hoắc gia.”

“Tôi không thích vuốt ve tâm hồn của một con cọp trắng. So với việc bứt lông mèo vẫn dễ dàng hơn.”

Nghe đến câu sau cùng của Tư Cảnh Hàn bất giác Hoắc Duật Thiên thay đổi sắc mặt, lạnh giọng: “Anh thử bứt một sợi, đừng trách tôi trở mặt.”

Vốn dĩ Tư Cảnh Hàn chỉ là ví von, không ngờ Hoắc Duật Thiên lại phản ứng như vậy khiến hắn khá ngạc nhiên, hắn cũng đâu dọa bứt lông con mèo nào của hắn ta?

Mặc kệ nghi vấn này, Tư Cảnh Hàn hôm nay còn muốn đề cập với Hoắc Duật Thiên một vấn đề, vì thế giọng điệu có phần nghiêm túc trở lại: “Nếu gia thế nhà cậu đơn giản hơn có lẽ tôi sẽ không nói, nhưng Hoắc gia rộng lớn như biển, lòng người lại thâm sâu, cậu đã nghĩ hay chưa việc nghiêm túc với Tiểu Nhiên. Nếu như nghiêm túc, cậu đã từng nghĩ con bé sẽ phù hợp với vị trí mà mẹ đang giữ?”

“Đừng trách tôi nói lời khó nghe, nhưng yêu thương của tuổi trẻ không thắng được trách nhiệm lúc về già. Không phải tôi đánh giá thấp em gái mình, nhưng vị trí Hoắc phu nhân không phải là “ngồi vào” mà đúng hơn là “gánh vác”, cậu có đủ năng lực để yêu chiều Tiểu Nhiên, để nó tự do bay lượn trên bầu trời ước mơ của riêng mình hay chưa? Hay khi lấy cậu, nó phải gạt bỏ tất cả, trở về lồng son tập tành làm một mợ chủ toàn năng?”

“Hoắc Duật Thiên, cậu nên cân nhắc thật kỹ. Yêu một người và lấy một người là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, nên nhớ, không phải ai thất đức cũng tốt số được như tôi.”

Tư Cảnh Hàn nói xong cả hai đồng thời rơi vào trạng thái im lặng, có lẽ bị nói trúng tim đen nên Hoắc Duật Thiên không hề phản bác câu nào.

“Hắt xì…!” Đến sau cùng người phá vỡ bầu không khí cũng là Tư Cảnh Hàn.

Chẳng những thế hắn còn hắc hơi liên tục ba cái và không có dấu hiệu dừng lại, mũi nhanh chóng đỏ ửng khiến Hoắc Duật Thiên phải nhìn sang.

Tư Cảnh Hàn nhíu mày, trước tiên bịt mũi lại rồi quay người vào trong đưa mắt tìm kiếm.

Quái lạ, sao đột nhiên lại bị dị ứng chứ?

“Anh sao vậy?” Hoắc Duật Thiên nhìn biểu hiện này của Tư Cảnh Hàn đã bắt đầu ngờ ngợ, tuy nhiên vẫn chân thành hỏi.

“Cậu không nuôi con gì trong phòng chứ?”

“Không có.” Hoắc Duật Thiên thản nhiên đáp.

Tư Cảnh Hàn lại càng nghi hoặc.

Không nhanh không chậm Hoắc Duật Thiên lại bổ sung thêm: “Nhưng ba tôi thì có một con.”

Nghe xong Tư Cảnh Hàn lập tức sửng sốt: “Cậu mau xem nó có trong phòng hay không?”

“Anh bị dị ứng sao?”

Tư Cảnh Hàn gật đầu, cả miệng cũng không dám mở ra.

Thấy thế Hoắc Duật Thiên có chút thích thú: “Vậy à, sao không nói sớm, nó ở sau bức rèm cạnh tay anh kìa.”

Biết đối phương cố ý Tư Cảnh Hàn giận xanh mặt, lập tức vén rèm cửa ra, quả nhiên thấy một con mèo Scotland tai cụp màu xám ú mập đang nằm chễm chệ gãi lông, hắn lập tức xách nó lên.

“Này, ba tôi rất thương Hoàng Thượng đấy, anh dám?”

Lời cảnh cáo của Hoắc Duật Thiên làm Tư Cảnh Hàn khựng lại, nhưng hắn chẳng dám giữ con mèo quá lâu trong tay, bèn đưa nó cho Hoắc Duật Thiên đứng ở đối diện.

Nói là đưa cho nhẹ nhàng, còn thực tế thì con mèo chưa kịp chạm vào tay Hoắc Duật Thiên hắn đã buông tay khiến nó có hai giây rơi bỗng trong không trung.

Hoắc Duật Thiên rất nhanh nhẹn đỡ lấy con mèo gọi là Hoàng Thượng, khi nó đã lười biến nằm gọn trong tay hắn ta mới trừng mắt nhìn sang Tư Cảnh Hàn: “Anh dám ném nó? Tôi sẽ nói cho ba biết.”

Vì con mèo này mang danh Hoắc Diệc Huyên nuôi nên Tư Cảnh Hàn khá nghi ngại, xem như hạ giọng giải thích: “Nếu không phải cậu cố tình chơi tôi thì tôi đã không thô lỗ với nó như vậy.”

Ngược lại Hoàng Thượng bị ném tới ném lui vẫn lim dim mắt ngủ, khuôn mặt tỉnh bơ không hề hoảng sợ, người ngoài trong thấy sẽ thích thú nhưng trong mắt Tư Cảnh Hàn nó lại đáng sợ vô cùng, chắc chỉ xếp sau vẻ mặt cáu giận của Hoắc Duật Hy một bậc. Thấy nó nhìn mình hắn không tự chủ lùi lại một bước, ai ngờ Hoắc Duật Thiên lại cố tình bước tới một bước.

“Cậu đứng đó được rồi, cũng không còn gì nữa tôi về phòng trước đây, những chuyện khác sau này lại nói.” Hắn lập tức giơ tay ngăn cản, đồng thời xoay người bước ra cửa.

“Anh về sớm vậy, chị tôi chưa về phòng đâu.” Hoắc Duật Thiên biết rõ vì sao Tư Cảnh Hàn đột nhiên muốn trở về phòng nhưng vẫn cố tình hỏi.

Ngược lại Tư Cảnh Hàn đối phương cố ý nhưng chẳng dám ở lại để đôi co quá lâu, bực bội nói: “Trễ rồi. Tôi đi tìm Đại Bạch.”

“À, nhưng anh sợ Hoàng Thượng đấy sao?” Hoắc Duật Thiên cố tình nói vọng theo nhưng đổi lại cho hắn là tiếng sập cửa dữ dội của đối phương.

Lần đầu tiên khi trò chuyện với Tư Cảnh Hàn mà Hoắc Duật Thiên thấy thú vị đến vậy. Một bên đi đến giường ngủ, một bên đặt Hoàng Thượng xuống giường, hắn ta thông thả vuốt ve thú cưng của mình, một hồi lâu lại nói với nó: “Mao tử thật là bảo bối của ba mà.”

“Mao…” Hoàng Thượng đáp lại hắn bằng một giọng uể oải.

“Sao vậy, con buồn sao, hay là chúng ta gọi cho mẹ của con có được không?” Mượn tiếng kêu không biết có nghĩa gì của Hoàng Thượng, Hoắc Duật Thiên cố tình tạo ra cớ gọi cho Tư Nhiên.

“Nếu con muốn thì kêu một tiếng “mao” cho ba nghe nào, mao mao… gọi đi.”

Quả nhiên Hoàng Thượng bước chước kêu theo hắn ngay: “Mao…”

“Ừm, nếu con đã muốn gọi cho mẹ đến vậy thì ba sẽ cố gắng chịu khó một chút.” Vuốt vuốt Hoàng Thượng thêm hai cái Hoắc Duật Thiên lập tức lật người nằm xuống giường nhanh chóng mở điện thoại ra, ấn số gọi đi.

Lúc Tư Cảnh Hàn trở lại phòng ngủ Đại Bạch còn chưa về nhưng Hoắc Duật Hy đã nằm sẵn trên giường đợi hắn.

Chẳng cần ngẫm nghĩ hay ngắm nghía hắn liền đóng cửa lại rồi cởi áo ra.

Hoắc Duật Hy lập tức bật dậy rồi trợn mắt kêu lên: “Anh từ lúc nào lại lỗ liễu như vậy, mất giá đấy.”

Hắn hơi ngẩn nhìn cô nhưng sau đó chẳng quan tâm cởi luôn quần dài.

“A nha… đáng sợ quá.” Người phụ nữ trên giường lại thét lên kinh hãi nhưng mắt thì nhìn chằm chằm vào đối phương.

Cứ nghĩ nhanh chóng thôi người đàn ông của mình sẽ tiến lại giường, cho mình vài nụ hôn hoặc một cái ôm ấp ngọt ngào nhưng ngờ đâu, vừa cởi xong quần dài Tư Cảnh Hàn đã gom cả áo lẫn quần đi vào phòng thay đồ rồi ném nó vào sọt đồ đã thay ra, sau đó cầm ngay một chiếc áo choảng ngủ khoác vào.

Hoắc Duật Hy biết ngay mình đã hớ hên, mất hứng ngồi dựa vào đầu giường chống tay nhìn hắn đi ra với áo choàng kín như bưng.

“Haiz…” Cô như một bà cô trung niên chán đời thở dài chuyện đời, nhún vai giơ hai tay tỏ vẻ bất lực.

Thấy biểu cảm của cô như vậy Tư Cảnh Hàn bèn đi đến, khá ân cần ngồi xuống giường, hỏi: “Sao vậy, ai lại làm em không vui?”

Hoắc Duật Hy khoác tay lên đầu giường, dáng vẻ hiển hách như một lão đại, nhìn hắn: “Anh… không thể nhiệt tình với em hơn một chút à?”

“Em cần anh nhiệt tình?” Tư Cảnh Hàn hơi bất ngờ lập lại.

Hoắc Duật Hy gật đầu.

“Hừm, nhưng lúc trưa em lại bảo mình là thai phụ không thể lao lực, cho nên anh mới…”

“Hứ, nếu đã nghĩ vậy thì anh không được khơi nguồn trước mặt em, đằng này dụ dỗ người ta xong lại ngoảnh mặt chạy mất.” Chẳng có gì phải câu nệ Hoắc Duật Hy choàng tay lên cổ đối phương, giận hờn làm nũng. Từ lúc nào không biết cô đã bạo dạn đến nỗi trước mặt hắn nói ra những lời thế này mà chẳng biết ngượng.

Tư Cảnh Hàn chỉ cười không đáp, nhưng đáp trả cho cô bằng một hành động khá thực tế là cởi dây thắt, kéo vai áo xuống để lộ tấm vai trần quyến rũ.

Hoắc Duật Hy tặc lưỡi, chỉ chỉ tay lên vai hắn tán thưởng: “Tạm được đấy, nhưng mà sao anh phải thay quần áo ra vậy, đi gặp Tiểu Thiên thôi mà?”

Nghĩ tới bộ quần áo có thể đã dính vài sợi lông mèo Tư Cảnh Hàn không mấy hào hứng kể, lắc lắc đầu: “Xem như anh xui xẻo đi.”

Thấy vậy Hoắc Duật Hy không rặng hỏi thêm, ngược lại nhớ đến buổi cơm chiều nay cô lại nói: “Buổi chiều anh gọi ba, gọi mẹ cũng ngọt quá nhỉ? Chắc là đã luyện giọng rất nhiều ha. Vậy mà trước đó còn thề thốt là nhất quyết không gọi đấy.”

“Đừng trêu anh.” Tư Cảnh Hàn véo má của cô: “Tất cả không phải đều vì em sao, là do em đánh giá quá thấp sự bao dung anh dành cho em đó thôi. Lẽ nào em không biết anh có thể vì em mà làm tất cả mọi việc mình không muốn?”

“Chẳng hạn như…”

“Gọi ông ngoại Đại Bạch là ba mẹ.”

“Chẳng hạn như…”

“Mặc áo màu hồng…”

“Còn nữa không?”

“Nói ra thì rất nhiều, chi bằng em dùng thời gian hôn nhân sau này để khám phá anh đi, sẽ thú vị hơn em nghĩ đó.”

“Anh… sến quá đi, đang định dụ dỗ em sao?” Hoắc Duật Hy xấu hổ ôm mặt.

Tư Cảnh Hàn lại cười, lần này thì ngồi thẳng dậy cởi áo choàng ra hoàn toàn.

“Em thú nhận đi, em yêu anh có một phần nguyên nhân là do vẻ ngoài của anh phải không?”

“Anh đề cao nhan sắc của mình quá rồi đó, so với que củi như anh em yêu tiền của anh hơn.” Bị nói trúng tim đen nhưng Hoắc Duật Hy vẫn cố thanh minh.

Nghe cô nói Tư Cảnh Hàn được dịp cười ra tiếng, lần nữa ngồi dựa sát vào cô, xấu xa nói: “Nếu anh thật sự là que củi thì em chính là bếp lò nhỏ, làm anh tan chảy trong ngọn lửa của em.”

“Xấu xa!”

“Phư… xem em xấu hổ kìa, vậy mà còn đòi chọc anh.” Tư Cảnh Hàn không khỏi xoa đầu cô gái nhỏ trong lòng, đắc ý bắt lấy tay cô, kéo về phía cây nấm lùn.

“Cộp cộp cộp!”

“Mommy mommy…”