Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!

Chương 151: Đại kết cục (1)




Vì Hoắc Duật Hy có thai Tư Cảnh Hàn đành nhường cô một bước, trở về Hoắc gia trước khi nhận được hai câu trả lời lớn.

Chuyến đi này của bọn họ đúng dịp Tết Nguyên Đán, ngoài Hàn thúc là chỗ thân thiết Tư Cảnh Hàn cũng không còn người thân cho nên kì nghỉ Tết này về nhà ngoại Đại Bạch rồi ở lại suốt kì nghỉ cũng là chuyện khá hiển nhiên.

Nhưng trước đó phải nói đến một chuyện, chính là Đại Bạch. Thằng con trai này của Tư Cảnh Hàn trời sinh một dạng ưa nhìn, ai nhìn cũng phải yêu ngay, khỏi nói nhóc con sẽ là trợ thủ đắc lực thế nào cho hắn khi hầu chuyện bên nhà mẹ đẻ của Hoắc Duật Hy. Chỉ là gần đây không biết học từ ai mà Đại Bạch lại gian trá, chuyện gì muốn nói tới nhóc cũng phải lấy ra ba đồng trước, chẳng còn là bé con ngốc nghếch luôn luôn nghe lời chẳng cần hỏi lý do.

Ngày về Hoắc gia ngày một cận kề, Tư Cảnh Hàn thật chẳng biết làm sao với bảo bối đang có trong tay. Cho đến hôm nay, khi đã phải sắp xếp hành lí để ngày mai khởi hành, hắn đành vào phòng riêng của con trai để tìm gặp nhóc con, tâm sự mỏng.

Đại Bạch nghe tiếng gõ cửa vẫn chổng mông nhét đồ vào vali, mở cửa cho Tư Cảnh Hàn cũng là Gâu Đần, con chó cưng vừa nhìn thấy hắn thì liên tục vẫy đuôi mừng rỡ, đoán chừng muốn bổ nhào lên người hắn nhưng đã bị hắn kịp thời ngăn cản.

“Con chuẩn bị thứ gì mà nhiều vậy?” Tư Cảnh Hàn đi đến giường của Đại Bạch ngồi xuống trước, nhìn thấy nhóc con đang lôi cái vali thứ ba ra thì hỏi.

Cất xong mấy chai phấn vào vị trí thích hợp Đại Bạch khẽ vuốt trán thở phù một hơi, bây giờ nhóc con mới chịu quay lại nhìn Tư Cảnh Hàn, quý tộc xòe bàn tay ra mà nói: “Lần đầu ra mắt gia gia và nãi nãi, Đại Bạch phải để lại ấn tượng thật tốt, cơ may sẽ giúp được Tiểu Bạch dễ sống hơn ở đó.”

Tư Cảnh Hàn bất ngờ trước lời của con trai: “Là ai nói với con như vậy?”

“Tiểu Phàm ca ấy ạ.” Còn nữa, Tiểu Phàm ca còn dặn thời gian này Tiểu Bạch sẽ phụ thuộc vào nhóc rất nhiều, cho nên muốn xin bao nhiêu cái ba đồng cũng được, dặn nhóc phải tranh thủ trước khi trở lại Trung Quốc.

Tư Cảnh Hàn không khỏi đay nghiến cái tên Mặc Lạc Phàm vạn lần, thói hư tật xấu gì đều là anh dạy cho Đại Bạch. Xem ra ba đồng kia cũng không ngoại lệ.

Biết con trai còn nhỏ ngây thơ dễ gạt, Tư Cảnh Hàn bèn dùng cách thức dịu dàng để kéo thằng bé trở về phe của mình, vừa bỏ mồi vừa dụ dỗ.

“Đại Bạch, đến đây ngồi.” Hắn bế nhóc con đặt lên đùi mình, rồi lấy hộp socola trong túi ra ân cần đặt vào lòng thằng bé.

Đại Bạch háo ăn vừa nhìn thấy socola đôi mắt liền sáng rỡ, cầm lên xem ngay lập tức, cái này rất đúng ý Tư Cảnh Hàn, nhưng trước khi nhóc mở hộp kẹo ra hắn đã ngăn lại: “Chờ đã.”

“Vâng ạ?” Đại Bạch không hiểu, ngước mắt nhìn hắn tuy nhiên vẫn nghe lời bỏ hộp socola xuống trong tiếc nuối.

“Cái này ba nhất định cho Đại Bạch rồi nhưng mà Đại Bạch không được cho mommy biết đâu đấy, chỉ riêng hai chúng ta biết thôi, được chứ?”

“Vâng ạ.” Cái này thì quá dễ rồi.

“Được rồi, Đại Bạch ăn đi.” Tư Cảnh Hàn còn tốt bụng giúp thằng bé tháo hộp kẹo. Sau khi nhóc con ăn hết một thỏi socola rồi hắn mới nói tiếp: “Đại Bạch, có phải ba rất rốt với con không?”

“Vâng ạ.” Đại Bạch nằm trong lòng hắn một tay cầm socola, một tay mân mê cái mặt dễ thương của mình hỏi câu nào cũng đều gật đầu dạ vâng.

“Vậy khi đến chỗ của gia gia và nãi nãi, Đại Bạch sẽ trả lời thế nào khi có ai đó hỏi ba có tốt với Đại Bạch không?”

“Đại Bạch sẽ nói Tiểu Bạch đối xử rất tốt với Đại Bạch, thương Đại Bạch nhất.”

Tư Cảnh Hàn cười đắc ý, xoa xoa bàn chân múp míp của con trai: “Thế nếu ai đó hỏi ba đối xử với mommy thế nào thì Đại Bạch sẽ trả lời ra sao?”

Đại Bạch đang ăn ngon, bỗng dưng bị hỏi khó thì dừng lại, tròn mắt nhìn lên phía trên, Tư Cảnh Hàn cũng đang mỉm cười nhìn nhóc, thằng bé bất giác rùng mình rồi hắc xì một cái, đương nhiên Tư Cảnh Hàn lãnh đủ.

“Đại Bạch sao thế?” Vừa lau mặt Tư Cảnh Hàn vừa hỏi con trai đã bò khỏi người mình mà ngồi sang phía đối diện.

Đại Bạch cầm hộp socola trả cho hắn: “Đại Bạch không ăn socola nữa thì có thể miễn trả lời không?”

Đương nhiên là không.

Tư Cảnh Hàn lần nữa ôm lấy con trai, ép buộc nhóc con nhận hộp socola: “Đại Bạch, đồ đã bị con mở ra rồi thì phải chịu trách nhiệm, giống như lúc đi vào siêu thị vậy, con hiểu không?”

Đại Bạch nhìn hộp kẹo trong rồi lại nhìn ba mình, khó khăn lắm mới nói được một câu: “Vâng ạ.”

“Sao lại mếu máo thế này, cười lên cho ba xem.” Tư Cảnh Hàn vẫn lời ngon tiếng ngọt nhưng Đại Bạch đã không cười nổi nữa, lần đầu trong đời ăn socola lại thấy chua như vậy.

Đại công cáo thành Tư Cảnh Hàn cũng không nán lại phòng Đại Bạch quá lâu, chắc bây giờ Hoắc Duật Hy đang ở phòng sắp xếp quần áo hắn phải về giúp cô một tay.

Sau khi tạm biệt con trai hắn xuống bếp lấy một cốc sữa ấm thì trở lại phòng ngủ quả nhiên thấy Hoắc Duật Hy đang nằm ì trên giường đợi mình.

“Lại chuyện gì nữa?”

Gần đây tư thế này của cô chính là biểu hiện của sự xin xỏ.

Không ai làm gì nhưng Hoắc Duật Hy vẫn giãy giụa: “Không chịu đâu, không chịu đâu… Về nhà ông ngoại Đại Bạch dù gì anh cũng nên nể mặt em sinh con trai, con gái cho anh mà gọi ông ấy một tiếng ba được không?”

Tư Cảnh Hàn không mấy hài lòng với yêu cầu của cô: “Chẳng phải hôm trước anh đã nói rõ điều kiện khi về nhà ngoại Đại Bạch rồi sao? Xin lỗi, đề nghị này anh không làm được.”

Hoắc Duật Hy lập tức giậm chân xuống giường tạo ra tiếng “bình bịch”, mèo nheo như một đứa trẻ: “Em không chịu, em không chịu. Anh muốn làm em xấu hổ phải không, anh như thế thì em nhìn mặt người nhà thế nào?”

Tư Cảnh Hàn biết cô sẽ giở chứng vào ngày đi, tuy nhiên hắn tạm thời sẽ không chiều ý cô: “Ai bảo em khoe khoang, hứa hẹn đủ điều với họ, anh sẽ không giúp em gánh hậu quả đâu. Còn nữa, có qua thì có lại, hai câu trả lời anh chưa có được thì không thương lượng gì nữa, anh trước giờ không thích làm ăn lỗ vốn.”

“Ư ư ư…” Hoắc Duật Hy chuẩn bị mếu máo.

“Đừng vờ vịt, Đại Bạch ngốc nhưng diễn còn đạt hơn em đấy. Mau qua đây uống sữa, anh còn phải chuẩn bị đồ đạc nữa.” Hắn vừa nói vừa đưa ly sữa cho cô.

Hoắc Duật Hy mím môi lăn qua, nhưng mới uống được một nữa cô giật ly ra trừng mắt hù dọa hắn: “Anh không gọi ông ngoại Đại Bạch là ba ông ấy sẽ không cho em lấy anh đâu!”

Vậy mà Tư Cảnh Hàn không chút nao núng, nhếch môi cười: “Là ba em nói vậy hay là tự em nói?”

“Anh không cần biết chuyện đó nhưng sự thật chính là như vậy.” Hoắc Duật Hy vẫn chắc nịch.

“Thế sao, vậy mà anh còn không biết đấy.”

Thấy hắn không tin Hoắc Duật Hy có chút tức tức, lườm hắn: “Anh cứ ở đó khinh thường đi, đến lúc đó không đăng kí kết hôn được thì giấy khai sinh của Nhị Bạch cũng khó mà làm.”

“Ồ.” Tư Cảnh Hàn vẫn rất tự tin. “Thế chúng ta cứ thử chờ xem lời em nói có đúng hay không nhé.”

“Xem thì xem, em mới chờ thấy anh thối mặt!”

Hoắc gia.

Dù là thực tế hay ở trong lòng Tư Cảnh Hàn đều giống như nhau, đây khoảng cách nghìn trùng, ngăn sông cách núi. Vậy mà chỉ trong chớp mắt, nói đến liền đến nơi rồi…

Nhanh thật.

Ngồi trên ô tô nhìn về dinh thự nguy nga ở phía xa xa sau hàng cây phong Tư Cảnh Hàn không nhịn được thở mạnh một hơi, đưa tay chỉnh lại cổ áo, lập tức Hoắc Duật Hy ngồi bên cạnh túm lấy bàn tay còn lại của hắn, nhìn hắn như muốn bảo: dù cho hối hận muốn trở về cũng không còn kịp nữa rồi.

Tư Cảnh Hàn không đủ tâm cùng cô trao đổi ánh mắt, càng đến gần biệt thự ngũ quan của hắn càng thêm lạnh lùng đến ngây thơ như Đại Bạch còn có thể nhận ra sự khác lạ của hắn.

“Tiểu Bạch, Tiểu Bạch không khỏe sao?”

“Không có, Tiểu Bạch hơi căng thẳng đó thôi.” Hoắc Duật Hy thay Tư Cảnh Hàn trả lời con trai.

Thằng bé bán tín bán nghi nhưng không thắc mắc nữa, bởi vì mọi sự chú ý của nhóc con bây giờ đều đổ dồn về căn biệt thự màu trắng nằm lộng giữ hồ nước lớn và hàng cây trắng muốt.

Nãy giờ Đại Bạch không khác gì một con thạch sùng cụt đuôi mập mạp dính trên kính xe, luôn miệng hỏi Hoắc Duật Hy đã tới nơi chưa, khi đã nhìn thấy biệt thự của gia gia thì không dời mắt khỏi cửa kính. Xem ra thằng bé rất thích thú.

Hoắc Duật Hy thấy rằng đây chính là lợi thế của cô, chí ít đã có một đồng minh đứng về phía mình, cao hứng hỏi tài xế đến đón họ: “Hôm nay ba tôi có ở biệt thự chứ?”

“Tiểu thư yên tâm, sáng nay phu nhân không đặc biệt căn dặn tài xế trong biệt không được đưa lão gia đi đâu hết nên giờ này hẳn là ngài ấy đang ở phòng khách đợi cô cùng phu nhân.”

“Á à, mẹ tôi chu đáo thật. Cảm ơn anh nhé.”

Dù rằng nói cảm ơn tài xế phía trước nhưng Hoắc Duật Hy lại chủ ý huých tay vào eo Tư Cảnh Hàn, nháy mắt với hắn.

“Anh chuẩn bị tâm lý được rồi đó, sắp đến nơi rồi, ba em không dễ nói chuyện đâu.”

Tư Cảnh Hàn không trả lời cô, bề ngoài vẫn lạnh lùng nhưng trong lòng đang nổi gió.

Không hay rồi, có ba cô ở nhà, hắn đừng hòng đánh lẻ lấy lòng Hoắc phu nhân trước.

Vì hắn càng căng thẳng nên diễn cảnh dừng chân trước sân chính biệt thự Hoắc gia đến càng nhanh, hắn còn chưa lập trình xong tác phong ô tô đã dừng lại, Hoắc Duật Hy gần như là nhảy chân sáo đẩy cửa dẫn Đại Bạch xuống xe.

Tư Cảnh Hàn chưa kịp khoác thêm áo choàng chỉ có thể chòm người ra: “Đại Bạch, ở lại với ba.”

Đại Bạch mới chạy mấy bước nghe thấy hắn gọi liền khựng lại, chỉ là nhóc con không giỏi khống chế quán tính cứ thế ngã úp mặt xuống tuyết, Hoắc Duật Hy nhanh tay lẹ mắt kéo con trai lên nhưng vẫn không tránh được việc cả thân thể Đại Bạch đều in thành hình trên lớp tuyết dày.

“Anh gọi nó làm gì thế?” Hoắc Duật Hy không khỏi ai oán, mục đích của cô bây giờ chính là cô lập Tư Cảnh Hàn, để hắn không thể lấy Đại Bạch làm lá chắn, thế thì một mình hắn sẽ biểu hiện ra sao.

Tư Cảnh Hàn không trả lời cô, vẫy tay với Đại Bạch, thằng bé nghe lời, ngậm ngùi buông tay Hoắc Duật Hy ra vừa phủi tuyết vừa đi tới chỗ hắn.

“Em vào trước đi!” Tư Cảnh Hàn thấy Hoắc Duật Hy đứng đó nhìn hai cha con thì bảo.

Nhìn biểu hiện này của hắn cô thừa biết hắn định làm chuyện gì mập mờ sao lưng mình, nheo mắt nhìn hắn khinh bỉ thêm lần nữa cô mới huých mông dẫn theo hai con chó cưng đi vào dinh thự.

Ở đây cô vừa đi khuất Tư Cảnh Hàn lập tức ôm Đại Bạch lên, hôn dồn dập lên má con trai như thể yêu thương nhiều lắm: “Đại Bạch, Đại Bạch, bảo bối của ba… Còn nhớ những lời ba nói với con không?”

“Vâng ạ.” Đại Bạch một bên trả lời một bên đảo mắt nhìn về phía dinh thự lạ mắt, đang rất háo hức muốn chạy về bên đó.

“Tốt lắm.” Vậy mà Tư Cảnh Hàn vẫn cảm thấy chưa đủ, cứ dặn dò tới lui những việc có nội dung như nhau, nhóc con phải khẳng định đến lần thứ năm hắn mới chịu buông tha.

Vừa được thả ra cái chân ngắn của Đại Bạch liền hoạt động hết công suất, chạy về dinh thự yêu dấu. “Ya ya ya…”

“Bộp!” Một cái tay dài quơ tới đã xách được mông Đại Bạch kéo lên.

“Hây hây…” Thằng bé theo đà quẫy đạp đôi chân thêm vài lần nữa mới ý thức được tình hình, nhìn về phía sau: “Tiểu Bạch, còn chuyện gì nữa cơ?”

Chuyện gì? Đương nhiên là muốn cùng nhóc đi vào dinh thự của ông ngoại nhóc.

Bảo hắn đi một mình là không thể nào!

Từ đằng xa người ngồi trong phòng khách đã nhìn thấy Tư Cảnh Hàn áo quần bảnh bao một tay cầm quà một tay ôm con không nhanh không chậm đi vào sảnh chính. Một dạng vân đạm phong khinh, phong thái hơn người khiến người khác phải buộc lòng chú ý.

“Tới rồi, tới rồi.”

Người vui nhất đương nhiên là hai mẹ con họ Hoắc, thấy Tư Cảnh Hàn chịu đi vào đã đứng ngồi không yên, mong chờ thời khắc này hơn ai hết.

Vì thái độ vui mừng này của hai người mà người ngồi ở vị trí trung tâm phải hắng giọng nhìn sang, nghiêm khắc: “Hừm!”

Khi Tư Cảnh Hàn bước vào phòng khách, không khí lập tức trở nên căng thẳng vì đầu tiên đã thấy ngay ông ngoại Đại Bạch ngồi ở vị trí trung tâm của bàn “đợi mình” bằng ánh nhìn dò xét nghiêm nghị. Cả Hoắc Duật Hy vốn mồm năm miệng mười giờ này cũng im thin thít khép nép ngồi bên cạnh bà ngoại Đại Bạch, chú ý chút nữa sẽ thấy ở đối diện còn có cậu nhỏ Tiểu Thiên, hắn ta thì khác hẳn ngã ngớn ngửa người dựa vào salon đợi xem kịch hay.

Trong phút chốc, vì không ai mở lời trước đã khiến căn phòng rộng lớn rơi vào trạng thái ngưng trọng.

Sự tĩnh lặng của thế giới người lớn đã khiến Đại Bạch mất hồn, quên mất chuyện bây giờ phải làm cứ trố mắt ra nhìn bốn phương tám hướng, cho đến khi bị ba ba véo nhẹ vào mông nhóc con mới giật thót người, trèo xuống đất, bật chế độ dễ thương ở tần số cao nhất, loăn quăn chạy về phía trước sà vào lòng mẹ Hoắc, phá vỡ bầu không khí lúng túng bằng tiếng gọi lãnh lót: “Nãi nãi, nãi nãi… cháu là Đại Bạch đây. Được gặp nãi nãi Đại Bạch vui lắm!”

“Ôi trời ơi, Diệc Huyên ông xem này…” Mẹ Hoắc phản ứng ngay, không khỏi thốt lên vì sự đáng yêu của cháu trai kháu khỉnh.

Đại Bạch lần nữa không làm Tư Cảnh Hàn mất mặt, lập tức quay sang ôm chân ông ngoại ngay: “Đại Bạch thỉnh an gia gia, gia gia vạn an, vạn an, Đại Bạch đã nhớ người rất nhiều.”

“Diệc Huyên, nhìn gì thế, cháu trai gọi ông kìa.” Mẹ Hoắc lập tức lay chồng mình, muốn giải vây cho Tư Cảnh Hàn khỏi ánh mắt của ông.

“Cậu theo tôi.” Thế nhưng Hoắc Diệc Huyên không hề lung lay trước ánh mắt dụ hoặc của Đại Bạch, một mực nhắm tới ba thằng bé, việc đầu tiên khi mở lời chính là mời hắn lên thư phòng nói chuyện.

Hoắc Duật Hy lập tức cầu cứu mẹ mình, lay lay tay áo của bà.

“Diệc Huyên, các con chúng nó vừa tới còn chưa nghỉ ngơi ông lại…”

“Mộc Anh, hôm nay tôi làm chủ.” Hoắc Diệc Huyên nhắc nhở phu nhân của mình về hứa hẹn hôm trước: ông sẽ nhận Tư Cảnh Hàn là con rể với điều kiện mình sẽ là người làm chủ việc này, bà không được bênh vực giúp hắn.

Vì cả mẹ mình cũng không thể cứu Tư Cảnh Hàn nên Hoắc Duật Hy chỉ đành nhìn Tư Cảnh Hàn theo ba mình lên tầng.

Lúc đi hắn có ngoái lại nhìn cô một lần, thật sự bây giờ cả hai đều thấy căng thẳng trong ánh mắt của đối phương.

“Mẹ…” Hoắc Duật Hy có phần lo lắng quay sang ủy khuất với mẹ mình.

Vân Mộc Anh – người vợ duy nhất của Hoắc Duật Huyên làm sao không hiểu tính chồng mình, mỗi khi thật sự có chuyện nghiêm trọng thì ai đó trong gia đình sẽ được ông ấy mời lên thư phòng nói chuyện, trước kia là răng dạy con cái người được lĩnh giáo qua nhiều nhất là Hoắc Duật Thiên, bây giờ đến lượt Tư Cảnh Hàn mới tính một nửa là con cái trong nhà thì không biết ông ấy sẽ đối xử với người ta thế nào nữa?

Thấy mẹ mình bất lực thở dài Hoắc Duật Hy càng hoang mang, trước giờ Tư Cảnh Hàn nói chuyện có bao giờ khép nép với ai, bây giờ lại rơi vào tình huống có liên quan đến thế gia địa vị hắn làm sao có thể chịu thiệt nhún nhường chiều ý ba cô? Thật sự lo đến diễn cảnh hai người bất đồng quan điểm khiến lần trở về này không mấy ai vui.

“Đại Bạch…” Hoắc Duật Hy ão não nhìn con trai, sợ rằng có mười cái Đại Bạch đi nữa cũng không cứu vãn được tình hình.

Nghe mommy gọi Đại Bạch đành nhún vai: “Đại Bạch cũng đã cố gắng hết sức rồi.” Vì nhóc con đâu hiểu được người lớn đang lo lắng chuyện gì, thấy ba ba của mình bị gia gia mời đi vẫn lạc quan như cũ, bò đến chỗ nãi nãi, ôm lấy bà: “Nãi nãi, người còn đẹp hơn trong ảnh nữa, ban đầu Đại Bạch cứ tưởng có đến hai mommy đang ngồi cạnh nhau.”

Thằng bé nói một cách ngây ngô làm người khác vô cùng tin tưởng những lời vừa rồi đều là thật lòng, được khen như như vậy Vân Mộc Anh đâu phiền lòng tiếp được, cười đến không khép miệng lại được mà bồng Đại Bạch lên. “Tiểu Hy con xem, Đại Bạch sao lại thông minh thế này, chẳng những đẹp trai mà còn biết ăn nói nữa, sau này lớn lên phụ nữ biết làm sao với nó đây? ÔI trời, cháu của tôi…”

Nghe mẹ mình khen con trai không tiếc lời Hoắc Duật Hy chỉ biết cười trừ, thầm nghĩ đợi thêm vài hôm nữa khi nó làm rơi rớt sự ngốc nghếch của mình ra chẳng biết bà sẽ phản ứng làm sao?

Haiz…

“Chị đừng ũ rũ nữa, ba của con chị đâu phải người thiếu bản lĩnh.” Sau một lúc lâu im lặng rốt cuộc Hoắc Duật Thiên cũng chịu lên tiếng, an ủi Hoắc Duật Hy.

Nghe em trai nói cô hơi ngẩn lên nhìn đối phương. Đối với cô mà nói thằng em trai này chẳng tốt lành hơn Tư Cảnh Hàn bao nhiêu, nó nói vậy thôi còn thật ra trong lòng có khi lại thích thú hơn ai hết.

“Em biết rõ vì hắn không thiếu bản lĩnh mới khiến chị lo còn gì?” Nếu Tư Cảnh Hàn gan nhỏ một chút thì cô đâu phải đứng ngồi không yên!

Được nói trúng ý Hoắc Duật Thiên cười có chút sảng khoái: “Vậy à, cái này em không biết thật.”

Hoắc Duật Hy lườm hắn ta: “Biến đi cho chị!”

“Không được, hôm nay em cố tình nghỉ làm để ở nhà mà.”

“Chị không mượn.”

Nghe chị mình nói Hoắc Duật Thiên không giận còn cười: “Vốn dĩ ngày nghỉ của em đâu dành cho chị và anh ta, người em đợi là Đại Bạch đây này.” Hắn nói xong thì giơ tay đón lấy Đại Bạch từ chỗ mẹ mình, không ngần ngại hôn lên cái má bánh bao của thằng bé vài cái liền: “Thật là, đợi từ nãy đến giờ mới đến lượt mình bế… Đại Bạch có nhớ cậu nhỏ không?”

Hoắc Duật Hy đến buồn nôn với dáng vẻ dịu dàng của hắn ta, riêng mẹ cô và Đại Bạch thì vui vẻ vô cùng cùng hắn ngồi chung một chỗ nói đủ chuyện trên đời mà tạm thời quên mất còn một người đàn ông lạnh lùng nữa đang ở trên tầng hứng chịu mưa bom bão đạn, nào có lạc quan như ở chỗ này.

Tư Cảnh Hàn… anh sao rồi?

Thư phòng.

Sau khi khép cửa lại Tư Cảnh Hàn đến đối diện chỗ Hoắc Diệc Huyên đang ngồi, ông đưa tay mời nhưng hắn vẫn đứng, nghĩ đến chuyện mình từng từ chối Hoắc Duật Hy rồi nhìn ba cô thêm lần nữa bỗng nhiên hắn cảm thấy ngại ngùng, nhưng sau cùng vẫn chọn cách đưa tay dâng quà, khoảng mấy giây sau thì trực tiếp gọi một tiếng: “Ba.”

“Hừm…” Hoắc Diệc Huyên không khỏi nhướng mày, khá ngạc nhiên vì dáng vẻ khép nép của người đàn ông trước mặt. Nhưng không thể vì hắn chịu nhượng bộ một bước mà ông dễ dàng buông tha: “Cách xưng hô này để sau khi nói chuyện xong mới tính đến đi. Cậu ngồi.” Ông lần nữa mời.

Tư Cảnh Hàn không thay đổi sắc mặt, thuận ý ngồi xuống phía đối diện.

“Đã đăng kí hết hôn?”

Tư Cảnh Hàn không nghĩ ông sẽ trực tiếp đến vậy, theo quán tính trả lời: “Vâng. Đã đăng kí…” Nhưng chực nhớ đến giấy tờ trước đó là do hắn đơn phương làm, nếu để ông cụ biết sẽ không vui hơn nên hắn nhanh chóng sửa miệng: “Theo nghi thức của tổ chức thì đã hoàn thành.”

“Ừm, vậy thực tế vẫn chưa.” Quả nhiên Hoắc Diệc Huyên hài lòng hơn hẳn so với lúc vừa nghe.

Sẵn tiện trước mặt hai người có một bộ ấm trà, trước khi ông cụ chưa kịp nói đến chuyện tiếp theo Tư Cảnh Hàn lập tức trổ tài đã học được, đem trà đại hồng bào mình mang đến pha cho ông cụ một ấm thiết quan âm.

Hoắc Diệc Huyên đã từng nghe nói rất nhiều về việc những người được đào tạo ở chỗ Thác Vân Nghê tinh thông nhiều thứ, từ chỗ của Tề Thiếu Khanh cho đến hôm nay là Tư Cảnh Hàn ông có thể khẳng định lời đồn đó không hề sai chút nào. Từ cách mà hắn tráng toàn bộ ấm chén qua nước sôi đến lúc cho đại hồng bào vào ấm, châm nước sôi vào, lắc đều, đổ nước ra để đánh thức trà hoàn toàn tự nhiên và thành thục, phong thái này không phải ngày một ngày hai là có thể học được bởi vì qua động tác của mỗi nghệ nhân pha trà người ta có thể thấy được một chữ “thần”.

Trong lòng ông thầm gật đầu.

Tư Cảnh Hàn biết Hoắc Diệc Huyên vẫn luôn quan sát mình nên càng không vội, tập trung tỉ mỉ đến từng chi tiết, không cần nhìn đến ông nhưng buộc ông theo dõi mình mới là thành công của hắn. Sau khi cho nước sôi 100 độ C vào ấm lần nữa, hắn đợi khoảng 30 giây thì rót ra chén, mời ông cụ bằng hai tay.

Bấy giờ Hoắc Diệc Huyên mới thu lại tầm mắt, không nhận trà ngay, mà nói: “Cậu biết đấy, tôi không mấy hài lòng về cậu.”

Ông cụ chưa nhận Tư Cảnh Hàn cũng không thu lại động tác mà từ tốn đáp: “Con sẽ làm ba thấy hài lòng.”

“Bằng cách nào?”

“Khiến mẹ Đại Bạch thấy việc chọn con là một việc đúng đắn và hạnh phúc.”

Tư Cảnh Hàn luôn biết cách làm hài lòng người khác mới là một điều lo lắng của Hoắc Diệc Huyên, nhận lấy chén trà từ tay hắn, ông nói: “Tôi phải thừa nhận cậu là một người đàn ông lý tưởng, nhưng cũng bởi vì cậu quá mức hoàn hảo nên mới là mối đe dọa cho con gái tôi, cậu biết đấy phụ nữ không an toàn nhất là khi người đàn ông của mình bị quá nhiều người để mắt tới.”

“Nếu nói về tài giỏi hay hoàn hảo thì con nghĩ ba cũng không là ngoại lệ, nhưng đến bây giờ mẹ vợ vẫn rất hạnh phúc và an toàn. Cho nên có thể thấy vẫn đề không phải ở việc con bị nhiều người chú ý, mà là ở chỗ con có đủ yêu Tiểu Duật để làm chủ bản thân hay không. Nhưng con biết đây không phải vấn đề lớn nhất mà ba không hài lòng ở con.” Nói đoạn, Tư Cảnh Hàn giở một cái chén khác lên, tự rót cho mình nửa chén trà nhưng không uống ngay, mà chờ nó nguội bớt.

Hoắc Diệc Huyên biết hắn còn lời nên thưởng trà chờ nghe tiếp, quả nhiên hương vị vừa chạm đầu lưỡi đã khiến tâm can ông thốt lên câu hài lòng.

Tư Cảnh Hàn chạm nhẹ tay vào chén của mình thử độ nóng, vẫn như vậy nó không thay đổi nên hắn dứt khoát từ bỏ.

“Con tin việc con có đủ yêu Tiểu Duật hay không ba đã nhìn thấy, dù có nói thêm cũng là kể lể. Vì vậy vấn đề khiến ba còn nghi ngờ đó là gì con thực có lòng muốn nghe.”

“Ừm… thật muốn nghe sao?” Hoắc Diệc Huyên chậm rãi đặt chén trà xuống, nhìn Tư Cảnh Hàn để khẳng định ý tứ trong mắt hắn.

Chưa khi nào Tư Cảnh Hàn mất tập trung khiến ông cụ thêm phần hài lòng.

Từ dưới ngăn bàn, ông lấy ra một album ảnh, một lần đã giở đến đúng trang mong muốn rồi lấy ra một tấm ảnh được cất sau một tấm ảnh khác nữa đưa cho Tư Cảnh Hàn.

“Không lầm thì từ nhỏ cậu đã gặp Tiểu Hy, tôi muốn biết… sự kiên định của cậu dành cho con bé là yêu hay thực tế chỉ là chấp niệm xuất phát từ thời tuổi trẻ?”

Tư Cảnh Hàn cầm tấm ảnh, nhìn một lần đã nhận ra ngay trong đó chính là bản thân của năm tám tuổi và Hoắc Duật Hy còn ngây ngô đến mức không nhớ được gì.

“Không cần ngạc nhiên, vào năm đó có một tờ báo đã lấy ảnh chụp cậu và Tiểu Hy làm tiêu đề, nhờ vậy chúng tôi mới tìm được con bé.” Hoắc Diệc Huyên đơn giản giải thích.

Thì ra là vậy, Tư Cảnh Hàn không khỏi cảm thán sự kì diệu của tạo hóa, thế mà ngần ấy năm sau hắn vẫn có thể nhìn lại bản thân và cô ở thời điểm năm đó.

Tuy nhiên câu hỏi của Hoắc Diệc Huyên thật sự đáng suy nghĩ, chính bản thân hắn cũng từng tự hỏi chính mình nhiều lần, đặc biệt là khi trái tim càng ngày càng luân hãm vào tình yêu với cô, hắn thực sự sợ xuất phát điểm của tình yêu chỉ là sự hoài niệm kỉ niệm đẹp. Nhưng mà…

“Lúc đó chúng con đều nhỏ như vậy làm sao hiểu được thế nào là nhớ thương.”

“Vậy năm đó tôi đưa Tiểu Hy đến thăm Thiếu Khanh ở chỗ Thác Vân Nghê thì sao, cậu đã đủ lớn để hiểu?”

Việc này thì Tư Cảnh Hàn không phản bác lại được, việc gì cũng thường có hai mặt, ở chỗ ba nuôi của hắn các học viên đều biết tự lập sớm nhưng đồng thời tư tưởng cũng sớm trưởng thành so với người cùng trang lứa, không lạ gì Hoắc Diệc Huyên lại nghi ngại chuyện này.

“Thế nào, trả lời không được?” Vì Tư Cảnh Hàn khó xử Hoắc Diệc Huyên lại càng cao hứng, nâng chén trà lên thử thêm một ngụm.

Tư Cảnh Hàn cũng sờ đến chén của mình, bây giờ thì nó đã nguội. Hắn nâng lên rồi lại đặt xuống, Hoắc Duật Hy nhìn thấy liền hỏi: “Sao vậy, không phải cậu chờ nguội sao, bây giờ lại đặt xuống?”

Tư Cảnh Hàn cười nhẹ với ông: “Trên đời có rất nhiều mỹ vị, chẳng hạn như chén trà này, rất nhiều người không muốn bỏ qua. Nhưng cũng có một số người như Cảnh Hàn vậy, không chờ nguội được nên sớm từ bỏ một cách dễ dàng, không phải vì nó không ngon mà là do trong mắt con nó không là thứ mình muốn cho nên không sinh ra chấp niệm dù nó có nguội rồi thì con vẫn không muốn thử nữa.”

“Bằng ngược lại, đối với điều con mong muốn, cũng như tình yêu của Tiểu Duật, đó là một loại chấp niệm. Nhưng bản thân con cũng từng tự hỏi, nếu thật sự chấp niệm xuất phát từ việc chúng con gặp nhau lúc còn thơ bé thì có lẽ… đến một lúc đỉnh điểm nào đó, khi đã thỏa mãn với điều không có được trước kia con cũng sẽ như một đứa trẻ chán món đồ chơi mua được vài ngày, tự tìm đến thứ mới lạ hơn, không đơn thuần mà có Đại Bạch lớn như bây giờ hoặc là tiểu công chúa chưa chào đời.”

“Ừm, nói nhiều vậy chắc là khát rồi, cậu uống đi.” Hoắc Duật Huyên nghe khá êm tai, đưa chén trà cho hắn nhưng không quên nói thêm: “Đàn ông mà, không cần lắm lời lẽ như phụ nữ đối phương cũng tự hiểu được.”

Tư Cảnh Hàn nhận chén trà trong tay ông cụ, lại nghĩ nếu không nói nhiều liệu rằng ông cụ có bắt bẻ hắn thiếu thành tâm hay không, hơn nữa quan trọng hơn cả việc để ông hiểu, hắn cần nhất là được ông tin.

“Sao cậu biết tôi thích trà?”

Tư Cảnh Hàn vừa đặt chén đến bên môi Hoắc Diệc Huyên đã hỏi, hắn đành hạ chén xuống.

“Con nghĩ đã là đến thăm thì phải có chút tâm ý tìm hiểu sở thích của đối phương.”

Ừm, có cố gắng.

“Hàn Tín vẫn khỏe chứ?” Ông cụ bỗng đổi chủ đề.

Tư Cảnh Hàn hoàn toàn vô vọng với việc uống chén trà đã nguội: “Thúc ấy vẫn khỏe.”

“Cũng đúng, chỉ trồng hoa và chăm cháu của tôi thì làm sao kém sức được, không như lão già này vừa ngồi một chút thấy mệt rồi.”

Nghe ông cụ nói thế Tư Cảnh Hàn hiểu ngay ý tứ, ở đây không phải ám chỉ việc khảo sát của hắn đã hoàn thành mà đang nói đến sự kiện của mười một năm trước liên quan đến ông nội Hoắc qua đời, còn ông thì bị Mục Đương ám hại.

Đối với vấn đề này trước khi Hoắc Duật Huyên chủ động lên tiếng thì Tư Cảnh Hàn tuyệt đối không mở lời. Khi ông cụ nhắc tới hắn cũng chỉ tĩnh lặng như chén trà của mình, phát hiện hình dáng của mình in trong đó quả thật giống Đại Bạch.

“Cậu đấy, biết nhiều chuyện hơn Tiểu Hy, nhưng có một số chuyện đã qua tôi mong rằng có nhắc lại thì cũng là trước mặt ông già này, đừng để con bé chịu ủy khuất vì chuyện mình không biết. Cậu thấy thế nào?” Hoắc Diệc Huyên ngả lưng tựa về phía sau.

Tư Cảnh Hàn ngẩn đầu nhìn ông: “Con nghĩ tiếng ba này con gọi ba thể hiện rất nhiều thánh ý và ý nghĩa mà ba có thể hiểu được.”

“Ừm, cậu thông minh như vậy có ức hiếp Tiểu Hy thì nó cũng không phát hiện ra.”

“Chắc chắn không có.” Tư Cảnh Hàn khẳng định.

Hoắc Diệc Huyên gật gật đầu, xem như tin lời hắn nói.

Thấy ông cụ đã chịu gật đầu Tư Cảnh Hàn linh hoạt hiểu được gì đó, lập tức hỏi: “Ba, người thấy con được chứ, chuyện đăng kí kết hôn…”

“Nôn nóng gì chứ, tôi còn chưa nói xong đâu. Cậu thì được đấy nhưng tôi cần quan sát thêm vài ngày.”

“Vâng.” Tư Cảnh Hàn có chút tiếc nuối, nhưng vẫn lễ phép nói: “Con sẽ cố gắng.”

“Thật ra thì không quá khó khăn đâu.” Đột nhiên Hoắc Diệc Huyên thay đổi giọng điệu, thấy Tư Cảnh Hàn có vẻ ngạc nhiên ông cụ cười thêm ân cần: “Có một chuyện ngoài lề thế này tôi muốn thương lượng với cậu, đến đây…”

Một lúc lâu sau.

Hoắc Duật Hy vừa nhìn thấy Tư Cảnh Hàn trở ra lập tức nhào tới: “Sao rồi, anh nói chuyện với ba được chứ?”

“Anh đi chào mẹ cái đã.” Tư Cảnh Hàn vỗ vỗ vai cô nhàn nhạt nói.

“Mẹ bảo để sau đi, bây giờ mẹ và Tiểu Thiên dẫn Đại Bạch ra ngoài vườn chơi rồi.”

“Ừm, vậy chúng ta về phòng rồi nói.”

Hoắc Duật Hy thấy hắn cứ úp úp mở mở càng thêm lo lắng, vừa đến cửa phòng đã hỏi lần nữa: “Anh nói cho em biết đi, dù kết quá xấu thế nào em cũng chấp nhận.”

“Thật sự muốn biết vậy sao?” Tư Cảnh Hàn ngồi xuống giường, nhìn một lượt phòng riêng của cô thì quay lại hỏi.

“Muốn.” Hoắc Duật Hy khẳng định.

“Đến đây, anh nói cho nghe.” Hắn ngoắc tay.

Cô lập tức đi tới, vẻ mặt nghiêm trọng ngồi xuống.

Tư Cảnh Hàn bóp nhẹ lên má của cô, chậm rãi kéo dài giọng điệu: “Thật ra thì…”

“Thế nào?” Hoắc Duật Hy nhấp nhổm không ngồi yên được.

“Thật ra thì…”

“Trời ơi, anh mau nói đi, em gấp muốn chết đây này.”

“Anh thi trúng tủ rồi!”

“Bịch!”

“Bịch bịch bịch!”

“Hoắc Duật Hy em đang làm gì vậy, tại sao lại đạp anh?” Tư Cảnh Hàn vừa bắt lấy chân của cô vừa nghiêng người né tránh.

Hoắc Duật Hy rất hung hăng, ỷ thế hắn hiện tại không dám làm gì mình liền giật chân ra rồi đạp thêm mấy phát lên đùi hắn: “Dám trêu em, dám trêu em! Ai cho anh trêu em hả, có biết lúc nãy em lo lắng thế nào không? Tư Cảnh Hàn, ai nói hiện tại em không được kích động, nhưng anh xem anh đã làm gì hả?!”

Tư Cảnh Hàn có vẻ biết lỗi, tự động ôm lấy cô dỗ dành: “Anh sai rồi, em đừng cáu nữa, chỉ vì muốn tạo cho em sự bất ngờ không ngờ có thai rồi em đổi tính hẳn, hung hắng ít thôi nào.”

Hoắc Duật Hy lườm hắn.

“Được rồi, đừng lườm nữa, chẳng lẽ em không thấy vui sao?”

“Ai nói không vui, em đang rất vui đây!” Hoắc Duật Hy hết giận rất nhanh còn tủm tỉm cười: “Cơ mà anh đã nói gì mà ba em lại đầu hàng nhanh như vậy, theo lý thì mấy món quà của anh đâu đến nổi làm ông ấy quên hết đầu đuôi.”

“Đó là bí mật của những người đàn ông, không tiện chia sẻ.” Đương nhiên là không tiện chia sẻ rồi, chẳng lẽ bắt hắn nói cho cô biết hắn đã phải hạ mình, cún con với ba cô để lấy lòng thế nào. Hơn hết có những chuyện hắn có thể làm vì cô nhưng đồng thời cũng không muốn cho cô biết, chuyện của hơn 20 năm trước, chuyện của ngày hôm nay đều là như vậy.

“Thần thần bí bí làm gì, em hỏi ba ông ấy cũng nói thôi.” Hoắc Duật Hy tự tin.

“Được, em cứ hỏi.” Tư Cảnh Hàn không hề nao núng, tiện thể không có Đại Bạch trong phòng hắn định kéo Hoắc Duật Hy nằm xuống giường nhưng cô liền bật dậy: “Anh làm gì thế, không được đâu nha, em là thai phụ, không thể ngày nào cũng lao lực.”

“Em nằm yên thì sẽ không tốn sức, bình thường chẳng chịu hưởng thụ lại bảo lao lực có oan cho anh không?”

“Nằm yên thế nào?”

“Lại đây anh sẽ chỉ cho em.”