Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!

Chương 137: Chính thức hẹn hò




Sau một đêm no bụng, Tư Cảnh Hàn như con hổ được thuần phục, trở nên hiền hòa, tốt tính hẳn ra.

Khi trời gần sáng hắn đã tỉnh dậy, Hoắc Duật Hy ở trong ngực vẫn còn say sưa ngủ, cả người trắng hồng vô cùng có sức sống, như được đúc bằng linh khí tinh túy thuần khiết nhất của đất trời buổi đầu tiên sáng lập, trông thấy thật muốn cắn cho một ngụm xem xem ngọt ngào, tươi mát đến bao nhiêu.

Tuy nhiên mi tâm ở giữa trán cô vẫn không giấu được sự mê mệt – tác dụng phụ của cuộc chiến tối qua, chỉ biết vùi mặt vào ngực hắn chẳng nhúc nhích nổi.

Nhưng mỗi khi cô như vậy Tư Cảnh Hàn lại thấy rất thích thú, chỉ có thế này cô mới chịu ngoan ngoãn nép vào lòng hắn không quậy phá lung tung trong lúc ngủ.

Thật sự người phụ này nữ đúng là khắc tinh của hắn, bình thường chống đối hắn đã là một chuyện, cả đi ngủ cũng chẳng tha.

Như bây giờ có phải rất tốt, vô tư dựa dẫm vào hắn, y hệt con mèo ngoan hắn có thể tùy ý vuốt ve, cưng nựng, cũng chẳng sợ cô phát hiện rồi ba hoa kể cho người khác biết hắn mê mẩn cô thế nào.

“Chậc…” Tư Cảnh Hàn cảm thán, bàn tay lại di chuyển từ gáy của cô dọc xuống hang bươm bướm, rồi di chuyển qua tấm lưng xinh đẹp, cuối cùng lưu luyến dừng ở vị trí xương rồi cùng không đi đâu nữa.

Hoắc Duật Hy mẩn cảm hơi co người lại, toàn bộ cơ thể để cô dán lên người hắn, ở giữa hai người chẳng có lớp ngăn cách nào, cứ như vậy tiếp xúc thân mật lại càng thêm thân mật khiến dục hỏa của ai đó bị gọi dậy lúc hừng đông.

Hắn khẽ nắm lấy mông của cô, véo nhẹ, cũng như để cầm cự bản thân không phá ngang giấc ngủ của cô.

Nhưng đã véo một cái thì hắn lại muốn véo cái thứ hai, véo nhẹ cũng biến thành véo mạnh, rồi muốn thêm nhiều cái khác nữa. Hắn tự nhủ: bản thân sẽ không thiếu thốn đến mức lúc nào cũng thấy thèm thuồng chứ?

Chính hắn cũng xót cho cô đêm qua vất vả, cực khổ cỡ nào mới làm “con người kia” trong hắn cảm thấy tạm hài lòng, nhưng đồ ăn tối qua đáng lý còn chưa kịp nuốt xuống dạ dày thì bây giờ hắn lại thấy đói.

Tuy nhiên, hắn không thể đòi ăn nữa.

Theo tình huống hiện tại, nếu như hắn chủ động “cầu” Hoắc Duật Hy thì chắc chắn hắn sẽ mất giá, cô sẽ phát hiện trước giờ hắn đói bụng nhưng cố giả thanh cao, cô sẽ lại ngông cuồng làm mình làm mẩy với hắn, y hệt trước đây. Như thế thì há chẳng phải là công cốc?

Không được!

Hắn chỉ cao giá khi hắn còn chưa thuộc về cô.

Cho nên để cô trân trọng Tư Cảnh Hàn hắn thì không thể để cô biết hắn phụ thuộc vào cô được.

Nên là không ăn một lần cũng chưa chết được.

“A đau…” Hoắc Duật Hy giật mình, rên khẽ, mơ màng mở mắt chẳng biết chuyện gì.

Thấy trước mắt vẫn là Tư Cảnh Hàn và bên ngoài trời còn chưa sáng, cô uể oải gục mặt vào người hắn tiếp: “Sao anh lại véo em, còn chưa sáng, làm sao về biệt thự chứ?”

Hoắc Duật Hy vẫn nghĩ Tư Cảnh Hàn đang gọi mình tỉnh dậy để đuổi về biệt thự nên mèo nheo bám vào hắn. Ngược lại, động tác này của cô chẳng khác nào chăm dầu vào đốm lửa đang liu riu cháy khiến nó bùng lên mạnh mẽ hơn.

Tư Cảnh Hàn xanh mặt, gầm gừ quát khẽ: “Trật tự, tay chân em đang đặt ở đâu vậy?”

Hoắc Duật Hy ngáy ngủ nhưng vẫn không quên giở trò, lợi dụng lúc hắn hiền lành ăn đậu hũ, hết sờ trên rồi lại mò xuống dưới, để xem có được chút gì đó không.

“Cảnh Hàn, dù gì tối qua anh cũng thất thân rồi, còn chưa sáng nên không tính là ngày mới được, thất thân lần nữa cũng xem như nhau nhỉ?”

Phải nói suy nghĩ của Tư Cảnh Hàn và Hoắc Duật Hy tương phản nhưng thế nào hắn cũng là người vô tình được lợi.

Hoắc Duật Hy vẫn nghĩ Tư Cảnh Hàn rất cao giá mà ra sức dụ dỗ, mời hắn ăn bánh miễn phí mà không biết rằng đằng sau vẻ mặt bất cần đó là một con hổ đói mồi. Đừng nghĩ hắn cho cô là thiệt cho hắn, thật ra chỉ cần cô đồng ý ăn hắn thì cô muốn ăn thế nào cũng được, hắn sẵn sàng cho không.

Nói tóm lại Tư thị – Tư đại tổng tài chỉ đang tìm cách ăn bánh mà không phải trả tiền!

Thương cho Hoắc Duật Hy vẫn luôn tôn sùng giá trị của hắn, vô tình bán hạ giá mình lúc nào chẳng hay. Câu cô vừa nói ra đã trúng ý của người nào kia, hắn trong lòng mở cờ nhưng giả vờ im lặng.

Cô sợ hắn không đồng ý, còn chủ động bò lên, “Anh im lặng thì em xem là đồng ý rồi đấy.” Sau đó tranh thủ nắm bắt thời cơ trước khi hắn phản kháng mà không biết rằng người kia sẽ chẳng bao giờ phản kháng.

Âu yếm một lúc lâu, Tư Cảnh Hàn nhận ra trời đã bắt đầu sáng hẳn, hắn không đòi hỏi từ cô nữa, cùng nhau yên tĩnh nằm một chỗ, ngắm mặt trời mọc từ phía chân trời.

Sáng nay trời không u ám, không khí trong lành càng làm tinh thần con người sảng khoái.

Lâu rồi hai người mới có thời gian riêng tư yên tĩnh như vậy, nên chẳng ai lên tiếng vì sợ phá vỡ không khí đáng trân trọng này.

Mặc dù không được hoành tráng như Cảnh Giang nhưng biệt thự này của Tư Cảnh Hàn vẫn có góc nhìn rất tinh tế, đặc biệt là ở bất cứ phòng ngủ nào cũng có thể nhìn thấy mặt trời mọc lên từ cuối con sông thành phố, giường ngủ lại đặt cạnh cửa sổ sát mặt đất bằng kính nên nằm bên trong vẫn dễ dàng bắt trọn từng khoảnh khắc chuyển động của ngày mới.

Hoắc Duật Hy nghiêng mặt ôm chặt eo của Tư Cảnh Hàn, bất giác dịu dàng nói: “Cảnh Hàn, khi nào anh thấy hài lòng với thành ý của em thì nhất định phải nói cho em biết, bằng không em sẽ luôn sống trong thấp thỏm… thật sự đáng thương.”

Hắn không đáp, trầm mặc ôm vai cô.

Cô cũng không cần hắn đáp lại, nói tiếp:

“Lúc trước chúng ta chưa có giai đoạn yêu đương, cũng chưa từng hẹn hò, em càng không biết anh là người thế nào đã cùng nhau sinh một con trai, có phải là quá vội rồi… Người khác không phải yêu nhau rồi cưới thì cũng là được mai mối giới thiệu, tìm hiểu một thời gian rồi mới cưới, mới sinh con. Em cũng muốn có một khoảng thời gian như vậy giống với bao người bình thường, cùng anh yêu em, hẹn hò, tìm hiểu nhau, bù đắp cho khoảng thời gian trước đó không vui vẻ…”

Cô nói một nửa lại dụi dụi mặt vào trước ngực hắn, thật lòng hỏi: “Lúc anh đồng ý cho em đến có phải đã chấp nhận cho chúng ta cơ hội thử hẹn hò không? Ý em là cho em cơ hội theo đuổi anh ấy.”

Dừng một chút, Tư Cảnh Hàn khẽ gật đầu.

Hoắc Duật Hy cười tít mắt, chạm môi vào phiến môi của hắn, hắn cũng đáp lại cô bằng một nụ hôn cuồng nhiệt.

Hai người cứ thế quyến luyến không rời, tựa thiên trường địa cửu, tựa…

“Rầm rầm rầm!”

“Tiểu Bạch ơi… Tiểu Bạch ở trong đó phải không?”

Nụ hôn của Tư Cảnh Hàn và Hoắc Duật Hy cứ như thế phải hớt hãi tách ra, bởi vì giật mình mà cô đã cắn mạnh một cái vào phiến môi của hắn làm lưu lại một vết rách.

“Anh có sao không?” Nhìn Tư Cảnh Hàn bưng mặt đau đớn cô không khỏi tự trách, mở tay hắn ra xem tình hình vết thương. Người kia cũng dễ bị tổn thương quá đi, da thịt mềm mỏng, vừa dùng một chút lực tác động vào cũng để lại dấu được.

Tư Cảnh Hàn lắc đầu, chuyện quan trọng bây giờ không phải là xem hắn có làm sao hay không mà là giải quyết tên nhóc Đại Bạch ở ngoài kia như thế nào mới ổn thỏa.

Không được đáp trả Đại Bạch càng thêm “phấn khích”, đập cửa mạnh hơn, liên tục gọi: “Tiểu Bạch, Tiểu Bạch ơi… Tiểu Bạch chưa thức hả?”

Hoắc Duật Hy ôm chăn che người, lo lắng không thôi, sắp bị bắt gian đến nơi rồi cô sẽ phải nói gì đây với Đại Bạch đây?

“Cảnh Hàn, phải làm sao đây?”

Người đàn ông ra hiệu trấn an cô, xuống giường mặc áo choàng ngủ rồi tìm cho cô một cái khăn lông sạch: “Vây vào.”

Cũng may chiếc áo choàng tối qua cô mặc còn ở trong phòng, hắn nhặt lên đưa cho cô khoác tạm vào, giả vờ như mới từ biệt thự Hàn Nguyệt tới.

Trong gang tấc, hai người cùng nhau xếp lại grap giường, gối nằm vốn dĩ đã bị vứt xuống đầy đất. Còn có giấy vệ sinh và bộ váy cosplay của cô đã bị hắn xé rách đang nằm tứ xứ cũng được cẩn thận cho vào sọt rác trong phòng.

Xong xuôi, Tư Cảnh Hàn ra hiệu cho cô đến mở cửa, ngược lại bản thân quay về giường ngồi ngay ngắn.

“Tiểu Bạch… Tiểu Bạch ơi…”

“Rầm rầm rầm.”

Đại Bạch vẫn còn gọi.

Hoắc Duật Hy hít một hơi sâu, nén cảm giác đau đớn từ khắp nơi trên cơ thể, cố gắng tự nhiên đi đến mở cửa cho Đại Bạch.

“Tiểu…” Thằng bé vừa định kêu Tiểu Bạch thì lập tức ngưng lại khi thấy thân ảnh của cô, thân thể béo tròn ngố ra như một trái táo, mắt vào miệng cái nào cũng o tròn: “Mommy?”

“Đại Bạch, có chuyện gì vậy?”

Đại Bạch đầu tiên không nói gì cả, lách người chạy vào trong quan sát, khi thấy Tư Cảnh Hàn ngồi chễm chệ trên giường thì nhìn sang Hoắc Duật Hy: “Tiểu Bạch và mommy sao lại cùng nhau ở đây?”

Nói về độ diễn xuất phi phàm chưa ai qua được Tư Cảnh Hàn, hắn liếc nhìn Hoắc Duật Hy rồi lại nhìn Đại Bạch, tỏ ý không vui vẻ gì: “Còn không phải người mẹ yêu quý của con mới sáng sớm đã chạy tới đây đòi kiểm tra phòng ngủ của ba sao, không biết là nghe “ai” nói lung tung mà đòi tìm cho ra bằng được hồ ly tinh.”

Một khi Tư Cảnh Hàn đã diễn thì Hoắc Duật Hy phải phụ họa theo, khoanh tay, giả vờ bức xúc: “Anh không cần biết đó là ai, chỉ cần anh không có làm thì đâu phải sợ người ta kiểm chứng! Phải không Đại Bạch?”

Đại Bạch đang sợ quéo cả râu vì chữ “ai” lúc nãy của Tư Cảnh Hàn, nghe mommy hỏi vậy con trai bé nhỏ chỉ dám vâng một tiếng chút xíu, trông rất buồn cười mà hoàn toàn không nghĩ ra hai người đã từng thuê nhóc làm việc cho mình đang cùng nhau hợp lực dối gạc nhóc.

“Vậy em tìm được cái gì rồi, nói cho tôi nghe xem?” Tư Cảnh Hàn vẫn diễn, xách Đại Bạch lên, muốn tản lờ để tạo điều kiện cho hai người đi ra ngoài, nếu không sợ rằng một lát Đại Bạch sẽ phát hiện ra nhiều điểm bất thường khác.

Hoắc Duật Hy hiểu ý, cũng đi ra nói vọng theo: “Vậy anh nửa đêm nửa hôm không ngủ cùng con trai, lại qua chỗ này ngủ để làm gì?”

Tư Cảnh Hàn đã xuống quá nửa cầu thang, Đại Bạch ôm cổ hắn quay đầu nhìn về phía mommy đang chóng hông chất vấn, tâm hồn nhỏ bé chẳng cảm thấy điều gì lạ thường cả cho đến khi nhóc con nhìn về phía cửa, một ý nghĩ chợt lóe lên:

“Tiểu Bạch, là Tiểu Bạch mở cửa cho mommy vào nhà sao, mommy đâu biết mật khẩu cửa?”

Bước chân của Tư Cảnh Hàn lập tức cứng đờ, cúi đầu nhìn Đại Bạch, thằng bé cũng chớp chớp mắt nhìn hắn tò mò.

“Đại Bạch, sao mấy hôm nay con hỏi nhiều thế?” Hắn phải thừa nhận rất may vì Đại Bạch vẫn còn ngốc một chút, chứ nếu con trai hắn thông minh thì hắn và Hoắc Duật Hy đừng mong có ngày sống yên.

Đại Bạch ô một tiếng, đặt câu hỏi nhiều quá cũng là sai à?

“Đại Bạch không được hỏi sao Tiểu Bạch?”

Sự ngây ngô của thằng bé làm Tư Cảnh Hàn cứng miệng. Không phải là không được hỏi, nhưng mà những câu nhóc hỏi rất khó trả lời, nhóc có hiểu cho ba nhóc hay không?

Hoắc Duật Hy từ sau chạy nhanh tới để cứu giá, kéo vai Tư Cảnh Hàn quay lại, “Anh trả lời em đi, anh im lặng là sao hả, không trả lời được rồi phải không?” Sẵn tiện cũng cướp luôn Đại Bạch trong tay hắn sang chỗ mình.

Đại Bạch gặm ngón tay chẳng hiểu làm sao.

Ngược lại mommy và ba của mình thế nhưng có chút gì đó ăn ý.

Sau khi làm bữa sáng cho hai mẹ con Đại Bạch, Tư Cảnh Hàn lại viện lý do cho thằng bé về Hàn Nguyệt chơi với Hàn thúc mà danh chính ngôn thuận chở Hoắc Duật Hy về biệt thự.

Nhận Đại Bạch từ chỗ Tư Cảnh Hàn, Hàn thúc trùng hợp dẫn nhóc con ra ngoài nhà kính trồng hoa để tạo thời cơ thuận lợi cho ba mẹ của nhóc nói chuyện yêu đương.

Ở phòng ngủ tầng ba Hoắc Duật Hy được bế lên tới tận giường, còn người đàn ông của cô đã vào phòng tắm mở nước sẵn ấm cho cô.

Sáng ra hắn chu đáo hẳn lên, còn đặt lấy sẵn cho cô một lọ thuốc mỡ, lúc tắm xong cả người khoan khoái cũng không biết hắn thế nào bôi thuốc cho mình.

Xong xuôi, Tư Cảnh Hàn hôn trán cô nói tạm biệt, đến thời gian hắn phải đến công ty rồi, không thể chần chừ thêm nữa.

Hoắc Duật Hy cũng biết đưa mình về lại Hàn Nguyệt đã làm lỡ giờ họp của hắn, trong lòng vừa cảm động vừa áy náy, cho nên ngoan ngoãn vô cùng không cào nhào cũng không đòi hỏi.

“Em ở nhà sẽ thật ngoan.” Cô hứa.

Người kia hài lòng mỉm cười: “Được.”

Khi Tư Cảnh Hàn rời đi Hoắc Duật Hy cũng định ngoan ngoãn nghe lời hắn ngủ thêm một lúc, nhưng mà, hoàn cảnh không cho phép, Kha Triển Vương lại gọi điện cho cô mời dùng cơm, Mộc Tích cũng đã đồng ý tới rồi, chỉ còn thiếu cô thôi.

Hoắc Duật Hy không nghĩ quá nhiều, dù sao mối quan hệ của hai người hoàn toàn trong sáng, Mộc Tích cũng có ở đó thì chẳng cần ngại ngùng nên đã chấp nhận ngay.

Tư Cảnh Hàn ngồi ở phòng làm việc của công ty, sau khi cuộc họp kết thúc hắn đã ngồi một mạch mấy tiếng liền ở đây không đi đâu cả, cốt yếu là chờ tin nhắn của Hoắc Duật Hy.

Vậy mà người phụ nữ vô tâm chẳng gửi cho hắn được tin nhắn nào cả làm hắn buồn bực không thôi.

Đang lúc không vui, Mao Lập Tát chẳng biết từ đâu sà đến, ngồi đối diện trước bàn làm việc của hắn, hai tay chống cằm nhìn hắn bằng ánh mắt “to tròn” giống Đại Bạch.

Tư Cảnh Hàn chịu không nổi thái độ này của anh, cau mày gắt: “Không có chuyện gì thì cút đi!”

“Ây da, tổng tài đại nhân, à không ngài chủ tịch đáng mến của tôi, làm sao không có chuyện gì mà tôi lại ngồi ở đây được.” Anh cong cơn đôi mày khiến người ta phát ghét.

“Nếu không nói ra được chuyện hay ho thì cậu chính thức bị sa thải.” Tư Cảnh Hàn lạnh lùng quăng điện thoại lên bàn, mở một tập tài liệu bực dọc xem.

Mao Lập Tát cười hì hì búng tay một cái, bên ngoài hai thư ký lập tức đẩy cửa đi vào, một người ôm hoa một người cầm hộp bánh ngọt.

Thấy Tư Cảnh Hàn ngồi ở ghế làm việc mặt mày tối tâm, bọn họ có chút rụt rè nói: “Tổng tài, có người gửi hoa và bánh tặng anh.”

Làm sao đây, trước giờ chưa từng có trường hợp trêu người như thế, lúc nhận được hoa ban thư kí trăm bề đắn đo không biết có nên thông báo đến phòng tổng tài hay không, bởi làm gì có chuyện một người đàn ông cao ngạo đầy quyền lực như tổng tài của bọn họ lại được tặng hoa và bánh ngọt từ một người phụ nữ nào đó. Chuyện này đồn ra chẳng phải người khác sẽ cười cho thối mũi sao?

Càng không biết người phụ nữ kia có ý tứ gì, làm vậy chẳng khác nào hạ thấp phong độ của tổng tài chứ. Bao đời toàn là đàn ông tặng hoa cho phụ nữ, bây giờ người này lại khí phách đòi chiếm thế thượng phong!

Đó đã là một chuyện, chuyện thứ hai chính là tổng tài bọn họ nổi tiếng khó tính, nhỡ như người này là người mà tổng tài cực kỳ chán ghét, bọn họ lại mang quà lên, chẳng khác nào chọc vào chỗ đau của tổng tài. Với cả đâu phải ai muốn tặng quà cho tổng tài cũng được tùy tiện đem lên, nếu như vậy thì há chẳng phải sẽ làm phiền hắn suốt ngày sao?

Nhưng lần này là Mao Lập Tát đích thân đứng ra bảo lãnh, đồ cần đem cũng đã đem tới, chỉ còn có thể đợi xem tình hình.

Mao Lập Tát cũng biết Tư Cảnh Hàn sắp nổi điên với mình, nhưng anh rất bình thản đón lấy bó hoa hồng từ tay thư kí nữ, đưa cho hắn, nói: “Người phụ nữ theo đuổi anh gửi hoa tới, nếu không muốn nhận thì tôi vứt đi hộ cho.”

Nói rồi anh ấy liền thu bó hoa lại không cho Tư Cảnh Hàn kịp chạm tay vào.

Quả thật cảm giác sắp có được nhưng phải mất đi khiến Tư Cảnh Hàn bứt rứt không thôi, huống hồ hắn còn biết được hoa và bánh là Hoắc Duật Hy gửi đến cho mình, đương nhiên là muốn nhận rồi, tên Mao Lập Tát hiểu ý còn muốn bày trò làm hắn khó xử trước mặt hai thư ký, muốn chết sớm?

Hắn dùng ánh mắt đe dọa, nói cho anh biết: Nếu còn không đưa hoa cho tôi, cậu chết chắc.

Mao Lập Tát hì hì cười, đón nhận ánh mắt hình viên đạn của hắn, biết rằng nếu còn không đưa đồ cho hắn anh nhất định không toàn thây ra ngoài.

“Được rồi, được rồi, đưa đồ cho tôi, hai cô ra ngoài đi.” Mao Lập Tát xua tay, bế bó hoa và hộp bánh ngọt đến chỗ Tư Cảnh Hàn.

Hai thư kí nhắng nhít chạy ra, đúng là sợ đến chết vì ánh mắt vừa rồi hắn. Nhưng họ càng giật mình hơn khi thấy Mao Lập Tát đưa bó hoa cho Tư Cảnh Hàn nói: “Hoa của anh đây.” Và người đàn ông luôn cao ngạo, lãnh khốc đã cáu kỉnh giật lấy, nhưng lúc ôm bó hoa thì lại nở nụ cười đầy thích thú.

“Cạch.”

Cửa phòng làm việc thật sự khép lại.

Tư Cảnh Hàn vẫn còn sờ bông hồng của mình.

Mao Lập Tát chống cằm muốn sờ thử xem có gì vui thì bị ánh mắt giết người của hắn ngăn lại. Uất ức, anh nói: “Tổng tài, trông anh bây giờ chẳng khác nào một thiếu nữ được người yêu tặng hoa, thích muốn chết rồi phải không?”

Tư Cảnh Hàn không quan tâm, mở bưu thiếp lẫn giữa những bông hoa ra xem.

Quả nhiên là của người phụ nữ vô tâm kia gửi, trong đó cô viết: Trưa rồi mà hoa vẫn tươi như hoa buổi sáng, sau này em vẫn cưng chiều anh như buổi đầu mới yêu đương.

Không xong rồi!

Tư Cảnh Hàn cảm thấy mình không xong rồi, người phụ nữ chỉ được cái miệng đó suốt ngày cứ tìm chiêu trò hãm hại hắn, vô tâm vô phế viết vài chữ để hắn không thể làm việc tiếp phải không?

“Tổng tài, anh tuyệt đối đừng kích động nha, sung sướng đến đâu cũng phải kìm chế, phải quý phái, cao ngạo lên thì mới bán với giá cao được.”

Tư Cảnh Hàn như bị dội cho một gáo nước lạnh, đang bay bổng đến thiên đường thì Mao Lập Tát đã kéo hắn trở về mặt đất. Trừng mắt nhìn anh, hắn cộc tính: “Không cần cậu nhắc nhở, cút đi!”

“Ơ, nhưng rõ ràng nhờ “người ta” anh mới nhận được hoa mà, sao lại nhẫn tâm vậy chứ?”

Trên mặt Tư Cảnh Hàn chẳng có tí gì gọi là cảm kích, mở hộp bánh ngọt của mình ra, thưởng thức tại chỗ. Nhiều lắm là nói thêm với Mao Lập Tát: “Gọi Mạc Doanh vào đây cắm hoa giúp tôi.”

Nhìn hắn ăn bánh ngọt Mao Lập Tát cứ nghĩ là Đại Bạch đang hiện diện trước mắt mình, từ động tác cầm bánh cho đến lúc nâng ngón tay cái lau khóe môi dính kem thừa đều y hệt một khuôn đúc ra.

Quả nhiên, việc cuồng bánh ngọt của Đại Bạch không bắt nguồn từ Hoắc Duật Hy mà là di truyền từ người ba “đáng yêu” của thằng bé.

“Tổng tài, anh định ăn hết chỗ này một lần luôn sao? Một lát chúng ta còn phải ăn cơm trưa với Lương tổng nữa đấy.” Mao Lập Tát thấy Tư Cảnh Hàn không dừng tay xơi tái gần nửa hộp bánh mà rợn người, nhìn thôi anh đã phát ngấy chẳng hiểu sao hắn lại ăn ngon lành đến thế.

Tư Cảnh Hàn chẳng vì câu nói của ai kia mà xử ép sở thích của mình, nhưng có dừng lại uống một chút nước lọc rồi lại ăn tiếp, thậm chí rất tao nhã nói: “Nếu Mạc Doanh đưa thức ăn cho cậu, cậu sẽ làm thế nào?”

Nói một cái liền trúng ngay điểm yếu của đối phương, Tư Cảnh Hàn cũng thấy quá đỗi bình thường, nhưng ngược lại Mao Lập Tát không mấy dễ chịu, gượng gạo cười trừ.

Ai ngờ Tư Cảnh Hàn vô tâm vô phế chẳng an ủi anh một câu, còn bảo: “Bỏ đi, cậu cũng không có được cơ hội đó. Lấy kéo và bình hoa qua đây, tôi tự cắm không cần gọi Mạc Doanh nữa.”

Mao Lập Tát biết chẳng ai muốn làm người bình thường khi yêu, tuy nhiên bỏ một đống công sự quan trọng để cắm hoa, ăn bánh, uống nước thư thả như hắn thì quả thực không chấp nhận được.

“Tổng tài, anh hăng hái lên một chút đi, sắp không thể yêu đương đến nơi rồi kìa.”

“Chỉ là ăn một bữa cơm với đối tác, cậu nói tôi không thể xoay sở?” Tư Cảnh Hàn vẫn nhàn nhã như không, rất chuyên nghiệp cắt tỉa hoa cắm vào lọ nhưng không kém phần quý tộc.

Đương nhiên Mao Lập Tát không phải nói việc ăn cơm cùng Lương tổng gì đó, mà là: “Chuyện anh dẫn theo Đại Bạch đến công ty đã có người vô tình thấy được, lan truyền rầm rộ khắp nơi rồi, còn không đáng lo sao?”

Đến đây, động tác của người kia mới khựng lại, nhưng suy nghĩ một lúc, lại bình thản: “Còn chưa công khai, đồn đại cũng chỉ là đồn đại.”

“Nhưng hôm nay Hoắc tiểu thư lại gửi hoa đến cho anh công khai theo đuổi, anh nói người khác sẽ không nghi ngờ mẹ của đứa nhỏ là ai?”

Cái này là hoàng thượng chưa lo thái giám đã lo, Mao Lập Tát cứ nhảy dựng lên trong khi Tư Cảnh Hàn rất đỗi điềm nhiên: “Bọn họ còn chưa nhìn thấy tôi cấp theo đứa nhỏ, việc suy nghĩ đến mẹ của nó là ai liệu có hơi xa vời không? Tư thị trăm công nghìn việc, nhân viên sẽ rảnh rỗi để suy nghĩ chuyện không liên quan đến mình?”

“Tổng tài, là do anh không để ý đó thôi. Chuyện trước kia anh và Hoàng tiểu thư liên tục qua lại công khai ở công ty còn chưa bớt nóng, anh đã đột nhiên mất tích gần một năm, sau đó Hoàng tiểu thư không nói không rằng lại quay sang đính hôn cùng Tề gia, anh thì bị nghi ngờ dẫn theo một đứa bé đến công ty, anh nói người bên ngoài sẽ nghĩ sao?”

Mao Lập Tát không dừng ở đó: “Hơn nữa thư ký riêng của anh trước đây là Hoắc tiểu thư thôi việc đúng vào thời điểm anh và cô Hoàng qua lại, rồi cả hai người cùng nhau mất tích. Ngày thứ hai anh trở lại sau thời gian dài không đến công ty Hoắc tiểu thư cũng mò đến nơi…”

Càng nói Mao Lập Tát càng ra vẻ nghiêm trọng, khoa tay múa chân như hát kịch kể cho Tư Cảnh Hàn biết phía dưới chân hắn – cả tập đoàn đang bình luận đời tư của hắn sôi nổi đến thế nào.

“Thừa nhận rằng chưa có câu chuyện nào ly kỳ bằng câu chuyện đời tư của anh cả, ngài chủ tịch đáng mến.”

Tư Cảnh Hàn nghe anh nói xong không phải là không có suy nghĩ, chỉ riêng việc thân phận của Đại Bạch hấp thụ ánh sáng đã là vấn đề lớn rồi, đằng này Hoắc Duật Hy cũng bị kéo vào. Một khi bị vạch trần thì Hoắc gia cũng sẽ vào cuộc.

Chẳng lẽ để người ngoài biết bên ngoại bên nội của Đại Bạch cơm không lành canh không ngọt, Hoắc Duật Hy phải từ bỏ gia tộc để sinh con cho hắn?

Còn nếu như giấu kín thân phận của Hoắc Duật Hy thì lại đâm ra việc bên ngoài sẽ bàn tán cô làm nghề nhạy cảm, chỉ vì sinh được con trai cho hắn mới được sủng ái, thành công loại trừ biết bao nhiêu tình nhân xung quanh hắn, há chẳng phải càng vô lý?

Nhưng có cách nào ngăn cản việc hắn có con trai với tiểu thư Hoắc gia lọt ra ngoài khi việc này hoàn toàn là sự thật. Đại Bạch càng ngày càng lớn, nếu hắn tiếp tục không cho thằng bé một thân phận công khai thì nó trong mắt người khác khác gì là đứa con riêng ngoài giá thú?

Con trai của hắn là bảo bối được cưng chiều trong lòng bàn tay lại bị người đời bàn ra tán vào là con dã chủng, hắn càng không chấp nhận được!

“Vậy cậu nói xem tôi làm thế nào để bịt miệng người khác lại, cách chức những ai bàn tán việc này sao?” Sau cùng hắn hỏi Mao Lập Tát.

Mao Lập Tát kêu một tiếng, chớp mắt, cố nghiền ngẫm ý tứ của hắn trong câu nói vừa rồi: “Chẳng lẽ anh muốn công khai chuyện này sao?”

Tư Cảnh Hàn không trả lời, ăn một cái bánh nữa rồi lưu loát cắm hoa vào bình trong sự sợ hãi của Mao Lập Tát.

Anh ấy vò đầu bức tóc, chòm người lên bàn làm việc cố quan sát cho bằng được biểu cảm của Tư Cảnh Hàn, thấy hắn vẫn còn phớn phở, anh nói: “Tổng tài, tôi phải nhắc nhở anh trước, nếu anh quá nóng lòng muốn có được danh phận bên cạnh Hoắc tiểu thư mà công khai ra thì cô tiểu thư Hoắc Duật Hy đó không còn sợ anh nữa đâu, đến lúc đó anh không cao giá, không được sủng ái như bây giờ thì đừng hối hận đó.”

Mao Lập Tát đe dọa đến nổi Tư Cảnh Hàn phải bực bội: “Tôi có nói bây giờ sẽ công khai sao?” Đừng hở một chút là lại lấy chuyện không được cưng chiều ra nhắc nhở hắn, một khi hắn đã muốn rồi Hoắc Duật Hy có sủng hắn đến chết cũng không biết mình đang bị lừa.

“Anh để dành thời gian nghĩ ra cách ứng phó với Hoắc gia sao?” Mao Lập Tát cười thân thiện, muốn khai thác được chút tâm tư của Tư Cảnh Hàn.

Nhưng đời nào người đàn ông cao ngạo kia chịu tiết lộ thiên cơ, còn thẳng thừng đuổi anh ra ngoài.

Khi Mao Lập Tát ra ngoài cũng là lúc Tư Cảnh Hàn cắm xong bình hoa, hắn cẩn thận dọn dẹp cành lá không còn sử dụng cho vào sọt rác rồi lấy bình xịt, xịt nước cho chậu lan hồ điệp năm ngoái Hoắc Duật Hy mang đến, tiếp đó mới phun vài cái cho bình hoa vừa cắm xong.

Xong xuôi, bản thân hắn rất thắc mắc hiện tại Hoắc Duật Hy đang ở đâu, chắc chắn đã chạy ra ngoài rồi mới có hứng chọn hoa và bánh gửi cho hắn đây mà.

Người phụ nữ đó cao hứng không bằng tùy hứng, thế là hắn chủ động gửi cho cô một tin nhắn, vỏn vẹn hai chữ: Ở đâu?

Hoắc Duật Hy không trả lời.

Bỗng dưng Tư Cảnh Hàn nhận lấy một nỗi uất ức.

Hắn có tưởng Hoắc Duật Hy gửi hoa và bánh tới chẳng qua chỉ là một cách để bỏ bê hắn, cô định dùng cách này để đổi lấy thời gian nhàn rỗi mà vẫn khiến hắn cảm thấy được quan tâm.

Phải không?

Người phụ nữ vô tâm đó.

“Tiểu Bạch… Tiểu Bạch… Tiểu Bạch…”

Chuông điện thoại cá nhân của hắn đột nhiên reo lên.

“Alo?” Hắn không chần chừ ấn nghe, quên cả việc bản thân phải làm giá mà bắt máy.[Hả, cục cưng, đừng nói là anh đang đợi điện thoại của em đấy.] Hoắc Duật Hy được dịp bắt bài ngay.

Bây giờ Tư Cảnh Hàn mới ngẩn người nhận ra mình đã quá lộ liễu, bèn hắng giọng: “Bớt hoang tưởng đi, tôi vừa gọi cho Đại Bạch xong.”

Hoắc Duật Hy ở bên kia ồ một tiếng nhưng vẫn rất cao hứng hỏi hắn đã nhận được bánh và hoa của mình chưa. Theo lý thuyết Tư Cảnh Hàn ừ một cái, nhưng vẫn nóng lòng muốn biết cô đang ở chỗ nào quậy phá.[Em ra ngoài ăn cơm cùng Mộc Tích, anh đừng lo, khi nào về sẽ nhắn cho anh một tiếng, được không?]“Tùy em.”[Sao lại nói vậy cơ chứ, bánh của người ta anh ăn còn chưa trôi khỏi dạ dày đã chùi mép quay lưng rồi à? Không biết đâu…] Cô nói giọng làm nũng, nhưng không đợi Tư Cảnh Hàn đáp cô đã nói tiếp:

[Nhưng mà tha thứ cho anh đấy, bây giờ Tiểu Tích đang đợi em, em phải trở ra đây. Anh ở nhà nhớ đợi điện thoại của em đấy, tạm biệt cục cưng, chụt…!]Dù chỉ qua điện thoại nhưng Tư Cảnh Hàn cũng nhận ra Hoắc Duật Hy đã dùng bao nhiêu sức lực hôn vào màn hình điện thoại, bỗng nhiên hắn lại thấy ganh tị với chiếc điện thoại của cô.

Nhưng nghĩ đến cô trốn vào nhà vệ sinh để gọi điện cho hắn thì trong lòng cứ như có hủ mật vừa bị vỡ ra.

Người phụ này… đôi lúc cũng đáng yêu thật.