Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 67: Không phải là nàng muốn như thế




Động tác của Tần Dịch Dương ngây ngốc dừng lại.

Mảng áo bên bờ vai Lâm Hi Hi bị xé ra, xương quai xanh bị hắn cắn mút thâm tím, làn da non mềm trắng nõn lộ ra, nước mắt trong suốt hòa cùng đôi mắt chứa đầy oán hận, đẹp không sao tả xiết.

Hắn là người đàn ông bình thường, có khả năng dừng lại đúng là không dễ dàng.

Hơi thở nóng hổi áp bên cổ xinh đẹp của nàng, hồi lâu Tần Dịch Dương mới đè nén được ánh mắt u tối, ánh mắt liếc về phía khuôn mặt nàng, nước mắt kia trong sáng hốt hoảng mà bất lực.

Thật kỳ lạ, trên môi hắn nổi lên ý cười, ưu nhã mị hoặc, điên đảo chúng sinh.

Hai mắt Lâm Hi Hi đẫm lệ mông lung nhìn hắn mà hoảng hốt, lực đạo trên cổ tay bỗng nhiên biến mất, nàng khẽ “Ưm…” một tiếng, thân thể bị giam giữ cuối cùng cũng có thể động đậy.

Trên cổ tay bị hắn nắm giữ, hiện lên một vết tím bầm.

Trên người Tần Dịch Dương ngoại trừ mấy cúc áo sơ mi bị cởi ra nhìn mất trật tự, môi hắn vẫn mỉm cười, giúp đỡ nàng che lại bờ vai bị lộ ra, vô ý chạm vào da thịt nàng, Lâm Hi Hi run lên, cẩn thận nhìn hắn.

“Cứ kệ tôi.’’ Tiếng nói của nàng vẫn còn nghẹn ngào, né tránh đụng chạm của hắn.

Đây là lần đầu tiên, nàng đối với hắn lạnh lùng trốn tránh.

Tần Dịch Dương có chút mê muội nhìn cô gái nhỏ trước mắt, nhớ tới câu nói vừa nãy của nàng “Không được dùng bàn tay đã đụng đến người khác chạm vào tôi!”, ý cười trên môi càng rõ, nàng là đang tức giận sao?

Đối với chuyện tối qua, thì ra không phải nàng không có phản ứng, chính là như vậy lại khiến hắn vui vẻ, rất kích thích.

Tần Dịch Dương ưu nhã đứng dậy, đem từng cúc áo sơ mi cài lại, đôi mắt liếc nàng một cái, cô gái kia thừa dịp hắn đứng dậy chỉnh sửa lại nội y bị cởi ra, nàng mặc váy ngắn, thực sự rất khổ sở, cố gắng kéo vài lần cũng không tác dụng.

Tần Dịch Dương cười cười, cúi người ôm nàng, nhàn nhạt ra lệnh: “Thả tay ra”

Lâm Hi Hi cả kinh, căn bản không dám nhờ hắn giúp đỡ, cuống quýt lắc đầu: “Không cần, tôi có thể tự mình làm được.”

Tần Dịch Dương cũng không tức giận, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.

Ngón tay mảnh khảnh kéo nội y, vẫn run rẩy như trước, ngực Lâm Hi Hi phập phồng, nhìn hắn nói: “Ngài không được nhìn!”

Tần Dịch Dương bỗng giật mình, những lời này, thật sự khiến hắn có chút tức giận.

Cô gái này, khi bực mình cũng có thể đáng yêu như vậy sao?

Hắn một lần nữa nở nụ cười, mạnh mẽ kéo tay nàng giúp nàng, Lâm Hi Hi vẫn như trước không phối hợp, đầy nước mắt giãy dụa. Tần Dịch Dương không thể kiên nhẫn hơn nữa, xiết tay nàng nói: “Đừng … động đậy, cẩn thận lại làm tôi tức giận, lần này tôi đảm bảo sẽ không dừng lại nữa.”

Lâm Hi Hi bị lời nói của hắn làm cho khiếp sợ, trừng to đôi mắt lạ lùng nhìn hắn. “Ngài … Ngài như thế nào có thể làm như vậy?”

Giọng điệu Tần Dịch Dương có chút hòa hoãn, ngón tay thon dài dọc theo đường cong chiếc áo ngực gắn chặt bộ ngực xinh xắn của nàng, cảm thấy vị trí thật thích hợp, lại nhẹ nhàng kéo dây áo, giúp nàng thấy thoải mái hơn một chút.

“Không phải người đàn ông nào đến thời điểm này cũng có thể dừng lại, Lâm Hi Hi, cô nghĩ thử xem vì sao tôi lại buông tha cô? Tôi đây không phải Nhạc Phong, làm xong chuyện xấu lại bắt cô chịu hậu quả, nếu như hiện tại tôi muốn cô, cô không có khả năng có thể phản kháng, lại càng không có một tí chứng cứ nào.” Tần Dịc Dương nắm cằm của nàng, ánh mắt lãnh đạm nhìn: “Hiểu ý tôi chứ?”

Lâm Hi Hi một chữ cũng nói không lên lời.

Năng lực của phụ nữ quả nhiên kém cỏi, nàng phải thừa nhận, mỗi lời Tần Dịch Dương nói đều đúng.

Lâm Hi Hi ngoái đầu…, đem khuôn mặt bị hắn nắm lấy rời ra xa.

Buồn bực chưa tan, nàng cũng không muốn nhìn hắn.

Ánh mắt Tần Dịch Dương mềm mại một chút, bàn tay giúy nàng vuốt tóc trên mặt, động tác ẩn chứa một chút yêu thương.

Cô gái này, không phải tình thế bắt buộc, thế nên hắn sẽ không vội.

“Xin lỗi,” hắn nhẹ giọng nói, trên khuôn mặt nàng đặt xuống một nụ hôn, “Nếu như thực sự muốn làm, tôi sẽ nhẹ nhàng hơn một chút.”

Cả người Lâm Hi Hi run lên, hoàn toàn không kịp nói lời nào, cửa phòng nhẹ nhàng có tiếng gõ.

Tần Dịch Dương nhẹ vuốt tóc nàng, ưu nhã đứng dậy nói: “Vào đi.”

Cửa phòng mở ra, một người phụ nữ khác bước vào, chỉ liếc qua Lâm Hi Hi đang ngồi trên sofa, Tần Dịch Dương khẽ xoay người lại.

Nguyễn Húc nhìn thoáng qua Lâm Hi Hi, có chút kinh ngạc, một lúc mới bừng tỉnh hướng Tần Dịch Dương nói: “Lily kêu ầm ĩ đòi gặp cậu, mình chỉ có lòng tốt đẫn cô ấy đến đây, cậu xem làm thế nào bây giờ?”

Trên mặt Nguyễn Húc nở một nụ cười bất đắc dĩ.

“Vinson.” Một mỹ nhân cao ráo tóc uốn từ phía sau Nguyễn Húc đi lên, chạy tới bên Tần Dịch Dương nhiệt tình ôm chặt lấy hắn.

“Vinson” anh làm gì mà tìm không thấy, cả buổi sáng em tìm không được anh, không còn cách nào khác mới phải đến đây, hắn mang em tìm được anh rồi nhưng mà hắn rất kỳ cục, hắn dám bắt em đợi?”

Cô gái xinh đẹp ánh mắt căm hận nhìn Nguyễn Húc, tiếng Trung của cô ta phát âm không chuẩn, sai khá nhiều.

Trong nháy mắt Nguyễn Húc có chút xấu hổ, rất kiên nhẫn nhìn cô ta giải thích: “Tiểu thư, đúng là oan uổng, đều không phải tôi thất lễ, tôi đã nói với cô rất nhiều lần, không phải sao?”

Cô gái xinh đẹp mếu máo, ôm chặt lấy Tần Dịch Dương: “Không nhớ rõ a, tôi chỉ không nhớ rõ tên tiếng Trung của Vinson”

Nguyễn Húc suýt bị nghẹn chết, một chữ cũng nói không lên lời.

Lúc này Lâm Hi Hi đang đứng bên cạnh bọn họ, cũng khiếp sợ không nói lên lời, ánh mắt trong veo nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, ngờ ngợ nhớ đến, đây chính là cô gái gợi cảm xuất hiện trên ban công nhà Tần Dịch Dương tối hôm qua, hôm nay cô ta mặc một bộ quần áo màu xanh dương, da không trắng cho lắm nhưng hết sức khỏe mạnh, khuôn mặt mỹ lệ lộ ra vẻ nhiệt tình cởi mở của người phương Tây.

Lâm Hi Hi nhất thời như đang nằm mơ, không biết bọn họ rốt cục là có quan hệ gì.

Tần Dịch Dương nhẹ nhàng nhìn qua Lily, vỗ vỗ vai cô ta ý bảo cô ta đứng dậy: “Em làm sao lại đến đây?”

Lily ngoan ngoãn buông hắn ra, oán hận nói: “Em rất nhớ anh a, em vượt bao xa đến Trung Quốc, ngày hôm nay anh lại đi làm, em một mình rất buồn chán a!”

Cô ta vừa nói bỗng nhìn thấy Lâm Hi Hi bên cạnh, hơi ngạc nhiên nhìn một chút: “Đây là ai?”

Không đợi Tần Dịch Dương mở miệng, Nguyễn Húc khẩn trương trả lời: “Đây là Hi Hi, Lâm Hi Hi, nhân viên của công ty.”

Lâm Hi Hi cũng nhẹ nhàng hít một hơi, lịch sự nói “Tiểu thư, xin chào.”

Tần Dịch Dương ngồi vào bàn làm việc, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Lâm Hi Hi, nhận ra nàng có chút biến đổi, nàng giơ tay vén mấy sợi tóc, cố gắng che đi dấu vết nụ hôn lúc nãy của hắn.

Miệng hắn nổi lên một tràng cười mê người, khiến người ta mất hồn

“Xin chào, tôi là Lily, tôi là bạn gái của Vinson.” Lily nhẹ nhàng đi tới, chìa tay cho nàng bắt.

Toàn thân Lâm Hi Hi cứng đờ, hô hấp không thông.

Nàng cũng vươn tay, nhẹ nhàng nói một tiếng: “Hoan nghênh cô tới Trung Quốc.”

Nàng ngây ngốc tưởng mình nghe lầm, Lily vừa nói tối hôm qua cô ấy mới tới Trung Quốc. Mà “bạn gái” hai chữ này, đã sớm khiến lồng ngực Lâm Hi Hi nổi lên kinh hãi.