Một người chậm rãi đi xuống từ bậc thang.
“Lâm tiểu thư, Nhạc tiên sinh bọn họ đã chờ ở phòng họp phía sau từ lâu, thời gian cũng đã đến, cô rốt cuộc là có muốn vào hay không?”
Một người trợ lý lễ phép hỏi nàng.
Lâm Hi Hi nắm chặt điện thoại di động trước ngực, hít thở đều đều, ánh
mắt trong veo nhìn người trợ lý, thanh âm có chút cầu xin: “Tôi cần gọi
một cuộc điện thoại, có thể chờ tôi một chút chứ?”
Trợ lý nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, không hề tỏ ra mất kiên nhẫn, gật đầu.
Lâm Hi Hi thở ra một hơi, bấm số gọi cho Viện Y lần nữa.
Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng.
Nhiều tiếng “tút tút” trôi qua mà Viện Y vẫn không có ý trả lời điện
thoại. Lâm Hi Hi liền gọi cho bệnh viện, y tá phụ trách cho nàng biết
Viện Y từ sáng đến giờ vẫn một mực không hề rời khỏi phòng bệnh.
Nói đúng hơn là cô cố ý tránh mặt.
Như vậy thì đêm hôm trước, vì sao lại đáp ứng nàng sẽ cùng nhau tới tòa
án, trái tim của Lâm Hi Hi bị bóp nghẹt đau đớn, nàng có chút cụt hứng
tắt điện thoại di động,…
“Lâm tiểu thư, mời đi bên này.” – Trợ lý lễ phép chỉ phương hướng, ở phía trước dẫn đường.
Lâm Hi Hi không có cách nào khác, chỉ có thể đi theo người trợ lý về
phía trước, nàng tự nhủ dù chỉ có một mình cũng phải kiên cường, bởi vì
người mà nàng phải đối mặt không phải ai khác chính là Nhạc Phong.
Cái tên này như là ma chú,…, Lâm Hi Hi nắm chặt tay, đầu ong ong hồi
tưởng lại dáng dấp tà ác ngày đó của Nhạc Phong lúc cường bạo Viện Y.
Nàng tự nhiên trở nên dũng cảm hơn.
Đều là hắn làm sai, tại sao nàng lại phải sợ hãi?!
Cửa phòng họp trống trải, trợ lý đưa nàng đến cửa rồi lui đi, để nàng một mình đi vào.
Lâm Hi Hi hít một hơi thật sâu, đưa tay gõ cửa, nói: “Xin lỗi, đã làm phiền.”. Ánh mắt trong trẻo nhìn vào bên trong.
Một bàn làm việc dài nhỏ màu đen lộ vẻ nghiêm nghị, bốn phía đã sắp sẵn
ghế, rèm cửa sổ kéo lên cao, đa số ghế vẫn còn trống, chỉ có một người
đàn ông kiệt ngạo tuấn nhã ngồi ở phía đầu. Người đàn ông trung niên chủ trì trông lạnh lùng nghiêm nghị, không, nói đúng hơn là mặt không lộ
chút biểu cảm gì.
Lâm Hi Hi hơi trì hoãn bước chân, đặc biệt là khi ánh mắt sắc bén của
Nhạc Phong đảo qua, ngừng lại nhìn vào đôi mắt mỹ lệ của nàng thì nàng
cảm thấy giống như có một đôi tay nhẹ nhàng bóp chặt yết hầu của nàng
làm hô hấp của nàng trở nên gian nan. Một cỗ ẩm thấp dơ bẩn cùng mùi máu tanh nồng xuyên vào não khiến nàng trở tay không kịp.
“Xin lỗi, tôi đến muộn.” – Lâm Hi Hi nhẹ nhàng chậm chạp đi tới bên kia, ôn nhu nói với người chủ trì.
Người đàn ông trung niên khoát khoát tay ý bảo nàng ngồi ở bên cạnh.
“Được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu.” – giọng nói trầm ổn của người đàn
ông trung niên vang lên, để hai người bọn họ ngồi đối diện, chậm rãi
trình bày như thể việc này không hề liên quan đến mình, “Nhạc Phong tiên sinh, Lâm Hi Hi tiểu thư, tin rằng không cần giới thiệu hai người cũng
biết nhau, tố tụng lần này là do Lâm Hi Hi tiểu thư đưa ra mà Nhạc Phong tiên sinh là bị cáo, buổi giải hòa này với mục đích đôi bên cùng đạt
được một phương án giải quyết mâu thuẫn. Nếu đôi bên đồng ý thì hòa giải thành công, còn nếu không thì việc này sẽ được đưa ra tòa. Hai người
hiểu cả chứ?”
Hoàn cảnh có chút u ám, cũng có thể cảm thụ được lãnh khí.
Nhạc Phong nhìn về phía cô gái nhỏ cách mình một cánh tay, ánh mắt mê
ly, cả người tỏa ra vẻ nguy hiểm cùng kiệt ngạo càng lúc càng ngưng
trọng, bên môi nhàn nhạt cười, ngay khi chạm vào ánh mắt của nàng, tiếu ý biếng nhác lan tràn mà sâu xa.
Hi Hi của hắn cư nhiên thật sự một mình đến gặp hắn.
Ngón tay thon dài ưu nhã chậm rãi vuốt ve lòng bàn tay, Nhạc Phong có
cảm giác không nhịn được, hắn không thể ngừng nhìn nàng, chỉ cần nhìn
nàng sẽ lại nhớ tới ngày đó nàng một thân quần áo trắng tuyệt vọng hô
khóc, cũng chỉ khi có hành động tàn nhẫn kia, toàn bộ sự chú ý của nàng
mới ở tại trên người hắn, mỗi một động tác của hắn đều cố kéo dài thống
khổ của nàng, trời mới biết hắn cảm nhận được một loại cảm giác thỏa mãn vui sướng thế nào. Hắn luyến tiếc cảm giác này, thì ra làm cho nàng đau đớn lại khiến hắn thỏa mãn như vậy.
Những lời này Nhạc Phong cũng chẳng nghe được là mấy, chỉ là nhìn Lâm Hi Hi nhẹ giọng mà kiên định nói: “Đã hiểu rõ”, đôi mắt của hắn nheo lại, nụ cười yếu ớt thưởng thức.
“Được, Lâm tiểu thư, mời cô đưa ra yêu cầu.” – Người đàn ông trung niên trầm giọng nói.
Lâm Hi Hi nhìn thật sâu Nhạc Phong, ép buộc chính mình phải đủ dũng khí
không được chùn bước, nhẹ giọng mở miệng: “Tôi yêu cầu anh xin lỗi Viện
Y,.., đồng thời bồi thường tất cả các tổn thất của cô ấy, cụ thể bao
nhiêu thì tôi không thể thay cô ấy quyết định, chỉ như vậy thôi, anh
đồng ý không?”
Nhạc Phong cười một tiếng, ngũ quan tuấn lãng có chút vặn vẹo, nheo đôi
mắt lộ ra một loại mị hoặc: “Xin lỗi cái gì?” Tiếng nói của hắn ưu nhã
lượn lờ trong không khí, hơi thở mong manh rơi vào lỗ tai nàng, mỗi chữ
mỗi câu tràn ngập mê hoặc, dị thường rõ ràng, “Bởi vì ngày đó ở trên
người cô ấy, cô ấy có chút chịu không nổi sao? Hi Hi… cô có biết hay
không người cô ấy thích nhất vẫn là tôi, nói không chừng, cô ấy cũng
thích cảm giác tôi ở trên người cô ấy…”
“Anh… anh câm miệng!!” Lâm Hi Hi đỏ mặt, trong lồng ngực xuất hiện phẫn nộ kịch liệt, bàn tay đặt lên bàn nắm lại thành quyền.
“Mời anh không nên công kích người khác, nhất là đối với người bị tổn
thương. Nhạc Phong, anh nghiêm túc một chút, nơi này là toàn án, anh
không nên khinh người quá đáng!” Thanh âm của Lâm Hi Hi đều là run rẩy,
nàng hận không thể khiến người đàn ông trước mắt cùng nụ cười quỷ mị của hắn biến mất khỏi thế giới, thế nhưng nàng bất lực.
Sức lực bạc nhược như vậy chỉ có thể chịu được những ngôn từ vũ nhục của hắn, còn lại cái gì cũng đều làm không được.
“Ha ha..” Nhạc Phong điềm đạm đứng lên, nhìn vào ánh mắt như phát ra lửa của nàng.
Hi Hi của hắn quả nhiên chỉ thích hợp bị nhốt tại trong lòng đàn ông
nhịn đau mà than ngâm, không phải là kiên cường như thế này đối chọi
cùng hắn. Nàng thật quá mức ngây thơ khiến hắn càng muốn ra tay hủy diệt nàng. “Nhạc Phong tiên sinh, xin chú ý lời nói.” Người đàn ông trung
niên cũng không biểu hiện gì, chỉ nhàn nhạt nhắc nhở.
Tâm tình Lâm Hi Hi hơi chút ổn định, lần thứ hai nhẹ giọng nói: “Tôi đề nghị như vậy, anh có đồng ý hay không?”
“…” Nhạc phong vẫn như trước cười khẽ, lưng đang dựa vào ghế da chậm rãi ngồi thẳng, cánh tay để tại mặt bàn bắt được tay nàng để ở cách một
cánh tay trước mặt, Lâm Hi Hi run run, đôi mắt trong veo hiện lên một
tia sợ hãi, muốn giãy ra nhưng tay hắn càng quấn chặt vào bàn tay nhỏ
bé, không cho nàng giãy ra.