Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 193: Chúng ta không cần hắn




Lâm Hi Hi run sợ, cánh mi thật dài chậm rãi buông xuống, nhìn bụng chính mình.

“Ừ, nhanh thật.” Trên khuôn mặt trắng nõn của nàng có mang chút ửng hồng thản nhiên, càng tôn lên vẻ nhã nhặn, đài các, và ngọt ngào. Đã mang thai thời kì cuối nên cơ thể trở nên hơi nặng nhọc, nhưng nàng vẫn kiên trì ngày nào cũng đi tản bộ, mỗi khi có người hỏi nàng vấn đề này nọ, họ luôn có thể nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của nàng.

Thanh khiết giống như đóa hoa bách hợp nở rộ giữa màn đêm.

Một cô gái như vậy, chắc là cuộc sống vô cùng hoàn hảo. Nhưng điều kỳ lạ chính là chưa bao giờ nhìn thấy chồng nàng đi cùng.

Thành phố C sau những ngày đầu năm tịch liêu bây giờ đã dần dần huyên náo trở lại, thành phần trí thức đã khôi phục lại thời gian đi làm sau kỳ nghỉ ngơi, vì thế thành phố lại có sinh khí. Nàng giơ tay cầm lấy một quyển tạp chí rồi lại nhẹ nhàng buông xuống.

“Phu nhân không thích sao? Tôi thấy ngày nào cô cũng đến đây xem, lần nào đến cô cũng chỉ xem mỗi trang bìa mà thôi. Cô không có hứng thú với tin tức quốc tế sao?”

Cô gái bán báo tò mò hỏi.

Cánh mi dài khẽ run rẩy.

Đôi môi anh đào mở ra một đường cong duyên dáng, nàng cười yếu ớt, nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi không có hứng thú.”

Nàng vẫn nhớ rõ có một lần, cả trang báo đều là tin tức về hắn, trên trang bìa, gương mặt quen thuộc của hắn vẫn anh tuấn như trước, đôi mắt thâm trầm đen như mực, mị hoặc tới cực điểm, cái tiêu đề bài báo kia là gì thì nàng cũng đã quên mất, chỉ nhớ rõ bộ dáng kinh hồn nhiếp phách của hắn trên trang bìa kia, quả là cùng với tính cách của hắn không có chút bất đồng, vẫn là người đàn ông lãnh khốc đến vô tình kia.

Lâm Hi Hi liếc nhìn đồng hồ trong sạp báo, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, tôi phải đi trước.”

Cô gái bán báo cũng mỉm cười: “Vâng, phụ nữ sắp sinh nên xem những tin tức vui vẻ một chút, đừng cả ngày chỉ xem đến những tin nào là chém chém giết giết thật ầm ĩ, phu nhân cô đi vui vẻ.”

Lâm Hi Hi cúi đầu nói lời cảm ơn, dọc theo ngã tư đi thẳng về hướng nhà trọ.

Gần chập tối, Lam Đóa mang theo cả đống hành lý lớn nhỏ trở lại.

“Hô........ Mệt chết tôi, mệt chết tôi mất!” cô đi vào, chào Lâm Hi Hi rồi quẳng tất cả đống hành lý lên sàn nhà, oán giận.

“Về nhà ăn tết mệt mỏi quá đi! Làm mình khổ gần chết. Hi Hi, cuối cùng mình cũng đã trở lại”

Thoát khỏi đống hành lý, Lam Đóa như chú chim nhỏ bay qua, một chút cũng không thèm để ý đến Lâm Hi Hi mà cúi người xuống dán vào bụng nàng, đùa giỡn nói với bảo bối trong bụng: “Tiểu Hi Hi, cháu có nghe lời không? Cô đi vắng mấy ngày nay cháu có đạp mẹ cháu nữa không đó? Hả? Nói chuyện đi! Không nói thì tỷ tỷ không cho cháu ăn đâu!”

Lâm Hi Hi nhẹ nhàng vuốt bụng, cảm thấy có chút dở khóc dở cười.

“Đóa Đóa, nó không nói được đâu, hơn nữa đừng gọi là tiểu Hi Hi nữa, không phải mình đã nói cho cậu biết giới tính của nó sao?” Nàng êm ái nói. “Éc.......” Trên đầu Lam Đóa chảy một tầng mồ hôi lạnh...

“Chuyện đó....... Là do mình quên mất thôi!” Cô phản bác lại. “Tiện thể hỏi chút, mấy ngày nay cậu thế nào rồi? Có thoải mái hay không? Số điện thoại của vị bác sĩ bệnh viện phụ sản mà mình đưa cho cậu, cậu đã gọi chưa? Người đó là bạn của mình đó, bất cứ lúc nào cậu cũng có thể thẩm vấn anh ta không có chuyện gì đâu. Ai, nếu không phải thấy thân thể cậu không thuận tiện, thì đã có thể kêu cậu cùng về quê ăn tết với mình, kết quả thì thế nào? Chỉ có thể để một mình cậu ở đây... Tiểu Hi Hi, có thấy mẹ cháu rất tịch mịch không, cháu mau chui nhanh ra chơi với mẹ đi.”

Nhà Lam Đóa ở Lâm Thành, đi về cũng không xa lắm, nhưng vì Lâm Hi Hi, năm nay cô kéo dài đến tận khuya mới về nhà ăn tết.

Ngày nghỉ của nhân viên tập đoàn Bác Viễn cùng phúc lợi và đãi ngộ luôn luôn ưu đãi hơn so với các xí nghiệp khác. Đây cũng là nguyên nhân khiến các nhân viên luôn quyết một lòng ở lại Bác Viễn.

Ánh mắt Lâm Hi Hi chợt đăm chiêu, khi nhớ tới những chuyện có liên quan đến hắn, biểu tình luôn có chút vượt xa dự liệu của người khác.

“Kia...” Lam Đóa nhìn biểu tình của nàng, theo bản năng thấy được nàng thật ‘cô đơn’, hai chữ kia khiến cô đau đớn, bối rối chạy đi giải thích.

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi. Hi Hi, mình không cố ý, cậu đừng buồn a. Cậu còn có mình và cục cưng ở bên cạnh nha. Không cần cả ngày phải nhớ đến tên đàn ông thối kia. Cậu xem đã lâu như vậy mà hắn cũng không thèm quan tâm đến cậu, thậm chí thăm hỏi một chút cũng không có. Chúng ta không cần hắn, được không?!”

Tựa hồ những lời này, càng nói càng sai.

Lâm Hi Hi nhẹ nhàng tựa người vào ghế sô pha, chống trán mà ngồi im lặng, nghe thấy lời của Lam Đóa, khóe miệng nhẹ nhàng nở một nụ cười.

“Được. Không cần hắn.” Thanh âm của nàng nhẹ nhàng, quả quyết nói.

Lam Đóa thở phào một hơi.

Thoạt nhìn Hi Hi đã có vẻ buông tay, không chút hận nữa, cũng không hề nhớ tới người đàn ông kia nữa, chính là cô vẫn cảm thấy kỳ quái, bởi vì mỗi lần nhắc tới Tần Dịch Dương, Hi Hi không thể bình thản được, tựa như lạc vào cõi thần tiên rất lâu mới có thể thoát ra.

Hai người ăn một bữa tối đơn giản mà đầy đủ dinh dưỡng.

Lam Đóa mệt mỏi hơn nửa ngày nên khẩu vị rất tốt, vừa ăn vừa thuận miệng hỏi: “Hi Hi, tính sơ sơ ra thì từ giờ đến lúc sinh cũng không đến một tháng nữa nhỉ? Cậu muốn sinh mổ hay là sinh thường?”

Lâm Hi Hi nhẹ giọng nói: “Sinh thường.”

“Khụ khụ khụ.......” Lam Đóa bị sặc cơm nên ho khan.

“Nhưng mà, Hi Hi à, sinh thường rất đau rất đau nha!” Cô nghẹn đến đỏ cả mặt, nuốt hết chỗ cơm nghẹn trong cổ họng xuống rồi mới nói.

Đôi mắt trong veo ngước lên, tĩnh lặng tựa như mặt nước, Lâm Hi Hi lướt qua bả vai Lam Đóa mà nhìn ra ngoài cửa sổ, không thể tưởng tượng ra rất đau như lời cô nói là đau đến mức nào.

“Chắc là không có việc gì đâu.......” Nàng dừng mắt nhìn, chậm rãi hạ cánh mi, nhẹ giọng nói: “Nhiều năm qua có rất nhiều phụ nữ sinh thường, trừ phi là xử lý không tốt hoặc cơ thể không khỏe, nếu không cũng sẽ không phát sinh chuyện ngoài ý muốn nào đâu. Sinh thường sẽ tốt cho cục cưng hơn là sinh mổ. Chắc là không đau đến mức chết người đâu.”

Lam Đóa thực đã á khẩu, cô thật sự không thể hiểu nổi, đến tột cùng cô gái này đã trải qua những chuyện như thế nào, có thể lạnh nhạt mà nói ra được mấy chữ “chắc là không đau đến mức chết người đâu” như thế này.

Nên nói nàng quá dũng cảm hay là đang tự làm tổn thương mình?

“Đúng. Sinh thường tốt. Những bà mẹ chọn sinh thường đều là những người vĩ đại.” Lam Đóa chỉ có thể cười theo lời của nàng.

“Phải vậy không?” Lâm Hi Hi dường như không để ý đến lời khen tặng của cô, một tay nhẹ nhàng cầm lấy cái muỗng múc một muỗng đổ vào bát chính mình.

Ma xui quỷ khiến Lam Đóa lại đẩy đẩy tô canh về phía nàng.

“Hi Hi, cậu có nghe nói đến những tin tức gần đây ở bên Anh hay không, ba tháng trước khi cuộc tham tuyển diễn ra, hoàng gia cơ hồ đã bị một cuộc khủng bố dìm vào bể máu. Cậu không biết chủ tịch dũng mãnh đến cỡ nào đâu, nhân viên của Bác Viễn mỗi ngày khi xem đến những tin tức này đều kích động muốn chết nha, cậu có biết cái người thừa kế tên là Brcue kia hay không, sau khi hắn trở về có một số vị đại thần đã phản bác hắn tham tuyển, sau đó là xảy ra sự kiện bị ám sát, chuyện này thực đáng sợ, người đứng phía sau chuyện này chính là hắn ta! Sau đó là một đợt ‘khủng bố trắng’ diễn ra rất lâu....”

Lam Đóa biết nàng ngày nào cũng xuống sạp báo xem trang bìa và tiêu đề của các tạp chí, mà không bao giờ giở ra xem nội dung bên trong, cho nên cô mới vô tình mà tiết lộ cho nàng một số tin tức quan trọng.

Yêu cùng hận không có ranh giới rõ ràng nào, yêu sâu, hận càng đậm, hơi chút lệch lạc liền biến thành sai lầm không thể cứu vãn nổi.

Hiện tại cô không biết, cảm giác của Hi Hi đối với chủ tịch là gì.