Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 12: Chị rất thích chủ tịch




Nguyên Đồng nhìn nàng lắc đầu, tự giễu cười cười: “Tôi nói với cô những điều này làm gì nhỉ?”

Lâm Hi Hi ôm tập tài liệu đưa cho cô, tỏ vẻ không quan tâm, nói nhỏ nhẹ: “Chị Đồng, em về chỗ ngồi trước.”

Nguyên Đồng gật đầu, nhìn Lâm Hi Hi xoay người đi về chỗ ngồi, nhàn nhạt thêm một câu: “Ở chỗ này nên biết điều một tí, người ở tổ bí thư rất thân mật, thế nhưng không nên chạm vào kiêng kỵ của các cô ấy, bằng không cô sẽ biết bị họ ghen ghét sẽ đáng sợ đến nhường nào.”

Lâm Hi Hi nghe xong, chợt lạnh cả người.

Nàng quay đầu lại, thấy Nguyên Đồng đã bỏ đi, một thân ảnh màu hồng đập vào mắt khiến người khác khó chịu.

Lúc mới đi làm, những thứ mình cần học lúc nào cũng rất nhiều. Trời đã tối từ lâu mà Lâm Hi Hi vẫn ngồi bất động, lòng nặng trĩu. Khi đèn trên lầu đã tắt hết, nàng bất giác đứng dậy, lấy tài liệu mới nhận ra mọi người đã về hết.

Tầng trệt vắng vẻ, chỉ còn mỗi mình nàng.

Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên.

“Alô?”

“Hi Hi, sao giờ này cậu vẫn chưa chịu về hả?” tiếng của Tống Viện Y truyền đến.

Lâm Hi Hi khép tài liệu lại: “Mình sẽ về ngay đây.”

“Vậy được rồi, mình chờ cậu về cùng ăn cơm.”

Lâm Hi Hi mỉm cười, lên tiếng.

Nàng đứng dậy tắt đèn, đóng hết các phòng, lại phát hiện phòng chủ tịch vẫn còn sáng đèn.

Nàng nghi hoặc một chút, đi qua, nhẹ nhàng mở cửa.

Nàng nghĩ bên trong chắc chẳng còn ai, có lẽ là do quên tắt đèn mà thôi, bèn nhẹ nhàng giật cánh cửa phòng, cảnh tượng trước mắt khiến nàng không khỏi run rẩy!

_____ Đó là Nguyên Đồng. Cô ta đang dựa nửa thân người vào bàn làm việc của Tần Dịch Dương, cánh tay nhỏ nhắn cầm ly cà phê của hắn, nhẹ nhàng nhìn vào bên trong, thậm chí còn dùng lưỡi chậm rãi đảo qua mép ly, dáng vẻ mê ly mà mê người.

Toàn thân Lâm Hi Hi toát mồ hôi lạnh, định lùi về phía sau, lại đụng phải tấm ngăn hai bên.

Bên trong Nguyên Đồng vừa ngước lên, cũng thấy được cửa phòng hơi mở.

Lâm Hi Hi rõ ràng biết Nguyên Đồng nghe được động tĩnh bên ngoài, hiện tại tầng trệt không có ai, nàng cũng không thể trốn đi đâu được, nàng chỉ có thể lẳng lặng đứng thẳng, kiềm chế sự sợ hãi, nghe tiếng giày cao gót từ bên trong truyền đến, càng ngày càng gần cho đến khi Nguyên Đồng mở cửa phòng làm việc, ánh mắt lành lạnh nhìn về phía nàng.

“Cô đã thấy gì?” Nguyên Đồng lạnh giọng hỏi.

Lâm Hi Hi lắc đầu.

“Nói!” Nguyên Đồng lớn tiếng quát.

Lâm Hi Hi không có cách gì để lảng tránh, bàn tay nhỏ bé nắm lấy tấm ngăn, cũng không còn căng thẳng như trước, nhìn thẳng vào mắt cô ta: “Chị Đồng, chị rất thích chủ tịch.”

Mắt Nguyên Đồng chậm rãi trở nên sắc lạnh, quấn một lọn tóc vào tay, hướng về phía nàng cười cười: “Không cần cô xen vào.”

Lâm Hi Hi không nghĩ tới cô gái Nguyên Đồng này, bí mật bị bại lộ cũng không hề lộ ra chút dáng vẻ căng thẳng nào. Lâm Hi Hi thở dài một tiếng, đưa tay tắt ngọn đèn cuối cùng. “Chị Đồng, em về đây.”

“Cô rất thông minh….” Nguyên Đồng từ chỗ sáng đi tới chỗ tối, nhìn nàng, “Tôi yêu Dịch Dương rất nhiều, tôi tự mình biết là tốt rồi. Cô có biết cũng không thể nói ra, hôm nay tôi có nói với cô vài câu, cô không nên vọng tưởng gì với Dịch Dương, bằng không, tôi sẽ cho cô biết thế nào là tàn nhẫn.”

Lâm Hi Hi nhìn cô ta, nghĩ, người con gái này đúng là có chút điên cuồng.

Thế giới này chung quy cũng là yêu say đắm sẽ trở lên điên cuồng, quấn quýt si mê, thế nhưng hồi tưởng lại chuyện của chính bản thân mình, nhớ lại cảnh Nhạc Phong cùng Kiều Nhan hoan ái mãnh liệt tại chính phòng làm việc, khóe mắt Lâm Hi Hi hơi ươn ướt, cũng không vì thương tâm mà đau khổ.

“Chị Đồng, chị yên tâm…. Em tạm thời không còn tin tưởng vào đàn ông nữa.” Nàng nhẹ giọng nói một câu, xoay người bỏ đi.