Lâm Hi Hi suy nghĩ một chút, nhẹ giọng mở miệng: “Thế nhưng... không
dễ dàng như vậy, cổ phần của Nhạc Thị tuy rằng phân tán, thế nhưng phần
lớn nằm trong tay những người thân thích trong Nhạc gia, bọn họ còn cân
nhắc tới mối quan hệ trong nhà..., giống như ngày hôm nay trên tòa
án, có người đã thay Nhạc Phong nhận tội. Gia đình và sự nghiệp của ông
ta đều nằm trong tay Nhạc Phong, tôi đoán hẳn là ông ta bị uy hiếp.”
Nàng ý thức được động tác của hai người có bao nhiêu thân thiết, nàng
nằm gọn trên cần cổ hắn, dáng dấp thanh thuần động lòng người, rõ ràng
nhìn thấy ý cười trên môi hắn đối với từng suy nghĩ của nàng, hắn rất
khen ngợi.
“Nói không sai, đúng thật là khó khăn.”
Trong mắt Lâm Hi Hi hiện lên một tia nghi hoặc, “Vậy ngài còn muốn tiếp tục? Ngài cần... tôi làm gì?”
Nàng mơ hồ nghĩ, lý giải hành động của Nhạc Phong, có lẽ nàng có một chút giá trị.
Tần Dịch Dương ôm chặt thắt lưng nàng, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên: “Em nói đi?”
Cách một lớp áo choàng đơn bạc mềm mại, Lâm Hi Hi có thể cảm nhận được
thân thể nóng rực của hắn, lộ ra khí thế cướp đoạt bừng bừng.
Cánh tay hắn chặt như vậy, chặt đến mức không cho nàng mảy may một cơ
hội trốn thoát, dường như hô hấp của nàng ngưng lại trong nháy mắt!
Ý đồ rõ ràng kia, rất nhiều nguy hiểm rình rập.
“Tần tiên sinh... việc này.” Lâm Hi Hi vô ý thức hô lên.
Môi hắn trong nháy mắt đã hạ xuống hôn nàng, thâm nhâp thật sâu, từ từ hút lấy sự ngọt ngào trên môi nàng.
“Không nên lúc nào cũng gọi tôi như vậy, tôi không thích nghe!” hơi thở
của hắn và nàng nặng nề cùng một chỗ, một bên dây dưa cánh môi nàng, một bên trầm giọng nói.
Khác với những nụ hôn trước đây, hắn hiện tại như là đang dụ dỗ, làm
giảm bớt đi sự khẩn trương của nàng, hắn hôn đến khi hai cánh môi phấn
nộn hồng thuận đáng yêu lên, mới từ từ xâm nhập vào trong, cái lưỡi lửa
nóng say mê dây dưa trong cái miệng nhỏ nhắn của nàng, thưởng thức sự
ngọt ngào của nàng.
Cả người Lâm Hi Hi run rẩy, cánh tay mảnh khảnh ôm cổ hắn tụt xuống, dừng ở ngực hắn.
Hôn càng ngày càng sâu, càng lúc càng mang tính cướp đoạt dọa đến nàng.
Ngoại trừ lần chiếm doạt hai năm trước, nàng chưa từng tiếp xúc qua
chuyện nam nữ thân mật, cho dù là cùng Nhạc Phong ở một chỗ, chỉ cần
nàng không muốn, hắn cũng không miễn cưỡng nàng, mà người đàn ông trước
mặt này lại như đang chờ sự thích ứng của nàng.
Đêm nay phải làm gì, nàng rất rõ ràng!
Tần Dịch Dương săn sóc cũng đã đủ, nàng khó có thể tiếp nhận, động tác
của hắn chậm lại, chờ nàng thích ứng, thậm chí như thể là thói quen.
Đầu lưỡi mẫn cảm bị chạm vào một lần, lại một lần, thẳng đến tận lúc gắt gao dây dưa, lại không buông tha.
Lâm Hi Hi bị nụ hôn yêu thương cùng quyến luyến này làm mờ mịt ý nghĩ.
Nàng bắt đầu thiếu tỉnh táo, khí lực trên thân thể bị mài mòn, tùy ý để
bàn tay to lớn của hắn chế trụ vòng eo, đem hai người chặt chẽ kết hợp
lại với nhau.
Tần Dịch Dương dời nụ hôn, lan tới mắt, lông mi, vành tai rồi thẳng tới cần cổ của nàng.
Lâm Hi Hi bị ép buộc nằm trong lòng hắn, đầu ngầng nên, cảm giác được
hắn đang tàn sát bừa bãi trên cần cổ nàng, một trận một trận tê dại lan
tới... chảy khắp toàn thân.
Cánh tay nhỏ bé của nàng để trên vai hắn, nhưng một chút tác dụng cũng không có.
“Đừng..” nàng bắt đầu không kiểm soát được thân thể của chính mình.
“A!...” Lâm Hi Hi khẽ kêu một tiếng, là do miệng hắn bỗng nhiên ngậm
lấy cổ nàng truyền đến một tia đau nhức! “Tần tiên sinh...”
“Gọi là Dịch Dương.” Tiếng nói trầm thấp của hắn lọt vào tai nàng.
Sau đó, cả người Lâm Hi Hi nhẹ bẫng, là do hắn vòng tay ôm lấy cả người nàng, hướng về phía phòng ngủ.
Giường lớn trắng noãn, hai thân thể dây dưa ở trên đó.
Đèn cũng không mở, chỉ có vài tia sáng yếu ớt từ phòng khách chiếu vào,
Lâm Hi Hi chỉ thấy cánh tay bị thu vào một vòng tay ôm ấp cực nóng của
ai đó, cả người đều được vòng tay to lớn ôm ấp yêu thương khiến nàng
không khỏi run lên.
Hai năm trước, cũng là như thế này, đen tối làm sao cũng không thể nhìn
rõ căn phòng, nàng ngay cả tiếng nói cũng không thể phát ra được, chỉ
nhớ rõ miệng bị liều mạng che lấp, chỉ cảm thấy hai chân bị tách ra xa
nhau tàn nhẫn mà xuyên qua, đau đớn... vô cùng nhục nhã mà.. đau
đớn.
“Đèn... Mở đèn! Van xin anh! Mở đèn!” Nàng đột nhiên khóc rống lên.
Tần Dịch Dương áp sát thân thể gần như sắp đem nàng tiến nhập vào trong
cơ thể chính mình, hầu như cảm nhận được thanh âm tắc nghẽn mà trầm
thấp, mang theo mị hoặc mê người, làm theo yêu cầu của nàng, cúi đầu nói một tiếng: “Được.”
Hắn ôm nàng ngồi xuống, vươn tay bật đèn trong phòng.
Cô gái nhỏ trong lòng một bên vai bị lộ ra, áp choàng bị xả ra nhăn nheo bọc lấy nàng, hiện ra da thịt tuyết trắng, trong ánh mắt kia tràn đầy
lệ, bị đêm tối không một tia sáng dọa tới.
Tần Dịch Dương nhìn nàng, ngực bỗng nhiên tê rần.
Sự việc hai năm trước đem đến cho nàng một bóng ma ám ảnh, thì ra lại lớn như vậy.
“Không thích tắt đèn sao?” hắn ôm hai bên hông nàng nhẹ giọng hỏi, sủng ái dáng dấp của nàng.
Lâm Hi Hi thanh tỉnh lại, nàng biết chính mình phá hủy sự hứng thú của
hắn, hẳn là đem mọi hành động tiếp theo sau của đàn ông chặn đứng lại.
Thế nhưng hắn lại chăm chú hỏi nàng nguyên nhân đòi bật đèn.
Nàng tùy tiện gật đầu, lau nước mắt trên mặt, “Tôi... có chút sợ bóng tối.”
Nàng chỉ có thể giải thích như vậy.
Tần Dịch Dương vốt tóc nàng, đem nàng ôm vào trong ngực.
Lâm Hi Hi đột nhiên cảm thấy bản thân hẳn nên thỏa mãn, có những người
nguyện ý ra tay giúp nàng, yêu cầu của hắn cũng không quá đáng, chỉ là
nàng quá mức lo sợ.
Dù sao việc thu mua Nhạc Thị lớn như vậy hắn đều dám làm, nàng còn có nguyên nhân gì không chấp nhận chứ?
Nghĩ tới đây, nàng chủ động tiến vào vòng ôm của Tần Dich Dương, cắn cắn môi, hắn chăm chú nhìn nàng cởi dây lưng áo choàng.
Tần Dịch Dương nhìn động tác của nàng, ánh mắt khó hiểu, sau đó dần dần trở nên phức tạp.
Da thịt trắng ngần của nàng lộ ra, từng chút từng chút...
“Mong muốn tôi yêu em sao?” Hắn lạnh lùng hỏi.
Ngón tay Lâm Hi Hi run lên, nàng ngừng mọi động tác.
Trên hàng lông mi nàng dính đầy nước mắt, không biết có nên tiếp tục hay không, nàng nghe được trong lời nói của hắn không chút hờn giận.
“Mặc y phục, quay về phòng của em, nghỉ ngơi đi.” Hắn không thích nhìn
bộ dạng như vậy của nàng, khuất phục như đang bán thân, hắn cảm thấy có
hứng thú với nàng là sự thật, nhưng cũng không muốn nàng rơi lệ mà chiếm lấy thiện cảm của mình.
Lạnh lùng đứng dậy, Tần Dịch Dương lạnh nhạt buông xuống một câu.
Trong ngực Lâm Hi Hi một trận đau nhức!
Nàng chịu đựng ủy khuất trong ngực mà đau đớn kéo tay hắn, bỏ qua toàn
bộ suy nghĩ, cầu xin nói: “Vậy ngài vẫn muốn giúp tôi sao?”
Nàng sợ hãi, sợ chọc giận hắn, hắn sẽ đổi ý!
Cánh tay lạnh lẽo ôm lưng hắn, có chút run rẩy, Tần Dịch Dương có thể
cảm nhận được sự khẩn trương của nàng, hé ra khuôn mặt tuấn tú có chút
lạnh lùng nhưng không như trước đó, cầm lấy tay nàng, cúi người từ từ
đến sát hai má nàng.
“Chỉ cần em nghe lời, tôi đã nói, thì nhất định giữ lời.” Lời này như là uy hiếp lại như là cảnh cáo.
Hắn liếc qua bộ ngực tuyết trắng của nàng, bàn tay nhỏ bé của nàng hoàn
toàn run rẩy cầm lấy vạt áo, hắn nhàn nhạt nói: “Về phần tôi muốn gì,
chờ cho em chuẩn bị tốt sẽ nói tiếp.”
Làn gió nhẹ thổi qua gương mặt, Lâm Hi Hi không thay áo ngủ, nàng mở cửa sổ đón một chút gió buổi ban mai.
Điện thoại di động bên cạnh rung lên, nàng đi nhanh đến tiếp.
“Đến cổng nhà trọ chờ tôi.”
Giọng nói nam tính trầm thấp vang lên. Lâm Hi Hi nhanh chóng lấy quần áo, nhẹ giọng nói: “Được, tôi đến ngay.”