Nàng đối với lời khen ngợi bất ngờ của hắn thì cảm thấy thẹn thùng, trêu hắn: “Uy, ngươi là đang lợi dụng chiếm tiện nghi a!”
“Như vậy là chiếm tiện nghi??” Hướng Quân Ngạn nhìn thẳng vào hai mắt nàng: “Ta thì cho là ta đang ca ngợi ngươi.”
Hắn cười, sau lại nhún vai.” Bất quá không vấn đề, nếu ngươi có ý định đi kiện cáo ta, ta sẽ cho luật sư “lén” đến bàn chuyện giảng hòa, Nhưng chuyện bây giờ cần nói là, ngươi là nghĩ sẽ “vơ vét” được gì của ta?”
“Ta không có ý muốn “vơ vét” gì của ngươi a!” Mặt nàng đã đỏ bừng, không biết có phải do nàng phản ứng quá độ hay không, nhưng hắn không biết được vừa rồi hai người bọn bọ đã dựa vào nhau quá gần hay sao?
“Ta đây có thể kiện ngươi tội vu khống nha?” Hắn tươi cười lại khiến người ta nghĩ đến cảnh “Cáo chúc tết gà.”
Quý Thư Ny lúc này xác định chắc chắn một điều, hắn thật sự là một thương nhân kiệt xuất, bởi chỉ cần không “cắn” được hắn, hắn lập tức sẽ quay ra “cắn” ngược lại đối phương: “Nói đến chuyện “vơ vét” tài sản, ngươi so với ta khẳng định là vô cùng lợi hại...” (hana: sao truyện nào của ta cũng thấy nói đến chuyện nam chính muốn cắn người thế nhỉ, nam chính của ta đúng là toàn “sói” nha)
Hướng Quân Ngạn nghe thấy lời than thở bất mãn của nàng, cười to ra tiếng: “Không, ta không “vơ vét” tài sản, ta chỉ muốn “giao dịch”, mà là “giao dịch” công bằng.”
“Tùy tiện!” Nàng khẽ quay đầu thoát ra khỏi bàn tay to lớn của hắn,lùi về sau mấy bước hướng ra cửa, mặt nàng lúc này vẫn đỏ bừng, không những thế còn có thêm một mái tóc rối bù. (hana: a cái này dễ gây hiểu lầm nhá)
“Hôm nay không cần nấu bữa tối đâu.” Nhìn vẻ mặt bối rối chật vật của nàng khiến hắn vô cùng sung sướng.
“Sợ ta hạ độc ngươi?” Sao cứ trêu chọc nàng chứ!
“ Không sợ.” Hắn vừa cười vừa nói: “ Ta giúp ngươi “vơ vét” một chút tài sản, tối nay chúng ta đi ra ngoài ăn.”
Hana: ta đang định cắt...nhưng thôi *cười ngọt ngào*
....................................
“Ta muốn cái kia! Cái có cái đuôi màu trắng kia! Đúng đúng đúng, chính là nó.....”
Chợ đêm người đến người đi, hắn cùng Quý Thư Ny hai người lúc này giống hai người bạn nhỏ, ngồi trên ghế nhựa chỉ cách mặt đất mười mấy cm.
Hướng Quân Ngạn hoài nghi không biết mình có bị sao không? Hắn là muốn đưa nàng đến một nhà hàng sang trọng xa hoa nào đây thưởng thức một bữa tối dưới ánh nến vô cùng lãng mạn,kết quả lại bị nàng kéo đến chợ đêm ăn “hà tử tiên”, thịt viên cùng một đống đồ ăn vặt khác. (hana: vẫn như bên dụ bắt tiểu bạch thỏ, ta vẫn chưa biết hà tử tiên là món gì á, tranh thủ PR cho tiểu bạch thỏ tí)
Đơn giản là nàng nói, nếu như để nàng “vơ vét” tài sản thì phải để nàng quyết định mới được, hắn nghĩ lại cũng thấy lạ,hắn không hề phản đối, nhưng thật không thể tưởng tượng nàng lại đưa hắn đến nơi này, thậm chí còn mất hết hình tượng ngồi ở quán cóc ven đường chơi trò vớt cá vàng thế này....
Hơn nữa, đây cũng không phải chuyện đầu tiên hắn làm trong tối nay.
“A! nhanh lên, nhanh lên!” Nhìn chú cá vàng nhỏ nhỏ tròn tròn quẫy trên chiếc vợt, sau đó được thả vào chậu nước, Quý Thư Ny cầm lấy cánh tay hắn vui vẻ thét chói tai.
“Trời ơi, màng nhĩ của ta!”
Hắn giả bộ như màng nhì của hắn sắp rách đến nơi, cố bày ra bộ mặt nghiêm trọng công kích nàng, rước lấy sự bất mãn của những người xung quanh.
“Uy!” Nàng hung hăng thúc cánh tay hắn.
Hướng Quân Ngạn cười cười, mang chiếc vợt trả lại cho ông chủ, tiếp đến đem chú cá bỏ trong một túi ni lông có một chút nước, sau đó đua cho nàng nói: “ Chiến lợi phẩm của hôm nay nha.”
“Nha....” Một thoáng bất ngờ, Quý Thư Ny vui vẻ tiếp nhận chiếc tui đựng chú cá vàng nhỏ xinh nói: “Hôm nay cả ba lần ta đều không có công gì a, đã nói rõ ràng, trung bạch, tiểu bạch.” (cái này ta cũng không hiểu là gì....*ủy khuất*)
“So với việc gọi là “hồng nhất, hồng nhị, hồng tam” thì dễ nghe hơn một chút.” Môi hắn khẽ cong lên một độ khó nắm bắt.
Hai người lại đứng dậy tiếp tục dạo chợ đêm, chính là ơ chợ đêm vốn đông người, hai người cánh tay thật tự nhiên dính lại với nhau,bất quá hai người bọn họ đều không để ý đến.
Không tình nguyện nhưng vẫn bị nàng kéo đến chợ đêm, Hướng Quân Ngạn phát hiện, hắn cũng nàng đến đây đúng là một chủ ý tốt, so với việc cùng nhau thưởng thức “Bữa tối lãng mạn bên ánh nến” thì có vẻ đến đây khiến nàng trở nên vô cùng hoạt bát và thích thú nha.
Không biết vì sao, chỉ cần nhìn thấy nàng vui vẻ, hắn tự nhiên cũng thấy thỏa mãn.
“Ngươi thực đáng ghét nha, sao lại nói thế chứ.” Nàng trừng mắt liếc hắn.
“Ta nghĩ tuần trước ngươi không phải nói như thế?”
Tuần trước vì đi chợ đêm thấy vớt được mấy con cá, hắn đã đặc biệt mời thợ về lắp đặt hẳn một bể cá với đầy đủ các thiết bị cần thiết vô cùng chuyên nghiệp, trước mắt chỉ cần tới chợ đêm mang thêm cá vàng về thôi.
Nàng tuần trước vì nhìn thấy cá nhỏ không phải bơi trong bể cá thủy tinh nhỏ nũa mà đã có hẳn một “thủy cung” nhân tạo, quá vui sướng và hưng phấn nàng đã ôm chầm lấy hắn mà không hề cảm thấy chán ghét nha.
“Tuần trước là tuần trước, hiện tại là hiện tại nha.”
“Qua cầu rút ván” (hana: chính là qua sông đoạn cầu nhưng ta thay bằng câu qua cầu rút ván cũng nghĩa tương đương nhưng có vẻ dễ hiểu hơn á)
“Không có!” Nàng kháng nghị kêu to.
Lúc này vừa vặn đi ngang qua một hàng bán đồ uống lạnh, hắn ngừng lại để có thể mua đồ uống.
“Vậy ngươi giải thích một chút,chuyện này không gọi qua cầu rút ván thì gọi là gì?” Hắn đem đồ uống đưa cho nàng, thuận tiện lấy túi cá vàng khá nặng trên tay nàng.
“Không giống nha, ngươi nói chuyện thường thích công kích ta, ta chỉ là phản kích lại thôi nha.” Nàng nhận lấy đồ uống lạnh, uống một ngụm, trên mặt hiện rõ nụ cười thỏa mãn, nhưng ngay sau đó vẫn không “hạ thủ lưu tình” mà phản bác lại hắn.
Hướng Quân Ngạn chú ý tới biểu tình của nàng biến hóa vô cùng phong phú, nhịn không được cười nhẹ: “Ta đây đã giúp ngươi vớt bao nhiêu cá, không những thế lại còn giúp ngươi mua đồ uống lạnh, ngươi thế nào lại không có nửa câu cảm ơn nha.” hắn đưa cao tay lên ý muốn nàng chú ý đến chiếc túi bên trong có ba chú cá vàng đang bơi.
“A......” Nàng sửng sốt: “Có nha, ta ở trong lòng luôn âm thầm ca tụng cảm ơn ngươi nha...” Nàng thành thật nói.
Nàng không phải không biết, tuy hắn ăn nói không dễ nghe nhưng hắn thật sự là người tốt lắm, hắn đã mấy lần tặng quà cho nàng, nói là quà cảm ơn nàng đã vất vả, nàng mới chỉ lo lắng nói chiếc bình nhỏ không thể chứa được năm chú cá hắn liền giúp nàng có hẳn một cái “thủy cung” thu nhỏ, hơn nữa hắn đường đường là đại tổng tài của một tập đoàn lớn như thế lại hạ mình cùng nàng dạo chợ đêm, ăn đồ ăn ở những quán ven đường, còn ngồi xổm trên đường giúp nàng vớt cá vàng nữa.....
Nàng rõ ràng là nhận tiền làm quản gia cho người ta, nhưng hắn một chút cũng không xem thường nàng, hơn nữa đồ ăn mỗi ngày nàng nấu hắn chưa một lần chê trách, ngược lại còn khen ngọi nàng nấu ăn ngon nữa......Nàng đối với hắn một lòng kính trọng cùng ngưỡng mộ, giống như nước sông chảy mãi không ngừng, lại như Hoàng Hà cuộn sóng, không thể ngừng lại.
“Ca tụng?” Không biết thế nào mà hắn như sắp thành “vĩ nhân” đến nơi.
“Đúng rồi, cũng chỉ có thể như vậy thôi, bằng không so với tiền, địa vị...... So với một đống thứ ta không có, ta đối với ngươi nhiều lắm chỉ có thể giúp ngươi chăm nom nhà cửa, nấu đồ ăn ngon cho ngươi, kéo ngươi đi chơi chợ đêm giúp ngươi giảm bớt áp lực trong công việc mà thôi nha.” Nàng không thể cứ thế nhận tiền của người ta mà không làm gì đi, nàng làm không được nha.
Thì ra....đi dạo chợ đêm là vì hắn? Hướng Quân Ngạn nghe được nàng nói như vậy, nhất thời trên mặt lộ ra biểu tình có phần phức tạp.