Tổng Tài Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 178




CHƯƠNG 178

“Được rồi, má Trương, tôi có hẹn với người ta, buổi trưa có thể sẽ không trở về ăn cơm.”

Nói xong cô đẩy xe lăn đi ra ngoài.

Má Trương liền nắm lấy xe lăn của cô, tức giận nói: “Cậu chủ không có ở đây, cô liền đi ra ngoài lén lút sau lưng cậu ấy sao? Cô là một người phụ nữ không biết xấu hổ sao?”

Trầm Mặc Ca cảm thấy không nói nên lời.

Cô chẳng qua có hẹn với người khác, sao lại nói cô không biết xấu hổ? Hơn nữa, bây giờ cô có quan hệ gì với Diệp Nam Huyền đâu?

“Má Trương, Diệp Nam Huyền có thể đến gặp Sở Mộng Khê, tôi cũng có thể ra ngoài gặp bạn. Hơn nữa, tôi cũng không phải là người của Diệp Nam Huyền. Bà nói như vậy với tôi có phải hơi quá đáng không?”

Trầm Mặc Ca không định trở mặt với má Trương, dù sao người phụ nữ này đã từng đối xử với cô rất tốt, nhưng bây giờ cô thật sự cảm thấy má Trương có chút ngu xuẩn.

Má Trương nghe Trầm Mặc Ca nói như vậy thì càng tức giận hơn.

“Cậu chủ đưa cô về nhà họ Diệp thì cô chính là người phụ nữ của cậu ấy. Hơn nữa cậu chủ tốt với cô như vậy. Sao cô có thể đối xử với cậu chủ như vậy? Cô Sở nói thế nào thì cũng sinh cậu chủ nhỏ cho nhà họ Diệp. Giờ cô ấy xảy ra chuyện, cậu chủ đi thăm cô ấy thì có sao đâu? Sao cô nhỏ mọn thế, cô không thể khoan dung cho cô Sở một chút sao?”

Trầm Mặc Ca càng nghe càng tức giận.

“Má Trương, tôi nhắc lại lần nữa, bà không cần quản chuyện của tôi, cũng không có tư cách quản chuyện của tôi. Thứ nhất, tôi không gả cho Diệp Nam Huyền, tôi có quyền tự do kết bạn. Thứ hai, cho dù tôi và Diệp Nam Huyền thật sự có quan hệ gì thì đó cũng là chuyện giữa hai chúng tôi, không liên quan gì đến bà. Nếu bà đã như vậy, tôi có thể nói cho Diệp Nam Huyền biết, đến lúc đó bà cảm thấy anh ta sẽ nói tôi hay nói bà?”

Trầm Mặc Ca không muốn nói như vậy, nhưng việc má Trương cứ làm khó vô lý khiến cô có chút khó chịu.

Cô chỉ muốn mau chóng thoát khỏi má Trương, ai biết lời nói của cô đã kích thích má Trương.

“Tôi nói cho cô biết, dù cậu chủ có đối xử với cô như thế nào thì đã là người phụ nữ nhà họ Diệp thì cô phải nghĩ đến cậu chủ đầu tiên, giống như mợ chủ trước của chúng tôi vậy, tôn trọng chồng, coi chồng là trời, nếu không thì cô không xứng làm mợ chủ nhà họ Diệp!”

Cả người Trầm Mặc Ca sửng sờ.

Hóa ra lúc trước má Trương đối xử tốt với cô là vì cô coi Diệp Nam Huyền là trời.

Cũng đúng!

Má Trương là bảo mẫu của Diệp Nam Huyền, bà là người nuôi lớn Diệp Nam Huyền nên tự nhiên sẽ bảo vệ Diệp Nam Huyền. Là cô ngốc, còn cho rằng bà ấy tốt cho cô chỉ đơn giản là vì tốt với cô thôi. Cô đã quên rằng ở mặt khác, má Trương coi Diệp Nam Huyền như con trai của mình, mà cô chỉ là con dâu.

Mẹ chồng không phải mẹ, sao cô lại cho rằng giữa con trai và con dâu, má Trương sẽ đau lòng một đứa con dâu như cô chứ?

Trầm Mặc Ca đã hiểu ra điều này, đột nhiên cảm thấy ban đầu mình ngu ngốc biết bao.

Ánh mắt cô nhìn má Trương đã có chút thay đổi.

Chung quy là do năm năm trước mình quá ngu ngốc, không nhìn thấu lòng người.

Cô cười khẩy nói: “Má Trương, tôi không có hứng thú làm mợ chủ nhà họ Diệp của bà chút nào! Bà mau nói Diệp Nam Huyền mau chóng thả tôi đi là được.”

“Người phụ nữ này! Cô thật không biết điều! Cô…”

Má Trương có thể thực sự tức giận rồi, bà ấy đột ngột giơ tay lên, nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng của Trầm Mặc Ca làm cho hoảng sợ.

“Hôm nay bà dám động vào một ngón tay của tôi thử xem! Tôi không phải Sở Mộng Khê, càng không muốn gả vào nhà họ Diệp. Nếu bà động vào tôi, cho dù Diệp Nam Huyền có đối xử tốt với bà như thế nào thì tôi cũng sẽ phế bỏ ngón tay của bà, bà có tin không?”

Trầm Mặc Ca toàn thân phát ra tia lạnh lẽo, dọa má Trương, làm cho cánh tay của bà ấy thật lâu không có hạ xuống.

Trầm Mặc Ca hừ lạnh một tiếng, đẩy xe lăn ra khỏi nhà họ Diệp.

Vừa mở cửa, cô đã nhìn thấy Tống Dật Hiên đứng ở cửa, trên mặt nở nụ cười xấu xa nói: “Người đẹp, có ai nói với cô là vừa nảy cô thật thô bạo không!”

“Không mời mà đến, anh không sợ Diệp Nam Huyền xem anh là kẻ trộm mà bắt lại hả?”

Trầm Mặc Ca mỉm cười, đưa tay ra cầm lấy đóa hoa hồng trong tay Tống Dật Hiên, ngửi ngửi rồi nói: “Rất thơm, tặng tôi hả?”

“Đương nhiên.”

Tống Dật Hiên cảm thấy Trầm Mặc Ca quả thật rất có khí phách.

Anh ta tự động đẩy xe lăn của Trầm Mặc Ca ra khỏi nhà họ Diệp, trên đường gặp vài người hầu nhà họ Diệp, Tống Dật Hiên thậm chí còn huýt sáo vài cái, tựa như một kẻ lưu manh.

Trầm Mặc Ca nói thầm: “Tổng giám đốc Tống, anh có thể khiêm tốn một chút không?”