Tổng Tài Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 148




CHƯƠNG 148

Sau khi cúp điện thoại, trong lòng Diệp Nam Huyền thật lâu không thể bình tĩnh lại được. Anh hận không thể xông vào ôm chặt lấy cô, rồi sau đó hỏi cô rốt cuộc là tại sao, năm năm trước đã xảy ra chuyện gì, nhưng lúc đôi chân đó bước đến cửa phòng bệnh, anh lại nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của Trầm Mặc Ca qua khe cửa.

Cô co rúm người lại, hình như không phải là đau chân, mồ hôi lạnh trên trán chảy từng giọt khiến nét mặt cô trắng nhợt rất đáng sợ.

Nhưng cô không hề kêu một chữ nào, một mình mạnh mẽ chống đỡ.

Trái tim Diệp Nam Huyền đột nhiên như bị ai túm chặt lấy, nhanh chóng lao vào

“Sao thế? Em đau ở đâu? Tôi đi gọi bác sĩ.”

Trầm Mặc Ca túm chặt lấy tay anh.

Đôi bàn tay lạnh ngắt dường như không có nhiệt độ nhưng lại ẩm ướt toàn là mồ hôi.

Ánh mắt Trầm Mặc Ca lạnh lùng nhìn Diệp Nam Huyền, nói từng chữ một: “Không cần anh phải phí tâm tư, chỉ là bệnh cũ tái phát thôi, chịu đựng một lúc là được rồi.”

“Loại bệnh gì mà có thể chịu đựng một lúc là được? Em đừng khoe khoang nữa có được không? Tôi đi gọi bác sĩ!”

“Diệp Nam Huyền, Anh đừng có nhiều chuyện nữa được không?”

Trầm Mặc Ca tức giận.

Cô dường vẫn luôn tức giận anh.

Lần này quay lại Hải Thành, cô lại có thể không thể kiềm chế được cơn giận của mình.

Trầm Mặc Ca cố nén tức giận, trầm giọng nói: “Tôi chỉ bị đau bụng, lát nữa sẽ khỏi, gọi bác sĩ cũng vô dụng, không phải bệnh lý.”

Diệp Nam Huyền thấy rõ sự hận thù trong mắt Trầm Mặc Ca, có những lúc, anh còn tưởng mình sẽ chết trong ánh mắt lạnh lùng của Trầm Mặc Ca, nhưng chỉ trong vài giây, sự tức giận của cô đã biến mất không còn tăm tích.

Đây không phải là Trầm Mặc Ca mà anh từng quen biết.

Trầm Mặc Ca đã từng là người ngây thơ lãng mạn, căn bản sẽ không bao giờ có một bí mật nào với anh. Hiện tại chuyện gì đang xảy ra vậy?

Diệp Nam Huyền không nhận được câu trả lời, cũng biết tính khí của Trầm Mặc Ca, chỉ cần cô không muốn nói thì dù anh có hỏi cũng vô ích.

Kéo chăn lên đắp cho Trầm Mặc Ca, thấy cô quả nhiên đã đỡ hơn chút, anh mới rót một cốc nước ấm rồi đưa qua.

Trầm Mặc Ca không từ chối, uống vài ngụm cảm thấy trong bụng thoải mái hơn.

Thời gian tiếp theo chính là im lặng.

Diệp Nam Huyền không hỏi gì mà Trầm Mặc Ca cũng không muốn nói gì. Hai người một đứng một nằm, rõ ràng là cách nhau gần như vậy, nhưng dường như họ lại bị ngăn cách bởi ngàn núi vạn sông, thế nào đều không thể vượt qua được.

Cảm giác này rất bất lực, cũng rất khó chịu.

Cuối cùng thì Diệp Nam Huyền cũng không chịu được.

“Tôi ra ngoài đi dạo.”

Anh xoay người rời đi thì nghe thấy Trầm Mặc Ca thở phào nhẹ nhõm.

Sự tồn tại của anh gây áp lực lớn như vậy cho Trầm Mặc Ca sao?

Diệp Nam Huyền cảm thấy không thoải mái trong lòng, bước ra khỏi phòng bệnh.