Tổng Tài Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 147




CHƯƠNG 147

Trong khi hai người nói chuyện, Trầm Tử An đã chạy lại.

“Mẹ, con ăn cơm xong rồi, mẹ ăn cơm chưa?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trầm Tử An đỏ hồng, màu sắc khỏe mạnh khiến Trầm Mặc Ca rất xúc động.

“Mẹ không đói nên chưa muốn ăn.”

Đang nói chuyện, Diệp Nam Huyền từ bên ngoài bước vào, đặt thức ăn trên tay lên chiếc bàn trước mặt Trầm Mặc Ca.

“Đây là những món dễ tiêu hóa mà cũng là mấy món em thích. Một lát nữa mà em muốn thì em có thể ăn sau.”

Diệp Nam Huyền nói xong thì quay trở về giường bệnh của mình.

Trầm Mặc Ca cảm thấy mình không thể nhìn thấu người đàn ông này, dường như từ lần quay về Hải Thành này cô đã không thể nhìn thấu người đàn ông này.

Bác sĩ muốn tới thăm bệnh, vì vậy Mễ Tiểu Anh chỉ có thể đưa Trầm Tử An đi.

Thấy bác sĩ kiểm tra cho Diệp Nam Huyền, Trầm Mặc Ca chỉ khẽ liếc mắt, xem ra dị ứng vẫn chưa thuyên giảm, nhưng cô không phải là chưa từng nhìn thấy, nên lấy điện thoại di động ra đọc tin tức, không nói gì.

“Tổng giám đốc Diệp, anh phải uống thuốc đúng giờ. Không còn gì nghiêm trọng nữa rồi. Chỉ cần sau này đừng đụng vào thứ đồ khiến anh bị dị ứng là được.”

“Tôi biết rồi.”

Diệp Nam Huyền lạnh nhạt đáp lời.

Bác sĩ lại kiểm tra cho Trầm Mặc Ca một lần nữa, thấy mọi thứ đều ổn mới lui ra ngoài.

Trầm Mặc Ca mặc kệ sự thật trong phòng có thêm một người, cô lấy giấy vẽ ra, nghĩ đến ý tưởng trong đầu, định bắt đầu vẽ, nhưng lòng cô không cách nào bình tĩnh lại được, cho dù không muốn thừa nhận nhưng trong không khí nhiều thêm một tầm mắt cứ quét đến người cô khiến Trầm Mặc Ca thật sự cảm thấy mình không thể bình tĩnh được nữa.

Cô dứt khoát đặt cọ vẽ xuống, kéo chăn đắp lên rồi nằm xuống quay lưng về phía Diệp Nam Huyền, cho dù không ngủ được cô cũng không thèm để ý đến anh.

Diệp Nam Huyền có rất nhiều điều muốn nói với cô, nhưng không thể mở miệng nói gì.

Sự bài xích của cô đối với bản thân quá sâu.

Lúc chuông điện thoại reo lên, Diệp Nam Huyền nhìn dãy số trên màn hình, sau đó lại nhìn Trầm Mặc Ca rồi cầm điện thoại ra khỏi phòng bệnh.

Trầm Mặc Ca thở phào nhẹ nhõm khi thấy anh ra khỏi phòng bệnh.

Ở cùng phòng với anh thực sự rất căng thẳng.

Là bác sĩ Hoàng gọi điện thoại đến.

“Sao rồi?”

Diệp Nam Huyền khẽ hỏi, đại khái là đã đoán được.

Bác sĩ Hoàng thấp giọng: “Tổng giám đốc Diệp, báo cáo nhận dạng đã có rồi. Đúng là một người. ADN hoàn toàn trùng khớp.”

Mặc dù từ lâu anh đã đoán được Trầm Mặc Ca chính là vợ của anh, nhưng lúc này, trong lòng Diệp Nam Huyền vẫn tràn ngập hưng phấn.

“Không xảy ra sai sót gì đúng không?”

“Hoàn toàn chính xác, tôi xin lấy danh tiếng của mình ra đảm bảo.”

Bác sĩ Hoàng đã làm việc trong nhà họ Diệp nhiều năm như vậy, Diệp Nam Huyền đương nhiên tin tưởng anh ta.