Tổng Tài Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 138




CHƯƠNG 138

“Không có, đấy mới là chuyện làm cho em phiền lòng đó. Em bí quá hoá liều mới ra quân bài Tử An , thế nhưng biểu hiện của anh ta lại khác hẳn với bình thường.”

Trầm Mặc Ca nói với Đường Trình Siêu thái độ của Diệp Nam Huyền.

Đường Trình Siêu nghe vậy, chau mày, ánh mắt hơi ghen ghét.

Diệp Nam Huyền cho tới giờ vẫn không phải một người đàn ông hiền lành. Trên thương trường có biệt hiệu Diêm Vương lạnh lùng, bây giờ lại có thái độ này với Trầm Mặc Ca, trực giác anh ta cảm thấy hơi nguy hiểm.

“Mặc Ca, em nghe anh nói. Anh cảm thấy em hay là về đây trước đi. Thứ em cần, anh có thể nghĩ cách lấy được từ Diệp Nam Huyền. Em như vậy anh sợ……”

“Sợ cái gì? Sợ emsẽ bỏ không được anh ta? Sợ em sẽ yêu anh ta lần nữa sao?”

Trầm Mặc Ca ngắt lời Đường Trình Siêu, có chút tự giễu cười nói: “Trình Siêu, anh suy nghĩ nhiều quá rồi. Bây giờ em chỉ muốn anh ta trả giá, cũng phải vì Nghê Nghê mà lấy lại cái mà nó nên có. Còn cái khác em sẽ không suy nghĩ nhiều.”

Đường Trình Siêu nghe những câu chữ này, rất muốn nói với bản thân phải tin tưởng Trầm Mặc Ca. Nhưng anh ta lại có một cảm giác bất lực trong lòng.

“Cho dù em làm gì, anh đều ủng hộ em. Em phải nhớ kỹ, em còn có anh.”

Cuối cùng, Đường Trình Siêu chỉ nói một câu như vậy.

Mắt Trầm Mặc Ca hơi ướt.

Nếu như nói cả đời này gặp phải Diệp Nam Huyền là kiếp số của cô, vậy thì gặp được Đường Trình Siêu chính là trời xanh cho cô một sự cứu rỗi tốt nhất.

Người đàn ông tốt như Đường Trình Siêu, cô không nên phụ lòng anh ta mới đúng. Thế nhưng cô không biết, sau khi quyết đấu với Diệp Nam Huyền, cô còn có thể trở lại toàn vẹn hay không? Nếu như không thể, cô làm sao có thể xứng với người đàn ông tốt như vậy chứ?

Trầm Mặc Ca nắm chặt điện thoại, biết rõ Đường Trình Siêu không muốn nghe, vẫn nói khẽ: “Trình Siêu, anh cũng không còn trẻ. Nếu gặp được người phụ nữ phù hợp, đừng bỏ lỡ.”

Đường Trình Siêu đột nhiên cảm thấy đau lòng.

“Đi ngủ sớm một chút đi.”

Anh ta nhanh chóng kết thúc lần nói chuyện này, thế nhưng Trầm Mặc Ca biết, cô đã làm tổn thương Đường Trình Siêu.

Cô là một người xấu đúng không?

Vì báo thù, vì con gái mà đã bước vào A Tỳ Địa Ngục, cần gì phải kéo theo cả người đàn ông tốt như Đường Trình Siêu chứ?

Không nỡ, trong lòng Trầm Mặc Ca cảm thấy bức bối khó chịu, một giọt nước mắt trong suốt lăn dài từ khóe mắt.

Trầm Mặc Ca ôm điện thoại rồi vô thức ngủ mất, chịu đựng sự giày vò thế này suốt năm năm trời, cô cũng đã quen rồi.

Nửa đêm lúc Diệp Nam Huyền bị lạnh đến tỉnh lại, nhìn một vòng xung quanh, trên người không có thứ gì cả.

Tuy cảm thấy Trầm Mặc Ca đi lại bất tiện, sẽ không đắp chăn cho mình được, nhưng tốt xấu gì kêu y tá đắp cho anh cũng được mà.

Nhớ lúc trước cô luôn không nỡ để anh bị lạnh, bị đói, cho dù anh có lạnh lùng bao nhiêu, cô đều đối xử với anh trước sau như một. Bây giờ anh có giống bị báo ứng không?

Diệp Nam Huyền thở dài một hơi, lại hơi lo lắng cho Trầm Mặc Ca. Anh nhẹ chân nhẹ tay đi vào, thấy gối của cô vẫn để ở một bên như cũ, chăn cũng không đắp cho đàng hoàng thì vội vàng tiến lên.